MXMH 24: Cầu hôn lãng phí
"Cưng à, em bước lên phía trước, nhìn sang bên trái."
Căn cứ theo chỉ dẫn của anh trong điện thoại, Duẫn Nhi đi lên phía trước vài bước, sau đó ngạc nhiên phát hiện không biết khi nào thì, hoa viên trên ban công của nhà cô xuất hiện một cánh cửa nhỏ, thong đến căn nhà bên cạnh.
Bất quá không đợi cô nghĩ nhiều, cửa nhỏ liền mở ra, Xán Liệt cầm điện thoại đứng ở phía sau cửa, mỉm cười nhìn vẻ mặt dại ra của cô.
"Cưng à, anh ở đây" Đôi môi mỏng khẽ mở, giống như có chứa ma chú làm cho cô chậm rãi đi về hướng anh.
Phía sau cánh cửa nhỏ là một khoảng không gian khác, giàn nho trong hoa viên đã được hạ xuống, thay vào đó là một chiếc xích đu, còn có cầu nhỏ có dòng nước chảy róc rách thơ một như vùng song nước Giang Nam.
Trong nước vui bơi lên nhiều loại cá, trên vách tường hàng chuỗi phong linh phát ra ánh sáng lấp lánh, kêu thánh thót vui tai, làm nổi bật lên bầu không khí yên tĩnh thần bí, đây quả thật chính là cảnh tiên trong phố xá ồn ào này.
"Đây là nơi nào?" cô quay đầu hỏi anh đang ôm cô từ phía sau.
"Về sau chờ khi những đứa con của chúng ta trưởng thành, anh sẽ mang em về đây sống với ba và mẹ của em"
Anh biết cô là một người quyết luyến gia đình, nên anh mua căn nhà cạnh Lâm gia, là anh muốn nói cho cô biết, anh nguyện ý vì cô làm bất cứ chuyện gì.
Chờ khi những đứa con của anh và cô đủ tuổi đủ sức tiếp quản cơ nghiệp của công ty, anh sẽ lập tức rút về phía sau, cùng cô sống những ngày bình an nhàn nhã.
Nghe thấy anh nhắc tới đứa nhỏ, cô có chút buồn cười, vẻ mặt của anh hiện giờ giống như cô đã mang thai rồi vậy, chưa hề nhắc đến chuyện cưới xin, vậy mà anh có thể thốt ra như thế.
"Em vẫn chưa đồng ý gả cho anh nha." Duẫn Nhi cố ý trêu chọc, cảm giác được cơ bắp của anh ở phía sau căng thẳng, bởi vì những lời này của cô, cô cảm thấy vui vẻ, xoay người hai tay ôm eo của anh.
"Anh từ đâu lấy được nhiều hoa hồng như vậy?" cô cảm thấy cho dù đem tất cả hoa hồng ở thành phố này cũng chưa chắc có được nhiều như vậy, liếc qua đám người vây xem dưới lầu càng ngày càng nhiều cô vừa ngọt ngào lại vừa phiền não, nhà bọn họ sắp sửa nổi danh trong khu này nữa rồi.
"Mua" Xán Liệt nhẹ nhàng bâng quơ đáp, nhưng phải dùng cả đêm mới có nhiều như vậy, vất vả trong đó khỏi cần nghĩ cũng biết.
Dùng máy bay tư nhân suốt một ngày một đêm chở hoa hồng từ vương quốc hoa hồng của Bulgari đến đây.
". . . . . ." Ai cũng biết đây là mua, không lẽ mình có thể trồng ra được sao.
"Cánh cửa cùng ngôi nhà này là sao thế?" cô cảm thấy quả thực không thể nào tin nổi, trong nhà bị mở một cửa, mọi người thậm chí ngay cả một chút phát hiện đều không có.
"Thông lúc nửa đêm, căn nhà này anh vốn đã mua lâu rồi."
Đương nhiên có thể thành công đến mức độ thần không biết quỷ không hay như thế này phải kể đến công lao to lớn của vị anh vợ vĩ đại ngầm đồng ý rồi, từ sau khi hai người bí mật đạt thành hữu hảo hiệp nghị về sau, "Cảm tình" như mặt trời ban trưa, tiến triển nhanh chóng.
"Cưng à" anh nâng cô cằm lên, đem môi che lại đôi môi mềm mại, nhẹ nhàng.
"Lấy anh nhé."
Đôi mắt xanh sâu thăm thẳm tựa như biển sâu, ẩn chưa tình yêu say đắm, cô gần gũi thẳng tắp nhìn vào trong mắt của anh, có thể thấy rõ ràng cái bóng của mình, vô ý thức gật đầu lại đổi lấy nụ hôn sâu bất chợt của anh.
Môi lưỡi quấn quýt lấy nhau, cô cùng anh triền miên, cô sớm nhắm hai mắt lại hưởng thụ sự yêu thương cưng chìu của người nam nhân này, nhưng lập tức bị cắt ngang bởi một âm thanh không hợp thời chút nào.
"Các ngươi còn có tâm tình ở đây ngọt ngào, nhanh chóng thu dọc đống rác kia cho tôi! !"
Lâm Đức Hồng nổi giận đùng đùng đứng ở cạnh cửa, trên tay còn cầm cái chổi hoàn toàn không hợp với thân phận của ông chút nào, hai người này quả thực rất đòi mạng rồi, biểu đạt tình yêu sao có thể như vậy! !
Hoa hồng thì làm được gì, rất tầm thường nha! ! ! Lâm ba ba rất không cam tâm khi con gái yêu của ông chỉ bị vài chiêu mánh khóe đó của anh ta làm động lòng, hừ, ông cũng có thể mua được nhiều hoa hồng như vậy mà, dựa vào đâu mà đứa con gái yêu quý như hoa như ngọc của ông phải yêu thằng nhóc này chứ.
Duẫn Nhi nghe được thanh âm của Baby đã bị kinh hoàng muốn tách ra khỏi đôi môi đang dán sát không tha kia, nhưng anh lại sống chết ôm lấy đầu của cô không cho cô tránh né, hôn càng lúc càng sâu, không cho cô rời đi.
"Con. . . Các con! !" Lâm ba ba đứng ở một bên nhìn hai người không rời nhau, cảm thấy rất thật mất mặt rồi, dám không đem người lớn như ông để vào mắt!
Hừ, ông đi tìm Canh Tân tới thu thập hai người này, Duẫn Nhi từ nhỏ sợ nhất là anh trai của nó.
"Ưm...." Hoàn thành nụ hôn thật sâu, thật dài cô thở hổn hển tựa vào trên vai anh, đầu có chút mờ mịt, vừa rồi giống như nghe thấy giọng nói của Baby thì phải, nhưng dường như không có xuất hiện nha!
"Cưng à" anh gắt gao ôm bảo bối trong lòng, luyến tiếc buông ra dù chỉ một giây.
"Ô ô, Canh Tân con xử giùm cha đi, bọn họ không hề quan tâm đến cha chút nào"
Ngoài cửa truyền đến thanh âm giả vờ đáng thương của Lâm ba ba, ngay sau đó tiếng bước chân lại càng đến càng gần, Duẫn Nhi hơi ngẩng đầu nhìn về phía cửa nhỏ.
Canh Tân tựa vào trên khung cửa nhìn hai người như keo như sơn, cười nhẹ nhìn Xán Liệt nói "Phiền toái tổng tài phái người đem mọi thứ trước cửa nhà thu dọn sạch sẽ, nhạc phụ tương lai hiện tại đang rất không vui nha."
Lâm ba ba vốn đang mừng thầm, chợt nghe nửa câu sau vội kích động nhảy dựng lên nói "Ai là nhạc phụ tương lai của anh ta chứ, ba không đồng ý!"
"Ba không đồng ý cũng không sao, con gái của ba đồng ý là được rồi." Canh Tân trào phúng ông một câu, ai kêu ông cưng chìu Duẫn Nhi đến mức vô pháp vô thiên như vậy chứ, cái này gọi là gieo gió gặt bão.
"A, Duẫn Nhi con đồng ý rồi sao? không nên không nên, con nhìn xem, anh ta tiêu tiền như nước thế này, về sau nếu phá sản rồi, con sẽ cùng anh ta đi xin ăn sao, nghe lời cùng cha đi về nhà" lời này vừa nói ra, mọi người đầu đầy hắc tuyến, Lâm ba ba thật quá đáng!
Ngày hôm sau, khắp các mặt báo đều đồng loạt đăng tin tức rầm rộ ngày hôm qua.
Một lượng lớn hoa hồng không hiểu sao tập trung về thành phố A. Bởi vì Xán Liệt tạo áp lực, tòa soạn báo đều ăn ý không viết ra thân phận người đó, chỉ là một bóng dáng hư cấu mơ hồ, làm cho chuyện này càng trở nên bí ẩn lan truyền càng lúc càng xa.
Con gái đã bị quân địch công thành chiếm đất, khiến cho Lâm ba ba không hề có năng lực phản kích, chỉ có thể trông mong nhìn con gái cùng Xán Liệt thành đôi.
Xán Liệt thậm chí còn chuyển đến căn nhà ở sát vách, làm hại Lâm ba ba mỗi khi rảnh rỗi liền đứng canh mãi cánh cửa nhỏ giáp ranh giữa hai nhà, canh phòng nghiêm ngặt tử thủ thanh bạch của con gái.
"Xán Liệt, anh đến đây nhìn đi." cô ngồi xếp bằng ở trên sô pha, trước mặt bày một đống giấy và linh kiện, đối với bản thuyết trình nhìn như thế nào cũng thấy không vừa ý, phải xin giúp đỡ từ anh đang ngồi sau bàn làm việc.
Xán Liệt nghe thấy cô gọi to, để bút xuống bước đi nhanh tới, cô làm một loại giấy tái chế cứng thành một toà thành đồ chơi, gần đây đang lưu hành loại trào lưu này ,các cô gái thích nhất là làm mình trở thành DIY.
"Muốn làm như thế nào?" anh ngồi ở phía sau cô, ôm lấy cô, gần đây cô đã thoát được chuyện nhìn trộm anh của Lâm ba ba, số lần ngày càng nhiều.
Lâm ba ba cũng mệt mỏi, qua một đoạn thời gian chứng thực là anh đối với cô thật sự rất tốt, hai đứa nhỏ này tình cảm còn bền hơn cả vàng, nên cũng bắt đầu mắt nhắm mắt mở.
"Người kia có nói đây là bản hướng dẫn, nhưng mà em xem mãi cũng không hiểu, thật là khó nha"
"Ừ, đừng vội" anh cầm lấy bản hướng dẫn, bắt đầu một bên nghiên cứu, một bên động thủ đùa nghịch khuông giấy, mảnh nhỏ rất nhiều, một đống như vậy đều phải tự mình hoàn thành, bàn tay to của anh cằm tờ giấy mỏng manh có chút buồn cười.
Duẫn Nhi cọ cọ trong lòng anh, nhìn anh nguyện ý vì mình đi làm chuyện trẻ con như vậy, hơn nữa còn cẩn thận như thế.
Vẻ mặt của anh nghiêm túc thật sự, trên trán còn nhỏ vài giọt mồ hôi tinh tế, cô đột nhiên xúc động hôn lên môi của anh.
Đôi môi đỏ mọng hôn lên trán anh, đem từng giọt từng giọt mồ hôi mặn nuốt vào miệng, đầu lưỡi trơn trợt có chút lửa nóng chạm vào da thịt, làm cho anh đang hết sức chuyên chú cả người đều run lên.
Trong tay căng thẳng, một mảnh nhỏ liền sai chỗ. Cảm giác hơi thở của cô gần trong gang tấc, trong lỗ mũi đều là mùi thơm tản mát ra từ trên người cô.
"Cưng à, đừng như vậy. . . . . ." Thân thể anh chịu đựng từng đợt từng đợt xao động bất an, cực lực muốn bản thân thoát ra trước khi không khống chế được sự tra tấn ngọt ngào này.
Nhưng cô lại cũng không chịu dừng, đôi môi đỏ mọng chậm rãi xuống phía dưới nhắm ngay môi của anh hôn lên.
Anh chịu không được sự chủ động như vậy của cô, hai tay tự động đặt trên eo nhỏ của cô, miệng cũng bắt đầu chuyển từ bị động sang chủ động.
Duẫn Nhi dùng tay sờ lên nút áo của anh, từng nút từng nút một bị cởi ra, ngửa mặt lên tách ra hai cánh môi, ngực anh to lớn rắn chắc cứ như vậy hiện ra ở trước mắt cô.
Nhìn thấy quang cảnh như vậy tay cô không khỏi có chút hoảng loạn kiềm hãm, một giây sau màu hồng nhanh chóng chiếm lĩnh gò má phấn nộn nhỏ xinh của cô, dù sao cũng là cô gái mới lớn, tuy rằng đã hơi lớn một chút nhưng chuyện khiêu khích cởi nút áo của đàn ông vẫn có chút thẹn thùng.
Xán Liệt hôm nay không giống như cô nhưng bị kinh hãi, nhìn chính mình bị cởi quần áo, cảm giác mình đang trải qua một trận khô nóng không thể phát tiết, dày vò từng bộ phận trên cơ thể trở nên đau đớn.
Đồng thời lại giống như bị cảm xúc xao động bỏ thêm vào sắp nổ tung, một đoàn dục hỏa thiêu đốt đang lẻn vào chung quanh trong thân thể, tứ chi bách hài thậm chí là từng lỗ chân lông đều đang sôi trào khát vọng được một trận phát tiết đầm đìa thoải mái, cổ họng một trận khô nóng khó chịu.
"Cưng à" Thanh âm anh kêu lên, đã trở nên khàn khàn và cũng đã tràn ngập dục vọng.
Anh không nghĩ đến việc thương tổn cô, nhưng nếu cô cứ tiếp tục trêu anh mãi như thế, anh sợ anh thật sự sẽ nhịn không được.
Duẫn Nhi nhắm mắt lại hít sâu vài cái, khi đã quyết định quyết tâm thì liền mở mắt ra, tiếp tục dùng hơi lạnh của ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cơ bắp đang sôi sùng sục trên ngực anh.
Khi thì vuốt ve, khi thì kéo dài, đắc ý với mưu đồ khiêu khích đắc ý thật sự rõ ràng.
Sau đó bàn tay nhỏ bé lại từ từ theo cơ bắp hoa mĩ lướt dọc xuống phía dưới, giống như nữ Vương đang tuần tra lãnh địa của cô, động tác của cô làm cho thân thể vốn cố kiềm nén của anh phát ra tiếng rên rỉ đầy dục vọng, vươn tay cầm lấy đôi tay nhỏ bé không an phận đang đốt lửa mọi nơi kia.
"Cưng à, đừng, anh khống chế không nổi."
Anh cắn răng cố thốt ra những lời này, thử tăng thêm lực đạo trên tay tách hai người đang dính sát vào nhau ra, nhưng Duẫn Nhi cũng không cho anh cơ hội, nhào tới ôm lấy anh, đem thân thể của mình dán chặt hơn.
Anh thậm chí có thể cảm nhận được hai má nóng của cô, kề sát vào ngực mình, giống một cái bàn ủi.
"Xán Liệt. . . yêu em đi"
Đang cố gắng khắc chế thì anh nghe được câu này, mạnh mẽ đỡ bả vai cô, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cô.
Nếu như từ trong mắt của cô nhìn ra một tia sợ hãi, anh cũng sẽ không ép cô, nhưng lúc này trong mắt cô lại chứa đầy sự yêu thương say đắm cùng tín nhiệm.
Một giây sau, cô cảm giác thân thể của mình bị anh bế lên, đi về phía giường.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com