Đạp Tiên Quân - Tình yêu dưới lớp ngụy trang mang tên thù hận
"Sư Muội."
Hắn cuối cùng đứng yên trước mặt Sư Minh Tịnh, tia chớp kinh hồng, gió mạnh nổi lên, thổi nghiêng màn mưa, rơi nghiêng vào trong đình.
Từng trận lại từng trận lạnh lẽo.
"Đổi thành ta đi."
Một bước này, tất cả đã không thể quay đầu lại được nữa.
Kể từ đó, từ bạch hoá hắc, tình thân không còn, tình yêu hoá thành thù hận, bảo hộ hóa thành giam cầm cùng hành hạ và sỉ nhục.
Thiếu niên thiên chân vô tà ấy đã không còn quay về được nữa.
Ngay cả người mà hắn quyết tâm cho dù phải hi sinh tất cả cũng phải bảo vệ tốt cũng không thể quay về được nữa.
"Bất Quy."
Quân không về.
Không còn về.
Thế gian chỉ biết: Ân sư của Mặc Nhiên cũng không thoát được ma trảo, khi quyết đấu với Mặc Nhiên bại trận, bị ái đồ khi xưa đưa về cung giam cầm, không rõ sống chết.
Nhưng có ai biết được, trong gần 10 năm, hay chính xác hơn là trong 8 năm dây dưa đó, trong thống khổ và cừu hận tưởng như không gì xóa được, tình yêu vẫn kiên cường tồn tại và sinh trưởng.
Dưới sự trấn áp của Bát Khổ Trường Hận Hoa và Chung Tình Quyết, Mặc Nhiên chỉ có thể tìm được một lý do để ở bên cạnh Sở Vãn Ninh: Đó chính là hận y, hận đến thấu xương, hận đến muốn hành hạ y cả đời.
Cả đời...
Có ai sẽ vì hận một người mà muốn dây dưa cùng người đó cả đời không?
E là chỉ có Đạp Tiên Quân Mặc Vi Vũ hắn.
Không ai muốn cùng kẻ thù của mình dây dưa cả đời, ai cũng muốn nhanh chóng kết thúc ân oán (giết chết cừu nhân hoặc chọn tha thứ) để bước ra khỏi thù hận mà tiếp tục sống.
Nhưng hắn lại không chọn như vậy, hắn chọn cách buộc chặt Sở Vãn Ninh bên cạnh mình, cho dù thế nào cũng không cho phép y rời xa hắn.
Truyện văn chủ công, cho nên lúc nào mọi chuyện cũng được mô tả và lý giải theo hướng Đạp Tiên Quân hận Sư Tôn của mình đến khắc cốt ghi tâm.
Nhưng, những biểu hiện đó có thật sự là hận không?
Sẽ có ai muốn nhận được sự quan tâm từ kẻ thù của mình không?
"Sư tôn đến đây, cũng không hỏi xem thương thế của ta thế nào, đứng ở chỗ này có bị gió thổi lạnh không, cũng chỉ quan tâm mỗi ta giết ai không giết ai à?"
Sẽ có ai muốn thân mật cùng kẻ thù của mình không?
Kiếp trước hắn trở về từ huyết vũ tinh phong, chỉ có vùi mặt vào cần cổ sư tôn, mới có thể cảm nhận được một chút hơi thở thế gian.
Cho dù hắn có nguyện ý thừa nhận hay không, hắn đã nghiện mùi hương của Sở Vãn Ninh, bỏ cũng không thể bỏ được.
Cũng sẽ không có ai muốn cùng với kẻ thù của mình trải qua tình sự, lại càng không thể từ trong tình sự cùng với kẻ thù mà có được cảm xúc mãnh liệt. Đó chính là yêu, không phải hận. Chỉ tiếc, Đạp Tiên Quân thần trí mơ hồ, đã không thể nhìn rõ ràng được nhiều thứ, càng không thể tự mình hiểu được.
Không chỉ muốn thân cận thể xác cùng Sở Vãn Ninh, Đạp Tiên Quân còn muốn cho y một danh phận - Sở Phi - để hắn có thể dùng danh phận đó trói buộc y cả đời, sống là người của Đạp Tiên Quân, chết cũng chỉ có thể thuộc về một mình Đạp Tiên Quân hắn.
"Ngươi với ta giờ đã thành hôn, ngươi đã là người của ta rồi, rốt cuộc trốn không thoát nữa."
Nếu như Mặc Tông Sư vì yêu mà cố gắng vươn lên, để có thể sánh vai cùng với người mình yêu, lúc làm mỗi chuyện đều nghĩ tới y, đều muốn y vui vẻ, thì Đạp Tiên Quân lại chọn cách kéo y xuống, vấy bẩn y, để y không còn có thể khinh thường hắn nữa, để y cũng chỉ có thể xứng với mình hắn, để hắn có thể giữ y thật chặt bên mình.
Cũng như bao nam nhân bình thường khác, trong vô thức, Đạp Tiên Quân vẫn luôn ấp ủ mong muốn ái nhân mang cốt nhục của hắn.
Nhưng nói cũng kỳ lạ, hắn chán ghét Sở Vãn Ninh như vậy, lại luôn nghĩ tới, nếu Sở Phi của hắn được mình sủng hạnh ngày đêm như vậy, có thể mang cốt nhục của hắn thì tốt rồi.
Đạp Tiên Quân anh minh thần võ, đệ nhất chiến lực của nhân giới, không cho phép ai được chạm đến góc áo của hắn, lại cho phép một mình Sở Vãn Ninh được quyền tổn thương hắn.
Dưới cơn hận, Mặc Nhiên đột nhiên nắm lấy tay Sở Vãn Ninh, dán lên miệng vết thương đầm đìa máu tươi của mình, "Không phải ngươi muốn ngăn cản ta à? Được, ta cho ngươi cơ hội, móc tim ta ra đi! —— Sở Vãn Ninh, ngươi con mẹ nó có bản lĩnh thì móc tim ta ra đi!!"
Không chỉ muốn sống bên nhau cả đời, đến lúc chết Đạp Tiên Quân cũng không cho phép Sở Vãn Ninh rời xa hắn.
"Sở Vãn Ninh, địa ngục quá lạnh, ngươi tới tuẫn ta đi"
Nếu như định nghĩa Đạp Tiên Quân đối với Sư Muội chính là "Yêu". Vậy hắn đối với Sở Vãn Ninh sẽ là gì? Là "Hận" sao?
Kiếp trước, đã có hai người chết trong lòng Mặc Nhiên.
Sư Muội. Sở Vãn Ninh.
Hai người bọn họ, một người là hắn yêu đến ngủ cũng mơ thấy, một người là kẻ thù cùng hắn dây dưa cả đời.
Sư Muội đi rồi, nhân gian không còn Mặc Vi Vũ.
Sở Vãn Ninh thì sao?
Sở Vãn Ninh đi rồi, Mặc Vi Vũ, không còn biết tới nhân gian thế nào nữa.
Sẽ có ai bởi vì mất đi cừu nhân mà không muốn sống nữa?
Lại có ai chấp nhận hao tốn linh lực chỉ để bảo tồn thi thể của cừu nhân?
"Thi thể hắn, nằm ở phía nam đỉnh Hồng Liên Thuỷ Tạ. Nằm trên hoa sen, giữ gìn rất tốt, tựa như đang ngủ. Thi thể hắn dùng linh lực của ta, mới có thể để mãi không thối rữa."
Tất cả, tất cả những biểu hiện đó chỉ có thể là yêu. Nhưng tình yêu này lại bị chôn quá sâu, giấu quá kín dưới lớp vỏ bọc thù hận. Kín đến nỗi Đạp Tiên Quân mãi không nhận ra, còn độc giả chúng ta cũng phải mất một thời gian khá dài mới phát hiện ra được.
Thú thật là bản thân ta lúc mới đọc truyện cũng không thích nhân vật Đạp Tiên Quân này lắm, không thể lý giải nổi hắn, cũng không thể đồng cảm với hắn được.
Bắt đầu từ một chuyện thật nhỏ, hắn lại có thể cố chấp oán hận Sư Tôn của mình. Càng về sau, hiểu lầm càng nhiều, oán hận càng sâu, đến cuối cùng kết thúc trong đau thương, tất cả không thể quay đầu được nữa.
Nhưng có ai biết được, ẩn đằng sau đó là lại những khúc mắc không dễ dàng tháo gỡ, là một câu chuyện thấm đẫm nước mắt.
Bát Khổ, Trường Hận.
Người sống có bát khổ: sinh, lão, bệnh, tử, ái biệt ly, cầu bất đắc, oán tăng hội, ngũ ấm xí thạnh, đều sẽ được ký chủ khắc ghi.
Thâm nhập cốt tuỷ.
Dưới những giày vò thống khổ của cừu hận, cho dù là oán ghét hay là yêu thương, Đạp Tiên Quân vẫn chưa từng chủ động rời xa Sở Vãn Ninh. Hắn vẫn luôn cố chấp liều chết giữ y lại bên mình.
Bởi vì quá nhiều khúc mắc, hiểu lầm, thất vọng, đau đớn, khiến Sở Vãn Ninh mặc dù thích hắn, nhưng cũng chưa từng đáp lại hắn, cũng chưa từng dành cho hắn chút ôn nhu. Sau này cho dù y biết được hắn trúng phải Bát Khổ Trường Hận Hoa nhưng cũng không thể để lộ ra nửa phần tình cảm, bởi vì kẻ phía sau màn vẫn còn chưa xuất hiện. Vậy mà hắn vẫn luôn kiên trì yêu y, cho dù đó là một tình yêu vặn vẹo, điên cuồng, cũng thật cố chấp.
Cố chấp đến độ thậm chí sau khi hắn uống thuốc độc tự tử, bị Hoa Bích Nam biến thành xác sống, tình yêu cố chấp kia khiến cho một sợi thức hồn của hắn dù có làm cách gì cũng không thể tẩy được. Đến cuối cùng Hoa Bích Nam cũng phải hết cách, chấp nhận hắn có những lúc sẽ không tuân theo lời của chủ nhân, có suy nghĩ và quyết định của riêng mình.
Chết đi rồi sống lại, Đạp Tiên Quân lại hận Sở Vãn Ninh chỉ biết yêu thương và kề cận bên Mặc Tông Sư mà bỏ mặc hắn.
"Mười năm, Sở Vãn Ninh. Hắn sống lại ở quá khứ, bỏ bổn tọa tỉnh lại ở Tử Sinh Đỉnh, ở Vu Sơn điện. Mười năm này bổn tọa từ trong thư biết được các loại sung sướng của các ngươi, biết được từng cái từng cái công lao vĩ đại của hắn ____ Ta đâu? Ta đâu!!"
"Ta từ đầu tới cuối đều chỉ có một người! Hắn ngay từ đầu đã có, ta ngay có một vốc tro cốt cũng không có!"
"Các ngươi dựa vào cái gì đối xử với ta như thế."
"Dựa vào cái gì đối đãi với ta như thế."
Đôi lúc ta tự hỏi vì sao tình yêu lại có thể thống khổ và giày vò đến như vậy? Đến khi nào thì lớp vỏ bọc thù hận kia mới tự bong tróc, để lộ ra một tấm chân tình trong sáng và thuần khiết?
Đó có lẽ là khi hồng thủy ngập trời, tận thế sụp đổ, Sở Vãn Ninh ôm lấy hắn, biểu tình bình tĩnh nhưng ánh mắt trang nghiêm:
"Mặc Tông Sư cũng được, Đạp Tiên Quân cũng thế, đều là ngươi cả."
"Ta cũng vẫn sẽ luôn là người của ngươi."
"Vĩnh viễn không hối hận."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com