Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

VESCTCTHM 23: Thật quá đáng

Quản gia ở một bên nhìn, lẳng lặng không nói gì, cả kinh mồ hôi lạnh liên tiếp, thầm nghĩ, Tam công chúa này, rất đáng sợ.

Ly Yến cũng không có lập tức rời đi, mà là vòng một vòng, nàng núp ở sau núi giả phủ tướng quân. Lúc này trong tay nàng có một kế sách ác độc, nàng muốn Lâm Duẫn Nhi chết.

Hừ, từ nhỏ đến lớn, cho tới bây giờ cũng không có người dám đối với nàng như vậy, Phác Xán Liệt, ngươi đã không đối xử tốt với ta cũng đừng trách Đinh Ly Yến này vô tình.

Nàng đưa tay từ trong túi áo lấy ra một vật, ở ánh sáng chiếu rọi xuống, dần dần có thể thấy rõ, đó là một con ếch lớn bằng bàn tay, toàn thân trong suốt nhìn thấu, hiện lên màu đỏ như máu nhàn nhạt.

Đây không phải là một con ếch thường, mà là một con ếch máu có chứa kịch độc quỷ dị, chỉ cần bị con ếch cắn trúng một cái, trong mười hơi thở không thuốc cứu được, thần tiên cũng khó cứu.

Lúc này, nàng buông con ếch ra, đối với một loại bí thuật mình đã từng học, thao túng phương hướng của con ếch, con ếch máu đó nhảy lên, rất nhanh xuất hiện ở trước phòng Duẫn Nhi, dùng sức nhảy, con ếch nhảy vào trong cửa sổ...

Làm xong tất cả, Ly Yến ác độc cười lạnh, thừa dịp không người nào, nàng đi ra núi giả, nghênh ngang rời đi...

Xán Liệt một đường ôm nàng, hướng hồ nước bên cạnh định ngồi xuống. Bốn tiểu quỷ sau lưng vẫn đi theo, lần này thần tình trên mặt bốn đứa nhỏ cũng lộ ra cổ quái, đều thầm nghĩ, cha của bọn chúng, thật là kỳ quái.

Bảo Anh bị ôm vào trong ngực nhũ mẫu, nội tâm cũng kinh nghi không nói ra được, bé lẳng lặng ngồi ở trong ngực, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía Xán Liệt.

Bé phát hiện, ánh mắt phụ thân nhìn nhũ mẫu không giống nhau, ánh mắt như vậy quá đáng phức tạp, lấy tuổi của bé căn bản không nhìn ra thâm ý trong đó, nhưng bé có thể cảm giác được, phụ thân và nhũ mẫu giống như đổi thành một người khác.

Trước kia phụ thân chưa bao giờ biết cười ôn nhu như thế, nhưng gần đây bé phát hiện, mỗi lần phụ thân nhìn thấy nhũ mẫu, sẽ lộ ra nụ cười ôn nhu như vậy.

Còn có, nhũ mẫu cũng thay đổi rồi, trước kia nhũ mẫu tuy thường cười, nhưng bé biết, nhũ mẫu chẳng qua là quen cười mà thôi, thật ra thì trong lòng nhũ mẫu, giả vờ, vậy mà từ hôm nay xem ra, trong tươi cười của nhũ mẫu lộ ra vui vẻ, lộ ra vui mừng.

Theo lý thuyết nhũ mẫu vui vẻ bé cũng vui vẻ mới đúng, cũng không biết tại sao, trong lòng bé chính là sợ, nhũ mẫu bây giờ, tất cả ánh mắt đều rơi vào trên người một mình phụ thân, chú ý đối với bé, cũng không nhiều giống trước.

Bé không thích như vậy, bé muốn nhũ mẫu vẫn giống như trước, thỉnh thoảng tìm bé chơi đùa, thỉnh thoảng kể một ít ngây ngốc, không giải thích được, bé thích nhũ mẫu như vậy, bé cảm thấy, nhũ mẫu như vậy, thật có sức sống.

Bảo Anh oán niệm ngẩng đầu, vừa ngẩng đầu, liền thấy hai người kia yên lặng nhìn thẳng vào mắt nhau, bé càng thêm khó chịu

Nói thẳng ra bé lúc này giống như một bóng đèn lớn đúng chứ? Ngồi ngay ở giữa bọn họ, thế nhưng thật không ngờ lại bị không để ý tới, thật quá đáng, thức sự quá đáng mà.

Vì vậy, bé không được tự nhiên hướng về phía Duẫn Nhi kêu một tiếng. "Nhũ mẫu, ta đói bụng."

Duẫn Nhi sửng sốt, ngay sau đó ánh mắt ôn nhu rơi vào trên người bé.

"Bảo Anh, con chờ chút, nhũ mẫu nấu cơm cho con ăn."

Bảo Anh thấy nhũ mẫu rốt cục chú ý mình, rất là vui vẻ, nhếch miệng cười một tiếng, ngọt ngào nói: "Nhũ mẫu, ta đi cùng ngươi."

Bé mới không cần ở chung một chỗ cùng phụ thân, bộ dạng phụ thân thoạt nhìn thật là khủng khiếp, bé sợ tiếp tục ở chung nữa, bé có thể bị phụ thân nuốt sống hay không.

Thần sắc Duẫn Nhi sửng sốt, ngay sau đó là nồng đậm vui mừng, nàng vươn tay, ngắt nhéo khuôn mặt nhỏ bé của bé một cái.

"Bảo Anh, không uổng công nhũ mẫu khổ tâm dạy con nha, con rốt cục biến thành đứa trẻ ngoan rồi, nhũ mẫu hôn cái nào."

Nói xong, bẹp xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, rất có cảm giác thành tựu toét ra miệng.

Ha ha ha, thật vui vẻ, nàng rốt cục khiến cho Bảo Anh thô lỗ biết nghe lời rồi, kế tiếp còn có ba tiểu quỷ kia, nàng nhất định phải hảo hảo cố gắng lên, nhất định phải làm cho bọn chúng cũng biến thành tiểu hài tử ngoan ngoãn.

"Mẹ nó, nhũ mẫu ngươi dám ăn trộm đậu hủ tiểu gia ta, cẩn thận tiểu gia ta thu ngươi nha."

Bảo Anh rất bất mãn bạo hô lên thanh âm, thật ra thì một tiếng bạo rống này chỉ là vì che giấu vui mừng trong nội tâm của bé thôi, kể từ ánh mắt chú ý của nhũ mẫu vừa hạ xuống trên người bé, bé cảm thấy vô cùng vui vẻ, bất quá bé cũng không nên biểu hiện ra, nếu không nhũ mẫu đần này nhất định sẽ đắc ý quên hết.

Vậy mà một tiếng bạo rống này Xán Liệt nghe tới cũng không phải như vậy, vốn là hắn bị Bảo Anh quấy rầy hắn cùng với Duẫn Nhi thân mật trong lòng rất là oán niệm, bây giờ nghe tiếng bạo rống thô lỗ này, hắn tức giận, cơ hồ lửa giận chạy đến đỉnh đầu.

Ánh mắt lạnh như băng kinh người, hung hăng trừng hướng bé, thanh âm nghiêm nghị quát: "Bảo Anh, quỳ xuống."

Trong ngày thường hắn, người phụ thân này bề bộn nhiều việc, rất ít làm bạn với năm hài tử này, hắn vẫn cho là bọn chúng thật khéo léo như ngoài mặt, nhưng không nghĩ tới năm hài tử không tốt như thế, chuyện nghe lén ở phòng Duẫn Nhi mới vừa rồi, nếu như hắn không hung hăng phạt bọn chúng, chỉ sợ ngày sau bọn chúng càng thêm ác liệt.

Vì vậy, hắn quyết định hôm nay hung hăng dùng cách xử phạt về thể xác để phạt năm hài tử sơ sót ngày thường này.

Bảo Anh bị rống vậy, có chút bị dọa sợ, trong trí nhớ, phụ thân coi như tức giận đối với bọn chúng, nhưng cho tới bây giờ cũng sẽ không có vẻ mặt kinh người như vậy. Phụ thân có vẻ mặt tức giận trước mắt kia, giống như xem bé là kẻ thù vậy.

Kẻ thù? Nghĩ đến hai chữ này, thân thể bé không khỏi run lên. Bé nghe nói phụ thân ở trên chiến trường có một ngoại hiệu, gọi là Thiết Diện La Sát, chỉ cần người nào bị người liệt vào kẻ thù, hẳn phải chết không thể sống

Trời ạ, phụ thân chẳng lẽ muốn giết bé?

Gương mặt Bảo Anh tái nhợt, thân thể rung động quỳ xuống. "Phụ thân..."

Bốn tiểu quỷ khác thấy vậy, tất cả đều lòng vẫn còn sợ hãi xoay người, tính toán thoát đi nơi đây.

Đùa gì thế, sắc mặt phụ thân dọa người như vậy, tựa như muốn giết người, bọn chúng mới sẽ không ngây ngốc ở lại cho phụ thân dọn dẹp, ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.

Nhưng, bọn chúng vừa mới quay người lại, thanh âm tức giận lạnh như băng của Xán Liệt truyền tới.

"Bốn đứa các con, trở lại, quỳ xuống."
Thân thể bốn tiểu quỷ dừng lại, rối rít giật mình, mọi người cúi thấp đầu, quỳ đến bên cạnh Bảo Anh.

Duẫn Nhi xem một màn này, giận dữ. Nàng quay đầu lại, hung hăng trợn mắt nhìn hắn một cái, chỉ vào hắn nói: "Phác Xán Liệt, chàng đang làm gì vậy, chàng muốn hù chết bọn chúng sao."

Nói xong, nàng đi tới, nhất nhất đỡ năm tiểu tử quỳ kia dậy, nhưng giờ phút này năm tiểu tử này giống như thật bị hắn hù dọa, bất kể nàng kéo đỡ thế nào, bọn chúng cũng cúi thấp đầu, không dám đứng dậy.

Xán Liệt nhìn nàng, cố gắng đè xuống tức giận trong lòng, ôn nhu nhẹ giọng nói với nàng:

"Duẫn Nhi, chuyện này nàng đừng xen vào, hôm nay bản tướng phải hảo hảo dạy dỗ năm đứa không ngoan này. Ngày thường là do bản tướng sơ sót, mới để cho bọn chúng biến thành bộ dạng vô pháp vô thiên này. Tiếp tục như vậy, mai này trưởng thành, nhất định sẽ là họa quốc ương dân, không xứng là đời sau của Phác gia ta."

Nàng nghe hắn nói như vậy, nhìn lại bộ dáng thương tâm chán nản của năm tiểu tử, nàng cực kỳ đau lòng, mặc dù chung đụng với năm tiểu quỷ này không phải là rất dài, nhưng từng ly từng tý những ngày qua cũng khắc vào trong lòng nàng, nàng thật rất thích bọn chúng.

Loại cảm giác đó rất kỳ diệu, đối với nàng mà nói, năm tiểu tử này giống như chúng là con của nàng vậy, nàng tuyệt sẽ không để cho bất luận kẻ nào tổn thương chúng, cho dù hắn là phụ thân của bọn chúng cũng không được.

"Xán Liệt, chàng sao lại nói bọn chúng như vậy, chúng cũng không phải là như chàng nghĩ, chàng hãy tự hỏi mình một chút, có bao giờ chàng chân chính hiểu rõ bọn chúng, đi vào thế giới nho nhỏ của bọn chúng, nghe tiếng lòng của bọn chúng một chút không?

Không có, cho tới bây giờ chàng căn bản cũng không có nghĩ tới, trong lòng của chàng, chàng chỉ nghĩ chúng là hài tử Phác gia, nhất định phải kiên cường, phải thừa nhận tất cả.

Nhưng chúng cũng chỉ là trẻ con mà thôi, chúng cũng có tuổi thơ vui vẻ của mình, mà không phải giống như bây giờ, mỗi ngày đều ở trong thận trọng lo sợ.

Bây giờ chúng biến thành như vậy, thật ra thì cũng chỉ là vì để cho chàng - người phụ thân này chú ý đến chúng nhiều hơn một chút mà thôi."

Duẫn Nhi càng nói càng kích động, hốc mắt cũng đỏ đỏ, nhưng nàng cắn răng, vẫn không để cho mình khóc lên.

Xán Liệt bị thanh âm giận dữ của nàng mắng cho kinh chấn liên tiếp, đối với những lời này của nàng, hắn cho tới bây giờ cũng không có nghĩ tới.

Không sai, thân là con của Phác gia hắn, nhất định phải kiên cường, phải học được chịu đựng tất cả. Bản thân mình năm đó, không phải cũng như vậy sao, không trải qua ma luyện, sao có thể thừa kế tất cả của Phác gia.

Hắn cho là, phương thức giáo dục của mình không có sai. Đối với lời của nàng, hắn cũng không đồng ý.

Hơi vặn lông mày, hắn không vui nói: "Duẫn Nhi, nàng đi nấu cơm đi, bản tướng muốn hảo hảo giáo huấn bọn chúng."

Duẫn Nhi nghe hắn nói như vậy, hận không thể bóp chết hắn. Nam nhân đáng chết này, căn bản là hồ đồ, còn nói với hắn nữa, nàng sẽ hộc máu.

Nàng không nói hai lời, đi tới bên cạnh năm tiểu quỷ, bịch một tiếng, cũng quỳ xuống.

"Tướng quân, ta là nhũ mẫu của bọn chúng, lỗi của chúng, chính là lỗi của ta, tướng quân muốn phạt, liền phạt ta đi, không liên quan đến chúng."

Năm tiểu tử nghe được nàng nói như vậy, thân thể nho nhỏ cũng chấn động, kinh ngạc ngẩng đầu.

Tự Tuấn nhìn nàng, ánh mắt chớp động, trong cảm động lại mang vui mừng khó có thể nói.

Bảo Kiếm nhìn nàng, ánh mắt âm trầm, nhìn không thấu ý nghĩ của cậu, bất quá ánh mắt rơi vào trên người nàng, lần này trở nên tĩnh mịch, giống như là đang ra quyết định gì.

Ánh mắt Huỳnh Thực, đơn giản sáng tỏ nhất ở năm người, lúc này cậu nhìn nàng, tất cả đều là cảm động và vui mừng, hiểu lầm đối với nàng trước kia, giờ khắc này tiêu tán toàn bộ.

Bảo Anh nhìn nàng, ánh lệ chớp động. Mẹ nó, bé cũng biết, nhũ mẫu đần này chính là đần thế, chẳng lẽ nhũ mẫu không biết đối phó với phụ thân - loại nam nhân bốc lửa này, phải học được lấy nhu khắc cương sao.

Thật là quá ngu xuẩn, quá ngu ngốc. Nhưng sâu trong nội tâm, bé thật thật thích nhũ mẫu đần này.

Trong năm người, vẻ mặt phức tạp nhất là Chí Mẫn nhỏ nhất, cậu nhóc không nhúc nhích quỳ ở nơi đó.

Lúc ánh mắt sáng ngời rơi vào trên người nàng, hiện đầy phức tạp, một tia nhìn không thuộc về đứa trẻ ba tuổi rưỡi như cậu, từ đáy mắt tràn ra, cuối cùng tiêu tán không còn, cậu cúi đầu, khôi phục bộ dáng khả ái đó, lẳng lặng quỳ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com