Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

VESCTCTHM 68: Thân phận bí mật khác

Vô Sinh cốc.

Bạch y nam tử lẳng lặng đứng trong sảnh, bên cạnh hắn các tộc nhân tộc Bạch Tuyết cũng cung kính đứng thẳng.

"Cốc chủ, Bạch Tuyết tộc chúng ta đã thật lâu không màng đến thế sự, cốc chủ, ngài thật muốn xuất cốc sao?" Một gã lớn tuổi chính là lão giả nhìn bạch y nam tử lên tiếng.

Bạch y nam tử lãnh đạm liếc ông ta một cái, sau đó gật đầu.

"Chuyện này bổn tôn đã quyết định, các ngươi không cần nhiều lời nữa."

"Dạ, cốc chủ."

"Lui xuống đi." Bạch y nam tử nhàn nhạt phất tay, mọi người Bạch Tuyết tộc nhận được chỉ thị, rối rít lui xuống.

Trong phòng khách lúc này chỉ có bạch y nam tử, đột nhiên một bóng dáng nhanh như quỷ mị từ bên ngoài đi vào.

"Tham kiến Chủ nhân." Bóng đen kia quỳ gối trước bạch y nam tử, thái độ cung kính vô cùng.

"Thu Hồng, đứng lên đi." Bạch y nam tử nhàn nhạt nói

"Tạ ơn chủ nhân." Thu Hồng đứng lên, ánh mắt cung kính nhìn bạch y nam tử, mắt chạm đến gương mặt tuyệt mỹ lạnh như băng của bạch y nam tử kia, nhìn thấy rõ dáng vẻ bạch y nam tử, lại khiến Thu Hồng lúc này chấn động như cũ không ngừng được.

Trước đây nàng từng nhận lệnh lẻn vào phủ tướng quân, nhưng không ngờ bị Xán Liệt phát hiện.

Nàng nhớ rõ ban đầu là mình uống thuốc độc tự vẫn, nhưng lại không nghĩ tới, chủ nhân đem nàng mang ra ngoài, trước kia chủ nhân cho nàng độc dược, cũng không phải độc dược chân chính, mà là một loại thuốc giả chết, sau khi chủ nhân mang nàng ra khỏi phủ, lại cho nàng uống giải dược, nàng liền sống lại.

Cũng nhờ chuyện này, Thu Hồng mới biết được, thì ra Vô Sinh cốc chính là Vô Cực Môn quy ẩn giang hồ.

Nàng vẫn không quên được ngày đó biết được điều bí mật khiếp sợ này, hoảng sợ nhìn, thật không cách nào có thể khiến nàng đem người đó cùng Vô Cực Môn môn chủ xem làm một.

Sau đó một khoảng thời gian, Thu Hồng mới biết Vô Cực Môn vốn là Vô Sinh cốc, nhưng mà đối với chuyện tình này, Thu Hồng biết cũng không nhiều lắm.

Nàng chỉ biết, Bạch Mộ Ngôn có kể lại, ngày trước khi chưa vào Vô Sinh cốc, từng bị Vũ Hề cùng Xán Liệt hãm hại, một nhà ba trăm bảy mươi hai nhân mạng đều chết trong một trận hỏa hoạn lớn vốn được chủ mưu từ trước.

Cho nên lúc này Bạch Mộ Ngôn làm hết thảy cũng chỉ vì báo thù.

Trong lúc Thu Hồng đang hơi trầm tư nhìn Bạch Mộ Ngôn, thì hắn nhàn nhạt lên tiếng.

"Thu Hồng, Xán Liệt đối với Vũ Hề đã bắt đầu phản kích, nhưng như vậy còn chưa đủ, ta muốn ngươi lẻn vào phủ tướng quân, đem tin tức Duẫn Nhi bị Vũ Hề cướp đi nói cho Xán Liệt biết, bổn tôn muốn nhìn thấy Hai người bọn họ càng đấu càng tổn thất nặng nề, khi đó, bổn tôn sẽ xuất thủ thu thập bọn họ."

Bạch Mộ Ngôn khi nhắc đến hai người kia thì hận ý trong mắt nổi lên càng ngày càng đậm.

Thu Hồng nhìn ánh mắt cừu hận của Bạch Mộ Ngôn, trong lòng hơi đau xót, cúi đầu nói: "Chủ nhân người xin yên tâm, Thu Hồng nhất định sẽ không làm chủ nhân thất vọng."

Phác Xán Liệt, Đinh Vũ Hề, hai người các ngươi dám làm hại chủ nhân của Thu Hồng ta, Thu Hồng coi như liều mạng cũng muốn hai người các ngươi đẹp mắt.

"Đi đi." Bạch Mộ Ngôn thu lại suy nghĩ, hướng về phía Thu Hồng nhàn nhạt khoát tay.

"Dạ, chủ nhân." Thu Hồng nhìn Bạch Mộ Ngôn một cái, sau đó tung người rời đi.

Hoàng cung, trong Vô Trần điện.

Duẫn Nhi chán đến chết ngồi ở mép giường, suy nghĩ không ngừng.

Nàng lúc này đang suy nghĩ rất nhiều, về người thần bí kia, về Bạch Tuyết tộc, về Đệ Nhất Công Tử, dần dần, có chút vấn đề được nàng hiểu ra, nàng phát hiện Bạch Tuyết tộc nhất định cùng Vô Cực Môn có quan hệ rất lớn.

Đúng rồi, nói đến đây Đệ Nhất Công Tử, trước kia không phải nói chỉ có ba người thấy dáng vẻ chân chính của hắn sao? Thứ nhất là Đinh Vũ Hề, thứ hai là người thần bí kia, còn một người nữa là Bạch Bàn Bàn.

Vũ Hề gặp Đệ Nhất Công Tử nghe nói là bởi vì trên người Đệ Nhất Công Tử có Dưỡng Nhan Đan, Vũ Hề rất muốn viên thuốc này, cho nên phải đi tìm Đệ Nhất Công Tử.

Tiếp theo người thần bí có thể chính là Hắc Diệu. Nàng đoán quan hệ của Hắc Diệu cùng Đệ Nhất Công Tử không tồi.

Còn người thứ ba thấy đệ nhất công tử, lại là Bạch Bàn Bàn sư huynh.

Vừa nhắc đến Bạch Bàn Bàn, nàng cũng nhớ tới lúc trước Bạch Bàn Bàn cứu mình từ trong tay Huyền Mộc, đúng rồi, Bạch Bàn Bàn sư huynh trao lại cho nàng một quyển tuyệt thế bí kíp.

Duẫn Nhi nhớ quyển bí kíp này vẫn mang theo trong người, vì vậy nàng lấy ra, cẩn thận xem xét.

"Xem không hiểu, vì sao những thứ này cao nhân giang hồ lại viết giống như quỷ vẽ bùa vậy chứ, chẳng lẽ làm vậy là để phòng ngừa người khác luyện trộm?"

Đáy lòng nàng rất là oán niệm liếc mắt, tay càng không ngừng đảo sách, càng lộn lại càng xem không hiểu, liền đem quyển bí kíp thả lên trên giường, nàng bắt đầu suy tư vấn đề.

Ban đầu Bạch Bàn Bàn sư huynh xuất hiện ở phủ tướng quân, nhất định không phải là tình cờ, ông ấy nhất định là hướng về phía mình.

Suất Suất môn, chính là môn phái của Đao Đao Suất năm xưa, hôm nay cũng chỉ có hai người nàng cùng Bạch Bàn Bàn.

Dĩ nhiên, nàng cũng không coi là đệ tử chính thức của Suất Suất môn, Bạch Bàn Bàn sư huynh có thể có quan hệ gì với Bạch Tuyết tộc không?

Duẫn Nhi đang suy nghĩ nhập thần, đột nhiên một cơn gió mạnh từ cửa sổ thổi vào, bí kíp trên giường bị gió thổi nhanh lộn đứng lên, phát ra thanh âm bộp bộp.

Ánh mắt nàng bị thu hút, vừa nhìn theo, liền kinh ngạc.

"Oa, thì ra quyển bí kíp này là nhìn như thế này, sư phụ, người thật là tài tình."

Nàng kích động đem quyển bí kíp kia cầm lên, nâng niu trong lòng bàn tay nhanh chóng đem trang sách lộn lại, rất nhanh, liền xuất hiện một loạt hình người thay đổi liên tục động tác cùng chữ viết đều chỉ rõ.

Duẫn Nhi nháy mắt một cái mở quyển sách kia, chốc lát sau, hai tròng mắt của nàng sáng lên.

"Oa, sư huynh, người đem vật quý giá dễ học như vậy, uy lực vô cùng tuyệt thế thần công cho ta luyện, thật tốt quá, chỉ cần học được võ công trên này, Lâm Duẫn Nhi ta nhất định cũng sẽ là tuyệt thế cao thủ."

Chỉ cần luyện thành tuyệt thế thần công trong này, ra khỏi hoàng cung, chỉ là chuyện nhấc chân mà thôi.

Nàng vừa nghĩ tới mình có thể rời đi hoàng cung đi tìm Xán Liệt cùng năm đứa trẻ, tâm tình của nàng liền kích động, nhìn quyển sách ánh mắt nóng rực lên.

Nàng quyết định không lãng phí thời gian, tốt hơn hết là bắt đầu luyện công ngay từ bây giờ.

Vì vậy, nàng bắt đầu theo động tác miêu tả trong bí kíp, mở ra hai chân, tay phải đặt ở vị trí dưới rốn ba tấc, bắt đầu dồn sức hít vào, sau đó thả lỏng, dồn khí vào đan điền, từ từ ngưng tụ, từ đó thân thể đột phá đạt tới cực hạn, khí trong cơ thể hòa hợp một cách hoàn mỹ và tự nhiên.

Nếu luyện thành thần công 'nhất mã bình xuyên' trên bí kíp này, phải nói là khẩu khí cũng có thể làm cho núi đóng băng, cho nên mới gọi là 'nhất mã bình xuyên'.

Duẫn Nhi không biết chân chính 'nhất mã bình xuyên' có lợi hại hay không, nhưng nghĩ đến việc mình có thể đột phá bản thân lên cực hạn, nàng đã cảm thấy cho dù thần công kia không đạt tới yêu cầu như trên sách nói cũng đã là một thần công khó có được rồi..

Khí của nàng dần dần hội tụ về đan điền, hiện giờ nàng theo phía trên sách giải thích, bắt đầu đả thông hai mạch Nhâm Đốc, nhưng vừa mới tụ họp một chút khí, khí ở đan điền kia liền tiêu tán không còn, dù nàng cố gắng vận lực thế nào cũng không cách gì hoàn thành bước đả thông hai mạch Nhâm Đốc này.

Duẫn Nhi mở mắt, lẩm bẩm nói: "Không được, chẳng lẽ phương pháp của ta không đúng, được rồi, thử lại lần nữa."

Nàng theo những bước trong sách miêu tả, cẩn thận làm theo, nhưng lần này, vẫn là không được.

"Càng khó luyện, thì thần công càng trâu bò, xem đây, ta nén, ta dùng sức nén..."

Quanh thân nàng toàn bộ bị vây vào trạng thái nghịch chuyển, khí trong cơ thể bị nàng hút đến cực hạn, mắt thấy sắp nén không nổi nữa, nàng tính thở ra, một mạt bóng đen ngay tại lúc nguy cấp này vọt vào.

Bóng đen này chính là Thu Hồng phụng mệnh tới trước, lúc này trong lòng của nàng ta đối với Duẫn Nhi vẫn còn có chút oán khí, nhìn thấy Duẫn Nhi nghẹn đỏ mặt ngồi ở trên giường, Thu Hồng không khỏi cười lạnh trong lòng.

Lâm Duẫn Nhi à, bất kể ngươi có phải là Cửu Anh hay không, Thu Hồng ta hôm nay đều phải tính với ngươi một phen, ngày đó nếu không phải vì thất tâm phong biến thái của ngươi, Thu Hồng ta làm sao có thể bị Xán Liệt bắt được, hừ, xem ta làm sao hảo hảo đánh ngươi.

Thu Hồng duy trì nụ cười lạnh nhạt, cả người nhảy lên, trực tiếp nhảy đến trước mặt Duẫn Nhi, phất tay hướng trước ngực nàng đánh một chưởng.

Phanh -

Một chưởng này đi xuống, lấy thực lực của Thu Hồng, Duẫn Nhi coi như không chết, cũng sẽ mất nửa cái mạng.

Thu Hồng lạnh lùng nhìn nàng một cái, đang muốn rời đi thì tại lúc này xảy ra dị biến.

Vốn là Duẫn Nhi đang nghẹn đỏ mặt, lúc này thoải mái đẩy ra một ngụm khí, giống như mới vừa rồi có cái gì đang kẹt lại trong miệng của nàng, đúng lúc bị Thu Hồng dùng sức một chưởng vỗ xuống đả thông, thấy thế Thu Hồng sửng sốt.

Duẫn Nhi nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy trong người mình có một trận sảng khoái, loại cảm giác đó, căn bản thật không cách nào hình dung, các lỗ chân lông như giãn ra toàn thân đều hết sức thoải mái, giống như có một cỗ khí tức cường đại ấm áp đang lưu chuyển trong cơ thể nàng.

Thu Hồng kinh chấn đến ngây dại, đây, đây, đây là tình huống gì.

Duẫn Nhi đáng chết thế nhưng không có bị thương? Điều này sao có thể, nội lực của nàng so trong cả Ngân Nguyệt vương triều mà nói cũng được xem như ngang hàng thập đại cao thủ, Duẫn Nhi bị nàng dùng sức đánh một chưởng, làm sao có thể không sao.

Thu Hồng nghĩ đi nghĩ lại, hai tròng mắt chợt lóe.

"Trời, chẳng lẽ nàng ta này đã đạt đến giới tối cao trong truyền thuyết cửu hồn cửu thể?" Thu Hồng kinh hãi vạn phần nhìn chằm chằm Duẫn Nhi.

Chỉ trong nháy mắt này, ánh mắt Duẫn Nhi vụt mở ra.

Đó là một đôi mắt sáng ngời đến ngôi sao còn phải ảm đạm, con ngươi tinh quang lóe lên, mơ hồ mà dẫn dắt một loại lực chấn áp xung quanh.

Thu Hồng nhìn ánh mắt Duẫn Nhi, càng thêm cả kinh liền lui về phía sau mấy bước, ngón tay run rẩy chỉ, bộ dạng vô cùng kinh ngạc chỉ. "Ngươi, ngươi, ngươi..."

Ngươi nửa ngày, lời cũng không nói ra được.

Duẫn Nhi lại giống như không hề thấy kinh sợ của Thu Hồng, nàng đứng lên, đi tới trước mặt Thu Hồng, hướng về phía Thu Hồng cảm kích vỗ một cái lên đầu vai Thu Hồng, dáng vẻ rất nhiệt tình nói:

"Hi, nữ hiệp, cám ơn ngươi nha, ngươi thật là xuất hiện quá kịp thời, còn nữa, một chưởng kia của ngươi đối với ta mà nói đơn giản là có ơn cứu sống, nữ hiệp, ngươi tên là gì, ở đâu? Năm nay bao nhiêu tuổi? Đúng rồi, một chưởng mới vừa rồi kia của ngươi, có lai lịch gì, ôi mẹ nó, đánh vào trên ngực ta, giúp ta cảm thấy rất thoải mái."

Thu Hồng nhìn nàng, khuôn mặt ở dưới khăn đen trở nên tái nhợt.

"Cửu, Cửu Anh..." Trời ạ, nàng quên mất Lâm Duẫn Nhi này chính là Cửu Anh, dài dòng là chết, sẽ muốn mạng người, nàng lúc nãy sao lại cứ như vậy xúc động đánh nàng ta một chưởng đây.

Không ngờ lại cho nàng ta thuận lợi, một chưởng này chẳng những không thể đả thương nàng ta, ngược lại giúp nàng ta trở về nguyên hình, không được, nơi này không nên ở lâu, nàng phải lập tức rời đi, nếu không mạng nhỏ này sẽ mất.

"Cửu Anh? Cáp cáp cáp cáp, thì ra nữ hiệp nhận ra ta, xem ra nữ hiệp nhất định là bạn tốt của ta rồi, lại đây, nữ hiệp, chúng ta ngồi xuống, cùng nhau nói chuyện phiếm, gia tăng tình cảm như thế nào?"

Hai tròng mắt Duẫn Nhi oánh oánh lòe lòe, đối với nữ nhân áo đen đột nhiên xuất hiện này, nàng cảm thấy rất hợp ý, trong lòng quyết định kết giao thật tốt với nàng ta.

Thu Hồng mới đầu nghe nàng nói còn có thể miễn cưỡng làm bộ như trấn định, lúc nghe nàng nói đến câu sau, nàng ta bị dọa cho sợ đến ôm tim kêu một tiếng, thân thể chuyển động, vội vàng hướng cửa sổ chạy đi, không biết có phải do nàng ta quá vội hay không, cửa sổ lớn như vậy lại không nhắm đúng, trực tiếp đụng vào tường.

Oanh --

Thu Hồng bị đụng đến đầu u mắt hoa, trán cũng bị thương chảy máu, nhưng nàng một chút cũng không dừng lại, liều mạng đâm vào tường, giống như sau lưng có cái gì so với gặp trở ngại còn đáng sợ hơn đang đuổi tới.

Duẫn Nhi nhìn một màn này, lẩm bẩm nói: "Thiết Đầu Công? Thì ra Thiết Đầu Công trong tiểu thuyết võ hiệp nói tới, thực sự chân chính tồn tại."

Sắc mặt nghiêm lại, Duẫn Nhi hướng về phía Thu Hồng cung kính nói: "Này, nữ hiệp, đầu hạ lưu tường..."

Tường này nếu bị đụng hư, chẳng phải sẽ khiến nhiều người chú ý mà chạy tới sao, nàng không muốn đâu, hai mạch Nhâm Đốc của nàng mới được nữ hiệp xuất một chưởng giúp đỡ đả thông, nàng nói gì cũng không muốn lỡ mất cơ hội luyện công tốt như vậy.

Thu Hồng vốn là bị đụng cũng không đến nỗi nào muốn bỏ qua, nhưng vừa nghe đến thanh âm Duẫn Nhi phía sau lưng, nàng bị dọa cho sợ đến mất hồn, bất chấp tất cả đụng vỡ tường kia, cả người Thu Hồng run rẩy, cũng không dám quay đầu lại liều mạng chạy đi.

Nàng hướng về phía màn đêm thề lần nữa, ngày nào còn sống, tuyệt đối không đi trêu chọc Cửu Anh này, ô ô, quá biến thái.

Sau khi Thu Hồng rời đi, Vũ Hề mang theo một lượng lớn thị vệ vọt vào.

Ánh mắt Vũ Hề âm trầm nhìn về bức tường bị người đánh vỡ, sắc mặt hết sức khó coi.

Mắt lạnh lùng đảo qua, rơi vào trên mặt Duẫn Nhi, phát hiện ánh mắt của nàng có gì đó không đúng, dường như có một cỗ khí chấn áp khiến người ta không thể coi thường.

Hắn hơi sững sờ, ngay sau đó nhíu mày nói: "Duẫn Nhi, bắt đầu từ hôm nay, nàng đổi đến ở trong hành cung của trẫm."

Nói xong, không để ý tới nàng mở to hai mắt, h lạnh như băng xoay người rời đi.

"Này, ta nói, ngươi nha cho dù là hoàng đế cũng không thể như vậy, ta dù sao cũng là nữ nhân của Phác Xán Liệt đó."

Thiên sát, nhốt ở hành cung hắn, sau này nàng làm sao luyện công?

Không được, nàng nhất định phải ngăn cản, trước khi thần công của nàng còn chưa đạt thành, nàng nhất định không thể cùng Vũ Hề ở quá gần, nếu không sẽ rất nguy hiểm.

Đôi mắt Duẫn Nhi chợt lóe, hắc hắc, có cách rồi.

Vũ Hề rời đi Vô Trần điện, hướng về phía Thiên Địa Hoàng Huyền bên người thấp giọng nói: "Đi thăm dò một chút, người mới vừa rời đi, có phải Xán Liệt hay không."

"Dạ, hoàng thượng."

Vũ Hề quay đầu lại lạnh lùng liếc bức tường bị đụng hư kia một cái, ánh mắt âm độc chợt lóe, cất bước, hướng Chiến Hồn điện đi tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com