LNTLA 48: Trong lòng em có anh không?
Mấy hôm nay, Duẫn Nhi mỗi ngày đều sẽ gọi Đáo Hiện đến một hoa viên vắng vẻ trong trường, giúp cậu thoa thuốc.
Vết thương xanh tím trên người thì coi như xong, cậu vốn là người rất sĩ diện, chắn chắn sẽ không nhờ người khác đến hỗ trợ, chỉ có thể để một mình cô đến giám sát.
Tùng Dụ Chu nhìn thấy cứ đến tiết cuối cùng thì Đáo Hiện lại bắt đầu nhìn lên đồng hồ treo tường, đếm từng giây, từng phút, chỉ cần chuông tan học vang lên, cậu sẽ là người đầu tiên lao ra khỏi phòng học.
Tính tình Đáo Hiện rất cố chấp, muốn cậu làm theo lời nói của người khác thật sự là khó như lên trời, ví dụ như việc thoa thuốc.
Trước đó, bọn họ đã khuyên can mãi nhưng cậu có chết cũng không chịu đi bệnh viện kiểm tra.
Xương cốt Đáo Hiện cứng rắn, cậu nghĩ bản thân mình có thể chịu đựng được, không bị khuất phục bởi tra tấn và ốm đau.
Duẫn Nhi bất quá chỉ nói một câu, nháy mắt đã bẻ gãy cái xương cứng của cậu.
Tình yêu quả thật đáng sợ.
...
Đáo Hiện một đường chạy như điên đến hoa viên, Duẫn Nhi đã ngồi trên ghế đá đợi được một lúc lâu, tay cô cầm một quyển thơ cổ chăm chú đọc.
Cô cúi đầu, gò má đặc biệt nhu hòa, vài sợi tóc được vén ở sau tai, hàng mi dài rũ xuống, nhìn qua vô cùng yên lặng và ôn nhã.
Đáo Hiện nhìn đến cây anh đào bên cạnh, thuận tay bẻ gãy một đoạn mang đến chỗ cô, tay cầm cành hoa lắc lắc trước mặt cô.
Vài cánh hoa anh đào rơi xuống trên trang sách của cô.
Duẫn Nhi kinh ngạc ngẩng đầu thì nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn đang mỉm cười của cậu thiếu niên.
Cậu ngắt một đoá hoa đặt lên tóc của cô.
"A, anh làm cái gì vậy?"
"Nhìn đặc biệt xinh đẹp." Đáo Hiện thản nhiên làm chuyện "đại sự".
Duẫn Nhi đẩy tay cậu ra, vuốt từng ánh hoa ra khỏi tóc mình: "Dám phá hoại cây cảnh trong trường, phải bị trừ điểm hạnh kiểm."
Hb phát ra một tiếng cười khẽ, không thèm để ý.
"Em tin không, thầy phụ trách đã liệt anh vào bảng đen, điểm đã sớm bị trừ hết."
"Anh còn không biết xấu hổ." cô giận đáp: "Kiếm không đủ điểm hạnh kiểm thì cẩn thận không thể tốt nghiệp đó."
Đáo Hiện ngồi xuống bên cạnh cô: "Đều là chuyện lừa gạt, vậy mà em cũng tin!"
"Tin chứ." Đôi mắt cô trong veo như nước: "Làm một học sinh ngoan, không tốt sao?"
"Có cái gì tốt. Em thích bị quản à?"
Duẫn Nhi khép quyển thơ cổ lại, giọng điệu nghênh ngang: "Em từ nhỏ đã bị quản, nếu như không có người để ý đến em, chắc chắn em sẽ không thích ứng được."
Vậy cũng đúng dịp, cậu từ nhỏ không có ai quản, muốn làm cái gì thì làm cái đó, muốn sống như thế nào thì sống như thế đó, phóng túng, tùy tiện lại... Cô độc.
"Nếu không có ai quản em, em muốn làm cái gì nhất?".
"Em sẽ..." Cô gái cúi đầu nhìn cánh hoa anh đào trong tay, suy nghĩ một lát liền nói ra: "Em muốn cởi hết quần áo, bơi lội ở dưới một cái hồ rộng lớn."
Giống như một con cá tự do tự tại, vô ưu, vô lo.
Khoé miệng cậu cong cong: "Cái này... Tốt xấu cũng nên mặc một bộ đồ bơi."
"..."
"Chỉ là ảo tưởng mà thôi, không phải là sự thật!"
Đáo Hiện nở nụ cười, vẻ mặt như đang lâm vào trầm tư.
"anh đang nghĩ cái gì?"
"Không nghĩ gì cả." Cậu thề thốt phủ nhận.
"Anh đang suy nghĩ." cô nắm vai cậu, nhấn giọng: "Anh chắc chắn là đang suy nghĩ!"
"Được, được, anh đang suy nghĩ."
Cậu nghĩ đến nếu như cô không mặc quần áo... Thì sẽ có bộ dáng như thế nào!
Duẫn Nhi đứng dậy muốn bỏ đi, cậu vội vàng kéo cô lại: "Thôi mà, thoa thuốc cho anh đi, sắp cuối tháng rồi, khoé môi anh còn vết bầm chưa tiêu nữa."
Cô cầm thuốc mỡ ném vào tay cậu: "Anh tự thoa đi."
Đáo Hiện mở chai thuốc mỡ, lấy ra một khối lớn, Duẫn Nhi vội vàng kéo tay cậu: "Ai bảo anh lấy ra nhiều như vậy, có phải ngốc rồi hay không?"
Đáo Hiện cười nói: "Vậy em giúp anh đi."
Duẫn Nhi căm giận ngồi xuống, cất bớt đi một lượng thuốc mỡ vào trong chai, phần còn lại chậm rãi thoa lên khoé môi của cậu.
Hơi thở mềm mại của cô phả vào mặt cậu, cùng với hương bạc hà thơm mát của thuốc mỡ, làm cho trái tim cậu không thể khống chế mà loạn nhịp.
Cậu lại nghĩ đến... Muốn phạm tội.
"Đáo Hiện, nếu như anh dám làm gì em, thì anh biết rồi đấy." Cô vừa vò mặt cậu, vừa cố ý hung dữ uy hiếp.
"Anh không làm." cậu cong khoé miệng: "Nhìn em là được, lão tử tự biết tưởng tượng."
"..."
Ngón tay cô đột nhiên dùng lực, cậu bị đau rên rỉ một tiếng: "Nhẹ một chút! Muốn hại chết bạn trai của em hả?"
"Anh nói bậy!" cô trực tiếp niết mạnh gương mặt cậu: "Ai là bạn trai, nói lại một lần?"
Đáo Hiện ăn đau: "Em thật đúng là... Lão tử thật sự không nỡ đánh em đâu."
"Anh thử xem."
Cậu giữ lại cánh tay thon dài của cô, chỉ cần cậu thoáng dùng lực thì có thể làm cho cô buông tay nhưng bất quá cậu vẫn không có làm như vậy, dù cho thế nào đi chăng nữa... Cậu vô cùng luyến tiếc cô gái của mình.
"Anh xin lỗi em được chưa, buông ra nhanh đi, thật sự rất đau đó!"
Duẫn Nhi phối hợp buông cậu ra, cậu phẫn uất xoa mặt: "Trước kia cũng không biết là ai, sợ anh muốn chết, giờ biết anh thương em nhiều thế nào rồi chứ?"
Duẫn Nhi tiếp tục bôi thuốc cho cậu, không có trả lời.
"Các em đang làm cái gì?"
Tiếng nói không mấy thân thiện từ sau lưng vang lên, Duẫn Nhi bất giác rùng mình, cô biết rõ đây là giọng nói của thầy chủ nhiệm.
Cô sợ tới mức, cả thuốc mỡ trong tay đều rơi xuống đất, cô vội vàng đứng lên.
"Thầy Lương."
Thầy Lương vừa đi tới, bên cạnh ông ta còn có cả Trần Triết Viễn. Trần Triết Viễn tay cầm sách giáo khoa, có lẽ là đang nhờ thầy Lương chỉ mình vài vấn đề.
Nhìn thấy hai người, trong mắt anh ta lộ ra một tia phức tạp.
Thầy Lương nhìn học sinh lớp mình cùng với loại côn đồ Đáo Hiện đang ở cùng một chỗ, ông ta tức giận đến mặt cũng phát xanh: "Các em yêu sớm?"
Nghe được hai chữ "Yêu sớm", Duẫn Nhi run lên một chút, hai chữ này đối với một học sinh cấp 3 mà nói, lực sát thương vô cùng to lớn, cơ hồ có thể nói là loại tồn tại cấm kỵ.
Cô nhớ lại một đôi tình nhân từng bị phát hiện yêu sớm, câu chuyện huyên náo đến toàn trường, một người ở lại, một người phải chuyển đi nơi khác, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Duẫn Nhi không biết phải trả lời như thế nào, chỉ đơn giản cắn chặt môi, một lời cũng không nói.
Đáo Hiện thong thả đứng lên, lấy từ trong túi ra một bao thuốc lá ném lên người cô, thanh âm cũng đặc biệt lạnh lùng:
"Cô là cái loại học sinh ba tốt gì chứ, quản trời, quản đất, còn quản luôn chuyện lão tử hút thuốc? Biến đi, muốn kiếm thêm điểm hạnh kiểm đúng không? Đó, lấy đi, đừng phiền đến lão tử."
Duẫn Nhi nao nao, giật mình nhận ra cậu là đang diễn trò, phản ứng này cũng thực sự quá nhanh.
"Nhìn cái gì, còn nhìn nữa tôi sẽ đánh cô."
Duẫn Nhi nhặt hộp thuốc lá lên, rối rắm nhìn cậu, ánh mắt cậu vô cùng lạnh lùng và hung hãn, giống như đang muốn cô phối hợp với mình.
Nhưng Duẫn Nhi lại không hề lên tiếng.
Cậu muốn hy sinh chính mình để bảo toàn thanh danh cho cô.
Vậy mà có lại đẩy cậu đi vào khốn cảnh, cô có chút khó chịu.
Gặp tiểu nha đầu không có ý định phối hợp, Đáo Hiện liền giơ chân lên, nhẹ nhàng đạp lên mông cô, cậu hoàn toàn không có dùng lực, chỉ là làm một cái động tác hư cấu mà thôi.
Sắc mặt Duẫn Nhi bỗng nhiên ửng hồng, cô mở to hai mắt mà nhìn cậu.
"Bảo cô lăn ra xa một chút, nghe không? Đừng làm phiền lão tử!"
Thầy Lương thấy tình hình như vậy thì nổi giận, chạy tới kéo Duẫn Nhi ra phía sau: "Đáo Hiện, em dám khi dễ bạn học nữ, thật là quá đáng! Đi với thầy lên phòng giáo vụ!"
Đáo Hiện không chút để ý nhún vai, bày ra một tư thế heo chết không sợ nước sôi: "Đi thì đi."
Thầy Lương nói với Trần Triết Viễn: "Em đưa Duẫn Nhi đi trước, hôm nay, thầy nhất định phải giáo huấn cậu ta!"
Trần Triết Viễn gật đầu, đi tới kéo tay Duẫn Nhi rời đi.
"Không phải, thầy Lương, Đáo Hiện không có..."
Cô giùng giằng quay đầu nhìn Đáo Hiện.
Ánh mắt cậu rất sâu, cậu nhìn cô, bình tĩnh ra hiệu im lặng.
"Câm miệng cho lão tử."
Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn thầy chủ nhiệm và Đáo Hiện rời khỏi, cô xoay người hỏi Trần Triết Viễn: "Tại sao anh lại mang thầy Lương đến đây?"
Trần Triết Viễn có chút kinh hãi, anh ta giải thích: "Sao có thể như vậy? Anh tình cờ gặp thầy ở trên đường nên tiện thể hỏi thầy một số vấn đề, bởi vì hoa viên có bàn ghế, không gian lại tương đối yên tĩnh, nên chúng ta mới đi đến bên này."
Cô biết rõ Trần Triết Viễn đang nói dối. Bởi vì thời điểm anh ta nói dối sẽ có một động tác vô thức nho nhỏ, đó chính là dùng đầu ngón tay niết quần của mình.
Kiếp trước, cô bị Trần Triết Viễn lừa dối rất lâu nên cô mới chậm rãi phát hiện chút động tác nhỏ này của anh ta.
"Trần Triết Viễn, anh không lừa được tôi." cô yên lặng nhìn anh ta: "Tại sao phải làm như vậy?"
Trần Triết Viễn biết rằng không thể gạt được cô nên đơn giản nói thẳng: "Duẫn Nhi, em không nên tiếp xúc với Đáo Hiện, hắn ta không phải là thứ tốt lành gì."
Cậu ấy không phải là thứ tốt lành gì, chẳng lẽ anh phải ư?
Duẫn Nhi hồi tưởng lại những lời này, cô hít sâu nhẫn nhịn, chỉ lạnh lùng nói: "Chuyện của tôi, không cần anh phải quan tâm."
"Anh cũng là quan tâm em mà thôi."
"Chỉ có người bị bệnh tật như Phi Phi mới cần anh quan tâm, tôi không phải."
Có đôi khi cô thật sự hi vọng, Trần Triết Viễn vẫn là cái gã Trần Triết Viễn luôn mê luyến Phi Phi kìa, hai người bọn họ rất xứng đôi.
Cô xem như bản thân đang làm một việc công đức, ít nhất bọn họ không cần phải đi gây họa cho những người khác.
Không biết vì sao ở kiếp này, mọi hứng thú của Trần Triết Viễn bỗng nhiên xảy ra chuyển biến, ngược lại đối với cô càng ngày càng để tâm.
"Duẫn Nhi, nếu em là vì Phi Phi nên mới cự tuyệt anh. Anh thật sự không thể chấp nhận được."
Cô đối với trình độ tự kỷ của tên này cũng bội phục đến cực hạn, không, trước mắt xem ra, anh ta đơn thuần chỉ là quá ngu xuẩn mà thôi.
Anh ta nhìn không ra Phi Phi để tâm đến mình chỉ là vì lòng hư vinh của bản thân, càng không biết Duẫn Nhi hoàn toàn không thích mình, thậm chí là vô cùng chán ghét.
"Trần Triết Viễn, tôi nói lại một lần cuối cùng, về sau cách xa tôi ra một chút."
Duẫn Nhi lạnh lùng nói xong rồi xoay người rời đi.
Sáu giờ tối, Đáo Hiện mới từ phòng giáo vụ đi ra.
Ở trường học khi dễ người khác, người đó lại là một nữ sinh, đương nhiên tránh không được một trận giáo huấn và viết kiểm điểm.
Bất quá lúc này, câu "Nhận tội" với thái độ hết sức thành khẩn, đi xin lỗi nữ sinh cũng không thành vấn đề, viết giấy cam kết cũng không sao.
Giáo viên không còn lời nào để nói, chỉ có thể đuổi cậu đi.
Xa xa trước cổng trường học, cậu đã nhìn thấy một cô gái nhỏ đang lo lắng đứng dưới hàng cây ngô đồng.
Thời điểm khi nhìn thấy cậu, lông mi cô khẽ run, đôi môi đang cắn chặt cũng yên tâm buông lỏng.
Cô nhìn cậu vẫy tay, nặng nề mà thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nội tâm cậu buộc chặt, một khắc kia cậu đã nhận ra, từ nay về sau, rốt cuộc bản thân đã không còn là một người cô độc nữa.
Chờ cậu đến gần, Duẫn Nhi mới thân thiết hỏi: "Chủ nhiệm có làm khó dễ anh hay không?"
"Ông ta có thể làm gì anh?" cậu giơ cuốn notebook trong tay lên: "Viết kiểm điểm."
Duẫn Nhi trách cứ nhìn cậu: "Vừa nãy sao anh lại làm thế?"
"Không làm như vậy thì cả hai chúng ta đều xong đời, bỏ của giữ mạng mới là thượng sách."
Cậu nhớ tới chuyện vừa nãy thì bật cười, muốn thay cô phủi mông một cái, Duẫn Nhi vội vàng che mông, cách cậu xa một chút, không muốn cậu đụng đến mình.
"Bị đạp đau không?"
"Không có."
Đáo Hiện dắt xe đạp của cô, cùng cô bước đi chậm rãi dưới hàng cây ngô đồng. Dưới ánh chiều tà, từng trận gió mát thổi qua làm cho tán cây chốc chốc lại đong đưa.
"Anh vừa mới cẩn thận suy nghĩ rõ ràng." cậu mở miệng nói: "Chỉ cần trong lòng em có anh, anh không ngại chờ đợi, bao lâu anh cũng có thể chờ được."
Duẫn Nhi nhìn cậu thiếu niên bên cạnh, cậu cúi thấp đầu, mái tóc sớm đã che khuất đôi mắt thâm thúy kia.
"Hiện tại em còn nhỏ, anh không muốn kéo em xuống nước, liên lụy em bị giáo viên chỉ trích và bị bạn bè cười nhạo."
Lời nói của cậu giống như chiếc bút máy đang cọ sát lên từng trang giấy, mang theo chút cảm xúc chân thành.
"Anh chỉ hỏi một câu thôi, trong lòng em có anh không?" Cậu nhìn cô, vẻ mặt khẩn trương mà thành kính.
Trong lòng em có anh không?
Duẫn Nhi há miệng thở dốc, nhưng cuối cùng lại khép lại, cô cúi đầu, bàn tay gắt gao niết lấy quai cặp.
"Có hay không, anh không có cảm giác được ư?"
Cô thấp giọng nói xong câu đó rồi vội vàng bỏ đi.
Từng trận gió xuân ấm áp bỗng nhiên tràn ngập trong tâm trí cậu, Đáo Hiện có cảm giác trái tim mình đã bị sự ngọt ngào này làm cho nổ tung.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com