{BeyX} (QT) [ChromeX] Leviathan
*Lưu ý: đây là bản dịch bằng app của dân nghiệp dư, có edit để làm rõ bối cảnh nhưng không đáng kể nên chỉ dự trù đúng khoảng 70-80%. Để có trải nghiệm tốt nhất cũng như ủng hộ tác giả các bạn có thể truy cập "nguồn"! Bản dịch chưa có sự cho phép của tác giả, xin được phép xin nguyên hiện trạng tại nhà...
Tác giả: mizael
Paring: ChromeXChrome
(tác giả có vẻ không thể hiện rõ quan điểm couple nên mình sẽ gắn tag switch, cơ mà cá nhân mình khi quyết định dịch đã đinh ninh là Ex bot nhé, vì vậy mình dịch đại từ xưng hô sao cho phù hợp. Bonus: trên Ao3 thì gắn Ryugu Chrome/Kurosu Ex nhưng ai dùng Ao3 thì hiểu rồi đấy, có khi sai đó:)) )
Nguồn: https://archiveofourown.org/works/56324782
Tóm tắt: "Mặc dù Ex không bao giờ nói ra, em không bao giờ có thể nói không với bất cứ điều gì Chrome yêu cầu em - không hẳn là vì thích, em nghĩ - chỉ là, có một sự rung động trên hàng mi Chrome mỗi khi anh yêu cầu, cách anh giữ lời nói ôn tồn và từ tốn khi anh mỉm cười, ánh sáng lấp lánh phát ra từ con rồng kim loại trên tóc anh khi ánh nắng chiếu vào đúng chỗ. Phụ kiện này luôn trông như thể đó là thứ Chrome vẫn luôn đeo, một phần của anh không thể tách rời như làn da trên cơ thể anh, chứ không phải một món hàng nhỏ mà Ex đã nhặt được từ nhà tài trợ của họ theo ý thích."
Hoặc: Chrome, Ex và tình huống tâm thần bất ổn của họ.
Giải thích tựa (Ý hiểu của người dịch): Leviathan là một con quỷ rắn biển được nhắc đến trong thần học và thần thoại, thường là hiện thân của sự hỗn loạn, nên có thể ý tác giả muốn nói đến những phức tạp trong diễn biến tâm lý của X, từ việc cậu hồi hộp bồn chồn khi đấu quay với Chrome, đến việc tự hỏi xem bản thân có thích anh không... nói chung là những suy nghĩ bòng bong của X.
Có một bãi biển ngoài khơi mà gia đình Chrome từng sở hữu, từ rất lâu rồi.
Nơi đó thật bình dị, tách biệt với đường mòn, và chỉ có thể đến được bằng cách đi bộ dọc theo sườn vách đá dựng đứng trong một thời gian dài. Đằng sau tất cả những điều đó là một dinh thự cổ kính, được chiếu sáng bởi ánh nắng dịu nhẹ và tiếng sóng vỗ bờ. Gió biển thổi mạnh vào ban đêm, và thủy triều dâng cao vào buổi sáng. Hoàn hảo, nó nằm trên rìa bờ biển đó, nguyên sơ và sạch sẽ cho đến khi Chrome quyết định sử dụng nó.
Đôi khi, Chrome cảm thấy thành phố X quá ồn ào và inh ỏi, tiếng máy ảnh tí tách lớn quá lớn hoặc ống kính đang phóng vào gương mặt anh sâu đến nỗi không thể lội ra, Chrome sẽ đến đó. Tất nhiên, chỉ và luôn luôn có Ex đi cùng, người mà Chrome kéo theo, người không bao giờ từ chối bất kỳ yêu cầu nào của anh miễn là có một trận chiến beybattle ở đâu đó trong chuyến đi của họ. Thật nực cười khi ép buộc em ấy đi theo hướng đó.
Mặc dù Ex không bao giờ nói ra, em không bao giờ có thể nói không với bất cứ điều gì Chrome yêu cầu em - không hẳn là vì thích, em nghĩ - chỉ là, có một sự rung động trên hàng mi Chrome mỗi khi anh yêu cầu, cách anh giữ lời nói ôn tồn và từ tốn khi anh mỉm cười, ánh sáng lấp lánh phát ra từ con rồng kim loại trên tóc anh khi ánh nắng chiếu vào đúng chỗ. Phụ kiện này luôn trông như thể đó là thứ Chrome vẫn luôn đeo, một phần của anh không thể tách rời như làn da trên cơ thể anh, chứ không phải một món hàng nhỏ mà Ex đã nhặt được từ nhà tài trợ của họ theo ý thích.
Tuy nhiên, sự hiện diện của Chrome luôn là thế. Anh luôn cảm thấy mình thuộc về Ex. Bất cứ khi nào anh nghiêng người vào, Ex đột nhiên cảm thấy mình nhỏ bé vô cùng, và hơi thở của Chrome lướt qua phần chóp mũi của Ex.
"Cậu sẽ đến chứ?" Chrome không hỏi, đó là một câu khẳng định. Chrome sẽ nhét chặt tay vào túi quần khi anh ích kỷ xâm chiếm không gian của Ex mà không hề lo lắng, thậm chí có thể là hơi quá háo hức, nhưng em chưa từng né tránh nó.
Thay vào đó, Ex sẽ ở đó cho đến khi trán Chrome chạm vào trán em, và thoáng liếc mắt lên trên để chạm vào bọt biển và kim loại. Phần tóc mái phía trước của Chrome mềm mại chạm vào má em, cọ nhột làn da và dưới hàng mi của em.
"Chúng ta sẽ mang theo Beys, phải không?" Ex sẽ đáp trả ngay lập tức - không bao giờ là một câu hỏi, chỉ là một tuyên bố.
Đôi mắt của Chrome lóe lên trong giây lát trước khi chúng biến mất dưới mí mắt anh ta. Mắt nhắm lại, anh ta giữ khoảng cách với chúng trong giây lát và ngân nga trong cổ họng, như thể đang suy ngẫm về sức nặng của thế giới, trước khi một hơi thở nóng hổi thoát ra khỏi miệng anh ta. Nó làm mờ nặng đôi môi của Ex và khiến da gà nổi khắp cánh tay và gáy anh ta. Thân hình Chrome ngày càng nặng nề hơn khi anh tiến lại gần, cho đến khi Ex cảm thấy cần phải ngả người ra sau một chút để giữ thăng bằng để họ không bị ngã.
"Cậu có thể mang theo bey của cậu," Chrome nói sau một lúc. Khi anh mở mắt liền nhìn chằm chằm vào mắt Ex, không chớp mắt.
Các ngón tay của Ex giật giật, và em thở hắt bất thình lình. "Còn của cậu thì sao?"
"Có quan trọng không?" dường như đã quá chán với sự đụng chạm vật lý của họ, Chrome quay lại và đứng thẳng dậy, luồn tay qua tóc trước. Các mép tóc mái của anh trượt lên và vuốt ngược ra sau theo chuyển động, con rồng kim loại tạm thời ẩn dưới lòng bàn tay của Chrome. "Tôi có thể thắng với bất kỳ con bey nào cậu mang cho tôi."
Nghe vậy, Ex chùng xuống và để mình ngã ra sau để chạm vào chiếc ghế dài bên dưới khi anh thở dài. Anh giơ tay lên và vẫy nhẹ. "O~kay" Ex nói, chớp mắt mơ màng nhìn trần nhà lát gạch phía trên, dường như phản chiếu một chút màu xanh lá cây không khác gì đôi mắt sâu thẳm của Chrome mà em suýt rơi vào trước đó. "Tôi sẽ đi cùng cậu. Không phải bất kỳ ai khác quanh đây đều thú vị đâu."
Chrome cười, mặc dù đó là tiếng cười lớn và ngắn thích thú khi anh bước đi, hoàn toàn chỉn chu và hoàn hảo bên cạnh Ex đang lười biếng nằm dài. Hài lòng và mãn nguyện. "Vậy là không có ai khác trong thành phố này thú vị sao?"
Ex nghĩ đến sức nặng của bệ phóng trong tay mình, cảm giác sân quay bằng kim loại đã đẩy vào giày mình. Em nghĩ đến cách Chrome phóng con quay của mình bằng một cú xoay cổ tay, uyển chuyển như những con sóng đại dương mà họ sẽ thấy bên ngoài cửa sổ dinh thự riêng của Chrome, tạo ra một xoáy nước xung quanh chính nó khi nó di chuyển dọc theo chỗ trũng. Em nghĩ đến tiếng ù trong tai và cách trái tim Ex nhảy vọt lên cổ họng khi em và Dran Sword của mình bất lực trên quỹ đạo của nó, bị cuốn vào dòng chảy dữ dội đó, cho đến khi tốc độ của chính Ex khiến em quay cuồng.
Nhưng Chrome không bao giờ ném con quay của anh quá xa - chỉ đủ xa để kéo dài, chỉ đủ gần nếu muốn. Quay những vòng tròn đủ mạnh để kéo, nhưng không bao giờ đẩy, từ từ kéo mép quần áo của Ex cho đến khi em không nhận ra anh đã bắt đầu đi theo sự bất mãn của chính mình, tò mò.
Trên hết, Ex nghĩ về cách kim loại va vào nhau khi chúng chạm trán nhau ở giữa sân quay, và cách con quay của em bắt đầu chậm lại. Luôn luôn - luôn là con quay của Ex bị dập tắt trước. Đó là sự thay đổi tốc độ mà không ai ngoài hai người họ có thể nhận ra trong điệu nhảy nhỏ của họ. Một con đường rõ ràng được vạch ra để kết thúc trận đấu của họ khi Chrome quấn ngón tay quanh con quay của mình và Ex nắm chặt bệ phóng. Con đường đó luôn dẫn đến thất bại của Ex.
Cảm giác hồi hộp khi nhớ lại tất cả, với luồng adrenaline chạy khắp huyết quản, khiến hơi thở em trở nên gấp gáp và tim đập nhanh. Đôi tay của Ex vô tình khép lại xung quanh hình dạng của một bệ phóng khi những suy nghĩ của em chạy đua. Đôi mắt của Chrome sẽ xuyên thấu em, biết tất cả và nhìn thấy tất cả, qua ánh kim loại lấp lánh trên tóc anh. Anh sẽ bị quấn trong những cuộn dây như phụ kiện của Chrome, quay tròn và vỡ thành từng mảnh trong cơn lốc dữ dội, kim loại gãy đôi và rên rỉ dưới những cơn sóng. Không có vật chất hay quyết tâm nào quá lớn để bị phá vỡ bởi dòng nước xoáy đó.
Ex cảm thấy tim mình lại nhảy lên cổ họng và đột nhiên ngồi dậy, thở hổn hển vì cuộc chạy marathon trong tâm trí, lưng khom xuống và run rẩy.
Chrome đã rời khỏi phòng khi Ex lấy lại bình tĩnh, và chỉ có những ô cửa sổ lớn, rộng lớn của phòng khách trên đỉnh Tháp X chào đón em. Tắm mình trong khung cảnh tuyệt đẹp của đường chân trời thành phố được báo hiệu bởi một ngày quang đãng với ánh nắng rực rỡ, nhưng lại ngồi cách xa cửa sổ và chính thành phố, Ex cười phá lên thành một hơi thở sâu không khí rất cần thiết. Anh gãi cổ họng.
"Ừ, không ai khác ở đây thú vị cả", anh tự nhủ, để hít thở. Ex lăn người để lưng quay về phía cửa sổ và nhắm mắt uể oải như một chú mèo đang nằm dài. "Tôi có thể đánh bại mọi người khác ở đây trừ anh."
Có lẽ, em thừa nhận trong tâm trí, em hơi thích.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com