ĐLEYA 35: Rút ngắn khoảng cách
Thứ bảy Duẫn Nhi dậy rất sớm, vừa mở mắt đã nhìn thấy gương mặt tuấn tú của anh.
Cô chưa bao giờ nhìn anh gần như vậy, thật khó mới có cơ hội đương nhiên muốn nhìn cho đủ!
Đường cong lãnh ngạnh của anh bởi vì đang ngủ nên có vẻ mềm mại một chút, cặp mắt bén nhọn được giấu dưới lông mi, nét mặt buông lỏng, giống như tháo xuống tất cả phòng bị, đôi môi khẽ mím lại, khóe môi có chút giơ lên, giống như đang nằm thấy mộng đẹp.
Một đôi tay sắt siết thật chặt cô vào trong ngực, cả người ôm lấy cô, đem cơ thể cô hướng tới bên anh, đến mức cô có thể nghe rõ tiếng tim đập của anh, một tiếng lại một tiếng, trầm ổn mà hữu lực.
Cô vươn tay đụng nhẹ lông mi thật dài của anh, hơi ngứa, giống như có một dòng điện nhỏ truyền từ ngón tay đến đáy lòng, không hề khiếp đảm.
Tay của cô từ từ đặt lên mặt anh, chậm rãi vuốt ve: "Ngạn Tuấn..." cô kêu nhỏ, mặc dù biết anh không thể nghe được, nhưng vẫn cứ muốn gọi, giống như bị đầu độc.
Không ngờ, tiếng kêu vừa dứt trên môi, người nào đó chợt đè lên, đôi mắt đen trong suốt khác thường, nào có vẻ ngái ngủ mới tỉnh dậy.
Chẳng lẽ người nào đó đã sớm tỉnh rồi? Cô bừng hiểu ra, liền lúng túng vì làm chuyện xấu bị bắt gặp.
"Sáng sớm đã chọc anh?" giọng nói khàn khàn của anh nhẹ nhàng vang vọng bên tai cô, mặt cô đỏ lên, cô nào có, không phải chỉ sờ sờ một chút thôi sao?
Chẳng lẽ bình thường anh không sờ loạn cô sao?! Đang nghĩ như vậy, bàn tay của anh đã quen thuộc luồn vào trong áo ngủ của cô, gợi tình vuốt ve chiếc bụng bằng phẳng bóng loáng của cô: "Hôm nay vì sao lại thức dậy sớm như vậy?"
"A, hôm nay, hôm nay muốn đi xem mắt." Duẫn Nhi nắm lấy tay anh, không để cho anh lộn xộn, tuy nhiên lại bị anh cầm ngược tiếp tục lưu luyến trên người cô, không khí so với ban nãy lại thêm vài phần mập mờ.
Nghe được lời của cô, Ngạn Tuấn dừng tay, anh sao lại quên mất cô gái của anh hôm nay muốn đi "xem mắt" chứ!
"Tích cực như vậy sao. Hả?" anh khẽ hôn lên lỗ tai cô, vô cùng dịu dàng, giọng nói lại càng thêm vẻ nguy hiểm.
Hai kiếp chung đụng, Duẫn Nhi dĩ nhiên nghe thấy sự bất mãn trong lời nói của anh,vội vàng ra sức trấn an: "Em đảm bảo chỉ đến ngồi một lát."
"Ngồi một lát?" Đôi môi anh đã đi tới trên xương quai xanh của cô, đầu tiên là nhẹ nhàng hôn, sau một lát đã thay đổi, bắt đầu từ từ cắn, rồi giống như đang thưởng thức hương vị của món ăn ngon, bàn tay cũng có khuynh hướng sờ soạn nhiều lên.
"Em đảm bảo! đảm bảo chỉ một lát!" cô vội vàng thỏa hiệp, trong lòng thầm kêu không ổn, cứ tiếp tục như vậy có thể lau súng cướp cò thôi!
"Anh cũng muốn đi." Tay anh nhanh chóng xốc lên áo ngủ của cô, nhân lúc cô không kịp phản ứng đã đưa tay nắm lấy hai luồng mềm mại bên trong.
Tuy nói, trước kia đã làm không ít chuyện thân mật, nhưng đều chỉ dừng ở việc sờ sờ mà thôi, cô chưa bao giờ trần trụi đối diện với anh, trong lòng cực kỳ ngượng ngùng, gương mặt xinh đẹp cũng bị thiêu đốt đến đỏ ửng, bàn tay kháng cự ô lấy đầu của anh kéo ra, thân thể cũng bắt đầu giãy giụa, muốn thoát khỏi sự khống chế của anh.
"Anh...lấy ra! Không...không cho phép!"
Thật khó mới có thể thân mật như vậy, anh đã mê say rồi, làm sao có thể đơn giản tha cho cô như vậy?
Đem móng vuốt nhỏ của cô giữ thật chặt, đôi môi dán lên cơ thể mềm mại của cô từ từ di động, há một cái ngậm viên đỏ hồng, dùng sức mút một cái:
"A..." thân thể cô lập tức mềm nhũn ra, đôi mắt mịt mù sương mờ, vô thức phát ra tiếng rên, một luồng tê dại nối thẳng vào xương sống.
Được sự khích lệ của cô, Ngạn Tuấn càng thêm ra sức, bàn tay chậm rãi trượt vào bên trong quần ngủ của cô, đặt lên cặp mông vểnh mượt mà, mặc dù cách một lớp quần lót, nhưng cảm giác khít khao tinh tế vẫn khiến anh không nhịn được thở dài một tiếng.
Động tác trên tay lại thêm càn rỡ, thân thể cũng dần dần nổi lên phản ứng. "Không cho anh đi, vậy em cũng không được đi!"
Sáng sớm đàn ông vốn không chịu được kích thích, huống chi là tại tình huống như thế này.
Người đẹp như ngọc nằm dưới thân mình lại phát ra thanh âm mềm mại đáng yêu, trên mặt còn biểu hiện say mê, anh nổi nóng rồi, dĩ nhiên, thật ra thì anh đã sớm nổi nóng rồi.
Bàn tay dừng sức, áo ngủ trên người anh cũng bị kéo xuống, toàn thân trên dưới chỉ còn lại một chiếc quần tam giác, vừa vặn giống y như trạng thái hiện giờ của cô.
Có lẽ hôm nay sẽ đạt thành mong muốn? Anh chậm rãi cong môi, nhìn cô gái vẫn còn đắm chìm trong khoái cảm, không hề khách khí đè lên môi của cô.
Anh hôn vội vàng, một người luôn luôn trầm ổn lãnh tĩnh lúc này lại giống như một cậu con trai mới lớn chưa hiểu chuyện, hàm răng lại va mạnh vào môi của cô.
Đau đớn đem về lý trí của Duẫn Nhi, lúc này mới phát hiện tình huống của hai người là như thế nào, cũng không còn biết đến xấu hổ, chỉ nghiêng đầu núp đi nụ hôn của anh, chân mày cũng nhíu lại.
Ngạn Tuấn thở hồng hộc, ách giọng nói: "Sao vậy?" bàn tay vẫn không nhàn rỗi, muốn đột phá lớp vải cuối cùng trên người cô!
"Đứng lên..." cô thở hỗn hển, cùng anh đối mặt như vậy có chút nóng mặt lên: "Em còn có chuyện, không thể...không thể làm."
Mặc dù nghẹn rất khó chịu, nhưng nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng, gương mặt đỏ hồng của cô nhóc cũng là một sự hưởng thụ, hứng thú của anh lại nổi lên: "Làm? Làm cái gì?"
Bị anh hỏi, Duẫn Nhi nhất thời xấu hổ, cả người cũng đều nhuộm toàn màu hồng nhạt, nhìn cực kỳ mê người, con ngươi anh tối dần, hô hấp càng thêm nặng nề, nhưng vẫn không quên trêu chọc: "Nói đi, làm cái gì? Anh còn không biết!"
Duẫn Nhi tức đến mức muốn nhảy lên người anh mà đấm, anh ta không biết? Anh đã làm biết bao nhiêu lần chứ!
Nhưng cô cũng không yếu thế, không phải chỉ giỏi miệng lưỡi sao, cô cũng không phải là quả hồng mềm!
Cô cũng không tin cô liều mạng phản kháng anh lại có thể mạnh hơn cô đâu!
Cằm lập tức giương lên: "Làm tình! Cái này anh cũng không biết?" cô treo ngược đôi mắt nhìn anh, trong mắt toàn là vẻ khinh bỉ.
Ngạn Tuấn vui sướng, nhưng trên mặt vẫn không thay đổi, thổi vào lỗ tai cô một luồng khí nóng, khiến cho cô run rẩy cả người:
"Làm tình tại sao còn không muốn? Chẳng lẽ đây chính là nói một đằng làm một nẻo?"
Nhất thời đỉnh đầu cô muốn bốc khói, cũng không biết là do thẹn thùng hay do quá tức.
Cô tự biết ở phương diện nào cũng đều không phải là đối thủ của anh, nhưng cũng không thể cứ mặc cho người ta khi dễ trắng trợn như vậy được.
Duẫn Nhi nhìn chăm chăm lồng ngực của anh, chợt há mồm cắn vào viên đậu nhỏ, lập tức trên đó đã in lên một hàng răng nhỏ chỉnh tề.
Ngạn Tuấn hít sâu một hơi, tiểu tổ tông của anh, em cắn chỗ nào không cắn, lại cố tình cắn vào chỗ này, nơi mẫn cảm nhất!
"Hôm nay nơi nào em cũng không thể đi." anh cong môi, lúc đè xuống lần nữa, quần lót nhỏ của cô cũng đã tuột xuống đầu gối.
Duẫn Nhi cả kinh, chợt ý thức được người này đã từ đùa thành thật!
Nhất thời tay chân luống cuống, bàn tay vỗ loạn trên người anh: "Em không muốn! Đừng! Anh! Đứng lên đi!"
Lời nói đã bắt đầu nghẹn ngào, vừa thẹn vừa giận vậy là òa khóc!
Thân thể Ngạn Tuấn cứng đờ, vội vàng trấn an: "Duẫn Nhi, Duẫn Nhi, ngoan, ngoan, không khóc!" bàn tay ở phía sau cũng vỗ vỗ lưng cô để cô dễ thở.
Duẫn Nhi bỗng dưng lại khóc lớn tiếng hơn. Cô cảm thấy thật mất mặt, không phải là chuyện giữa nam nữ sao?
Tại sao lại sợ đến như vậy, cuối cùng còn muốn anh an ủi. Sống hai kiếp, như vậy thật sự là mất mặt! Nghĩ vậy lại càng không còn mặt mũi nào, nước mắt liền không ngừng được.
"Được rồi, Duẫn Nhi, không khóc, nghe anh, mắt sưng lên sẽ không thể gặp người."
Anh cũng bất đắc dĩ. Rõ ràng là việc giường chiếu, vì sao lại trở thành dỗ dành con gái khóc chứ?
Anh không cam lòng, cơ hội thật tốt mà! Nhưng cô nhóc cũng đã khóc rồi, anh làm sao có thể tiếp tục khi dễ cô được.
Cô nghẹn ngào giấu mặt vào đầu gối, âm thanh buồn buồn từ từ truyền đến: "Ngạn Tuấn, em không phải là... Có phải hay không là quá vô dụng?"
"Không có, em có thể làm rất tốt." anh đem mặt cô từ đầu gối kéo ra, chống lại ánh mắt của cô: "Anh rất thích."
Nhịp tim cô nhất thời lỗi nhịp, anh là đang thổ lộ với cô sao? Đây là lần đầu tiên anh nói những lời như vậy.
Duẫn Nhi nghiêng đầu nhìn anh, vẻ mặt vui mừng có chút không dám tin: "Thật?"
Cảm giác không tự nhiên bởi vì lời nói bộc trực như vậy, trước ánh mắt như vậy của cô cũng biến mất, anh sờ sờ hàng lông mày lá liễu của cô cười vô cùng cưng chiều: "Thật."
Hồi lâu, anh chỉ "nóc lều" dựng cao phía dưới: "Duẫn Nhi, cái này làm sao bây giờ?"
"...Anh yêu, anh làm sao lại có thể khỏe mạnh như vậy chứ?" cô ôm anh, bàn tay nhỏ chậm rãi dời đến bên hông, đem anh trêu chọc đến càng thêm bốc hỏa.
Anh yêu? Nếu là anh yêu vì sao đến bây giờ anh vẫn không thể được giải quyết?
Ngạn Tuấn buồn bực, cho dù cô sờ sờ dùm anh cũng được nha. Anh vừa muốn mở miệng, lại phát hiện tay của cô lại lục lọi dọc theo quần lót của mình, mặc dù đến cả mang tai cũng đỏ rực nhưng vẫn kiên định giúp anh cởi bỏ đến lớp cuối cùng.
Cô từ từ cúi đầu, bàn tay mềm mại vuốt ve bụng của anh, cảm giác như muốn nổ tung đánh tới.
Anh không nghĩ tới...chưa bao giờ nghĩ cô nhóc dễ dàng đỏ mặt lại có thể vì anh làm đến bước này.
Động tác của cô rõ ràng rất không thuần thục, hàm răng đụng anh có chút đau, nhưng trong đầu vừa nghĩ tới cô, nghĩ đến cô vì anh làm như vậy, cảm giác mãnh liệt nhanh chóng đem anh tan biến.
"Duẫn Nhi..." anh lẩm bẩm tên cô, đem đầu của cô từ thân thể của mình đưa lên, trong ánh mắt nghi vấn mà ngượng ngùng của cô hung hăng hôn lên môi cô.
Kéo lấy tay của cô, dẫn đến nơi tập trung pháo hỏa của mình chậm rãi di chuyển lên xuống: "Duẫn Nhi, như vậy là được rồi, như vậy là tốt rồi."
Anh không nên để cô làm như vậy cho anh, cho dù như vậy cảm giác sẽ nhanh đạt cực khoái.
Cô nhóc là tâm can bảo bối anh để trong lòng, chỉ để nâng niu cưng chìu, anh biết cô xấu hổ, biết cô sợ, cho nên anh không thể để cho cô làm như vậy.
Anh muốn cho cô thời gian để làm quen, anh sẽ đợi đến ngày cô chân chính tiếp nhận mình. Làm tình, đương nhiên phải là hai người yêu nhau cùng làm.
Không phải chỉ mình bản thân anh hưởng thụ, anh còn phải quan tâm đến cảm giác của cô.
Nhất định phải để cho cô gái của anh chân chính hưởng thụ được cảm giác mất hồn này! Đây là mục tiêu mới xác nhận trong cuộc sống của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com