LNTLA 89: Thích thế giới này
Tiếu Hỉ đâm lao phải theo lao, lạnh mặt nói: "Được, tôi đấu với cậu nhưng nếu cậu thua thì hãy mang theo người của cậu cút ra khỏi liên đoàn."
Bên trong đôi mắt Đáo Hiện lộ ra một tia sắc bén, khóe miệng hơi nhướn: "Lão tử chưa từng thua bao giờ."
Duẫn Nhi nhìn cậu, bên trong con ngươi của cậu toát lên sự kiên nghị, thần thái ngông cuồng bất kham.
"Nói lời này còn hơi sớm đấy." Tiếu Hỉ mở cửa xe ra, chính mình ngồi vào trong xe, mà Duẫn Nhi bên cạnh khẽ nói: "Nếu như anh thua thì làm sao đây?"
Tiếu Hỉ vốn cũng chuẩn bị nói "Lão tử sẽ không thua" nhưng còn chưa mở lời, Duẫn Nhi bỗng nhiên nhẹ bẫng nói:
"Nếu như anh đã mở miệng một câu đội xe hạng ba, hai câu đội xe rẻ tiền, vậy nếu bị thua, đội xe các người vĩnh viễn không được tham gia bất cứ một cuộc đua chính quy nào, có được hay không?"
Tiếu Hỉ nghĩ rằng cô gái này chỉ nói đùa, có thể tham gia hay không tham gia thi đấu cũng không phải chuyện cô có thể tự mình định đoạt, cho nên hắn cũng không suy nghĩ, một tiếng liền đáp ứng: "Được! Không tham gia thì không tham gia."
Cô nếu đã muốn chơi, Đáo Hiện tự nhiên thỏa mãn, để mở cửa xe, ngồi vào vị trí kế bên tài xế.
Tiếu Hỉ cũng cho bạn gái mình vào ngồi, lạnh mặt hướng Đáo Hiện giơ ngón cái xoay ngược thách thức.
Đáo Hiện không thèm để ý, Duẫn Nhi không cam lòng yếu thế, ngón tay trắng nõn vươn ra cửa kính xe, hướng Tiếu Hỉ giơ ngón tay giữa lên.
Đám người lại được dịp bùng nổ, cô gái này cũng quá lớn lối đi! Sự bất mãn sớm đã tan thành mây khói, họ nháy mắt liền yêu vị tỷ tỷ ngông nghênh này.
Đáo Hiện ngồi vào trong xe, nghiêng người qua thay cô cài dây an toàn, đồng thời kéo tay cô trở về, vỗ nhẹ trách cứ: "Em học cái này ở đâu? Không đứng đắn gì hết."
Vẻ mặt cô tràn đầy vui vẻ, cười nói: "Anh không đảm đương nổi vị trí bạn trai em mà còn để ý đến em à?"
Cậu bỗng nhiên nắm cằm cô, dán mặt sát vào cô, con ngươi đen nhánh mang theo hàm ý uy hiếp: "Duẫn Nhi, nói chuyện cẩn thận."
Khuôn mặt cô đều bị cậu niết đến đỏ lên: "Anh... Anh muốn như thế nào?"
Khoé mắt cậu cong cong, gợi lên ý cười nhẹ nhàng: "Anh đã sớm nói, muốn làm bạn trai em, phương pháp có rất nhiều. Mỗi một lần cũng có thể làm cho em chết một lần. Đêm nay có muốn thử một chút hay không?"
Duẫn Nhi mở to hai mắt, tay giữ chắc cửa xe, cả người bị dọa đến nhích ra xa.
Cô lắc đầu liên tục, trong con ngươi lộ ra sự kinh hoảng.
Cậu cười, đạp chân ga, chạy thẳng ra bên ngoài.
Cậu còn không thu thập được một cô gái như vậy à?
Dọc theo con đường này, Duẫn Nhi trầm mặc, Đáo Hiện vài lần nghiêng đầu nhìn sang, tay cô nắm chặt góc áo, lâm vào trầm tư, tựa hồ thật sự đã bị dọa đến không nhẹ.
Đáo Hiện mở miệng hỏi: "Em đang nghĩ cái gì?"
Sắc mặt cô bỗng nhiên biến hồng, lắp bắp nói: "Không, không có gì, cái kia, mấy ngày nay em ở trường học, sẽ... Sẽ không đến nhà anh đâu."
Thấy dáng vẻ mặt đỏ tới mang tai của cô, cậu dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra, trong đầu cô chắc chắn là đang liên tưởng đến cái chuyện kiều diễm kia rồi.
Cậu bỗng nhiên nở nụ cười, nhếch miệng lên, đôi mắt phản chiếu ánh nắng lóng lánh.
Mặt Duẫn Nhi càng hồng hơn, ngay cả tai cũng đã đỏ rực như lửa: "Anh đừng cười."
Đáo Hiện một tay lái xe, một tay còn lại đưa qua, sủng nịch xoa đầu cô: "Cô gái ngốc."
Nửa giờ sau, xe cậu dẫn đầu xông về điểm cuối cùng, đem chiếc xe của Tiếu Hỉ ném ở tít phía sau.
Mà Tiếu Hỉ tuyệt đối không thể tưởng được, trận này bất quá chỉ là nhất thời so khí phách, cư nhiên sẽ thật sự đã làm cho gã mất hẳn chén cơm.
Trong văn phòng, thời điểm quản lý nói cho gã biết hợp đồng bị hủy, Tiếu Hỉ cả kinh, cằm đều muốn rơi xuống.
"Không phải, chuyện này... Có ý gì?"
"Chính mình đắc tội người nào, trong lòng không biết à?" Quản lý phẫn nộ nói: "Cậu thiếu chút nữa đã hại chết cả đội xe chúng ta, bây giờ người ta đồng ý chỉ cần một mình cậu cút đi, thu thập một chút, đi thôi, tiền vi phạm hợp đồng một phân cũng sẽ không thiếu đâu."
Tiếu Hỉ bối rối: "Không phải, tôi đắc tội người nào?"
"Ai bảo cậu đi đua xe với Đáo Hiện?" Quản lý chỉ vào gã, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói:
"Thi đấu coi như xong, lại còn thua, bây giờ người ta muốn cậu thực hiện lời hứa, bây giờ cút đi! Nếu cậu không lăn, đội xe chúng ta cũng đừng nghĩ muốn được thi đấu nữa."
"Đáo Hiện? Anh nói đùa sao?" Tiếu Hỉ nói: "Cậu ta một không bối cảnh, hai không tiền, sao có thể?"
"Không bối cảnh? Bạn gái Đáo Hiện là chủ tịch nhiệm kỳ tiếp theo của tập đoàn Lâm Thị, ngay cả chủ tịch liên đoàn thấy cô ấy cũng phải cung kính nói lời hay ý đẹp, cậu còn dám đi chọc hắn?"
Tiếu Hỉ há to miệng, cả kinh nói không ra lời: "Anh đừng đùa."
"Cậu đoán xem, tôi giống như đang đùa giỡn với cậu à?"
Quản lý đẩy máy tính qua, chỉ vào đó, hình ảnh cô gái trẻ tuổi trong bộ lễ phục xinh đẹp đứng ở trung tâm của bức ảnh trong buổi tiệc hằng năm thuộc tập đoàn Lâm Thị:
"Tập đoàn Lâm Thị đầu tư cho đội xe DK. Ai chẳng biết Đáo Hiện là quả tim trong ngực của vị tiểu công chúa này. Cậu là thứ gì, dám đi trêu chọc hắn?"
...
Sự việc Tiếu Hỉ rời khỏi đội xe Lộ Dã, tựa như sấm sét giữa trời quang, rung động toàn bộ liên đoàn đua xe.
Giữa hai đội trưởng bất quá chỉ chơi đùa một chút, lại ầm ĩ đến phải rời đi, thật sự có chút... Khó có thể tin tưởng.
Bất quá, nhân phẩm Tiếu Hỉ vốn không được tốt lắm, đắc tội rất nhiều người. Đối với việc gã rời đi, phần lớn bộ phận tay đua đều tỏ vẻ thống khoái, ít có người tiếc hận thay gã.
**
Cả một kỳ nghỉ hè năm thứ nhất đại học, Đáo Hiện đều bận rộn chuẩn bị cho cuộc đua.
Cuộc đua xe trong tỉnh bắt đầu đấu vòng loại. Vài đội xe cùng nhau xuất phát, chạy việt dã trên đường núi. Nếu như có thể thắng lợi tiến vào vòng thi toàn quốc, đối với toàn bộ đội xe mà nói là thì đó chính là danh lợi song toàn.
Cuộc thi diễn ra vô cùng gấp gáp và khẩn trương, liên tục nửa tháng, Duẫn Nhi không gặp được cậu, chỉ có thể mỗi ngày đúng giờ lên xem trực tiếp.
Chiều ngày diễn ra vòng chung kết, tập đoàn Lâm Thị cùng vài xí nghiệp khác có một buổi họp mặt giao lưu.
Bà nội tuổi tác đã cao, tự nhiên sẽ không tham gia, đơn giản giao cho người nối nghiệp của mình.
Duẫn Nhi ngồi trên ghế chủ tịch, nghe đại biểu dài dòng phát ngôn, chán đến sắp buồn ngủ.
Di động bỗng nhiên phát sáng, Đáo Hiện gửi qua một tấm ảnh chụp.
Trong ảnh chụp, thiếu niên đứng ở bên cạnh xe đua, cánh tay đặt lên cửa xe, đồng phục DK là hình ảnh ngọn lửa đỏ rực, vừa vặn ôm lấy cơ thể cường tráng của cậu.
Nắng chiều vừa lúc dừng lại trên mặt cậu, ánh mắt thâm thúy, hẹp dài chôn sâu ở bên dưới mi xương, cả người thiếu niên toả sáng rực rỡ, trông vô cùng đẹp trai.
"Cuộc thi sẽ nhanh chóng bắt đầu." Cậu nói với cô: "Xem trực tiếp à?"
Duẫn Nhi trả lời: "Em đang họp, không thời gian."
Đáo Hiện bên kia tựa hồ im lặng rất lâu, mới trả lời một chữ: "Ừ."
Tâm trạng có chút khó chịu, cậu sớm đã nói thời gian diễn ra trận chung kết với cô. Cậu thật sự thực hi vọng cô có thể cùng mình chứng kiến khoảnh khắc vinh quang kia.
Khoé miệng cô lộ ra ý cười trong veo.
Đồ ngốc này không biết là trong khoảng thời gian gần đây cô đều không bỏ qua một trận trực tiếp nào của cậu hay sao? Tuy rằng không đến được sân đấu nhưng trình độ cuồng nhiệt của cô có thể so với đám hoa si của cậu đó.
Cô chụp lại vài tấm ảnh về buổi giao lưu gửi cho Đáo Hiện, trong ảnh chụp là phòng hội nghị với 4 mặt đều là cửa sổ sát đất, nam nhân tây trang giày da ngồi vây quanh bàn dài, cô thì ngồi ở vị trí cuối bàn dài, không khí tương đối nghiêm túc.
"Xem đi, không lừa anh, em thật sự đang họp."
Đáo Hiện cũng bất đắc dĩ: "Được, em bận rộn."
Thời điểm cô đang soạn tin nhắn trả lời, cậu đã gửi qua một cái icon 【 mỉm cười 】: "Không cần nhìn, ai nhìn người đó chính là cẩu."
Duẫn Nhi bật cười, người này, rất hiểu cô nha.
Cô đeo tai nghe bluetooth, vụng trộm mở trực tiếp, đặt điện thoại di động ở phía trong cặp văn kiện.
Duẫn Nhi cho rằng kỹ thuật của mình rất cao siêu, không ai phát hiện, lại không nghĩ mọi hành động của cô đều bị trợ lý Tần ở phía sau thu hết vào trong mắt.
Toàn bộ quá trình, trợ lý Tần Trợ Lý mặt không biểu cảm nhìn chủ tịch tuổi trẻ nhà mình lén lút giở trò.
Duẫn Nhi đối với các loại ứng phó trên thương trường đều vô cùng thuần thục, so với Tịch Tĩnh còn khéo léo hơn, thậm chí đã dần có được phong thái của Lâm lão phu nhân năm đó khi mới bắt đầu lập nghiệp.
Điều này làm cho hắn ta thiếu chút nữa đã quên, cô kỳ thật cũng chỉ mới hai mươi tuổi và còn là một cô gái nhỏ mới rơi vào tình yêu cuồng nhiệt.
Trợ lý Tần đến gần, đứng sau lưng cô, lặng lẽ thay cô chặn lại ánh mắt từ người bên ngoài.
Duẫn Nhi chuyên chú nhìn điện thoại. Trận này được chuẩn bị vô cùng chỉnh chu, có rất nhiều phi cơ không người lái ghi lại toàn bộ quá trình thi đấu.
Cô nhìn chiếc xe với dòng chữ DK nhanh chóng chạy qua một ngã rẽ của ngọn núi, vượt qua một hồ nước cạn, dẫn đầu ở tít phía xa.
Cô nhìn cảnh tượng núi non bao la, hùng vĩ, trong lòng bốc lên một chút cảm giác dũng cảm không nói nên lời. Cô rốt cuộc có thể hiểu được vì sao Đáo Hiện lại cố chấp với việc đua xe như vậy.
Linh hồn của người thiếu niên từ khi được sinh ra cho đến nay đều bị áp lực đè nén trong một vùng trời chật hẹp.
Vạn dặm mênh mông này có thể để cậu thỏa mãn mong ước được tự do cùng yên tĩnh mà bấy lâu nay cậu từng mơ tưởng.
Khoảnh khắc cậu chạy về đích, cô nhịn không được nắm chặt tay hoan hô: "Yes! Quá tuyệt vời!"
Trong phòng hội nghị an tĩnh, một tiếng hoan hô phấn khích này dẫn tới một đám người mặt như bài tú-lơ-khơ đồng loạt nhìn về phía cô.
Trợ lý Tần ra vẻ bình tĩnh đối với lời Duẫn Nhi vừa mới phát ngôn, lặng lẽ giải thích: "Lâm tổng cảm thấy ngài đây nói rất hay."
Vẻ mặt Cao tổng khó hiểu, gật đầu: "Cảm ơn Lâm tổng."
Trợ lý Tần đi đến bên cạnh Duẫn Nhi, vỗ nhè nhẹ lên vai cô, như đang nhắc nhở.
Mặc dù đây là buổi giao lưu không quá trọng yếu nhưng mặt mũi và tác phong vẫn phải làm tốt, đừng nên vui đùa quá mức.
Cô thè lưỡi, cảm kích nhìn trợ lý Tần.
Tuy rằng trợ lý Tần là cấp dưới của cô nhưng phần lớn thời điểm, cô cảm thấy người này càng giống như cha của mình, bao dung rất nhiều tật xấu của cô, cũng chỉ dạy cho cô rất nhiều chuyện.
Trong tai nghe bluetooth truyền đến tiếng hô hào sôi trào, trên bầu trời cũng có rất nhiều pháo hoa, hình ảnh trên màn hình điện thoại là dáng vẻ thiếu niên bước ra khỏi xe đua, có hơi nâng cằm lên, nhìn về phía tiếng hô hào toàn trường.
Cậu nghịch nắng chiều, thân hình cao ngất phảng phất như được khảm lên một tầng ánh sáng bạch kim, chói loá đến mức khiến người ta không thể nào mở mắt ra được.
Fans cùng các đồng đội tràn lên, vì cậu thắng lợi mà hoan hỉ chúc mừng.
Duẫn Nhi cúi đầu nhìn đám người vây quanh Đáo Hiện.
Cái người thiếu niên lẻ loi, cô đơn giữa trời đêm kia rốt cuộc đã thoát khỏi con dã thú đơn độc, bắt đầu nghênh đón thời khắc sinh mệnh rực rỡ nhất, đứng ở một nơi ngập tràn ánh sáng, sống thành dáng vẻ mà chính mình từng khát vọng.
Thật tốt.
**
Ngày đó buổi chiều nắng dịu, Duẫn Nhi lên lớp xong, vai đeo balo, vội vàng bước ra khỏi phòng học.
Cô khác xa so với những người con gái khác. Bọn họ sau khi tan học liền đi xem phim hoặc đi dạo phố, phần lớn thời gian và tâm tư của cô đều dùng cho công việc.
Trở thành người đứng đầu của toàn thể tập đoàn, nói dễ hơn làm, so với Tịch Tĩnh năm đó, trình độ chỉ có hơn chứ không kém.
Duẫn Nhi đi đến căn tin mua bánh bao xíu mại, bánh mới ra lò, tản ra hương vị nóng bỏng, cô phồng miệng thổi lấy, thổi để, vội vàng đi ra cổng trường.
Đối diện, có ca sĩ đường phố vai mang đàn Guitar, chậm rãi đánh lên một đoạn giai điệu ôn nhu, đồng thời mở miệng hát dạo.
"Lần gặp gỡ có chút bất ngờ,
Giống như khi ta gặp người,
Ánh mắt ôn nhu, trong sáng kia,
Cứ mãi hiện hữu trong mộng của ta."
Chung quanh có không ít nữ sinh vây xem ca sĩ thang thang biểu diễn, Duẫn Nhi ăn bánh bao xíu mại, đứng ở trong đám người nghe người nọ ca hát.
Trên gáy người nọ có một bím tóc nhỏ, ánh mắt nhu hòa, khóe miệng hiện lên ý cười nhợt nhạt.
"Mặc kệ kết cục như thế nào,
Ít nhất người mà ta tưởng niệm chính là người,
Ta sẽ không xem đó chỉ là trò chơi,
Bởi vì ta là thật tâm đối với người."
Bài hát này có giai điệu thật nhẹ nhàng, tiếng đàn Guitar cũng tương đối ôn nhu, chậm rãi lọt vào tai khiến tâm hồn trở nên yên tĩnh và bình thản, tất cả uể oải dần tan biến mất.
Khoé miệng cô khẽ cong lên, giống như mọi người, cô lấy ra tiền lẻ trong ví, chuẩn bị bỏ vào chiếc hộp của người ca sĩ đường phố.
Người nọ đối với cô lễ phép mỉm cười, từ trong chiếc hộp lấy ra một nhánh hoa trắng, đưa đến tay cô: "Có người bảo tôi tặng nó cho cô."
Duẫn Nhi kinh ngạc "A" một tiếng: "Là ai?"
Người ca sĩ thang thang mỉm cười cất đàn Guitar, xoay người rời đi.
Cô nhìn hoa nhài trắng trong tay, sửng sốt một lát, tâm tình bỗng nhiên xao động lên.
Cô nhìn quanh bốn phía, ở trong đám người tìm kiếm thân ảnh thiếu niên nhưng đều là những khuôn mặt xa lạ. Cô vội vàng bước tới vài bước, lúc này, bên tai truyền đến một giọng nói quen thuộc.
"Tìm anh?"
Duẫn Nhi xoay đầu, chỉ thấy một thiếu niên lười biếng nghiêng mình dựa vào thân cây ngô đồng bên cạnh, khoé mắt khẽ cong, có vẻ ôn nhu lại có chút phong lưu.
Cô kinh hô một tiếng, chạy đến, dùng cả tay và chân bám chặt lấy cậu: "Đã về rồi!"
"Ừm."
Đáo Hiện vững vàng đón được cô, dùng lực ôm chặt lấy cô.
Trên người cô tản ra hương thơm quen thuộc khiến cho cậu có cảm giác nội tâm vốn vắng vẻ trong mấy tháng này nháy mắt trở nên tràn đầy, giống như cây khô gặp được mùa xuân, rốt cuộc đã được sống lại.
Đáo Hiện lấy ra từ trong balo một chiếc huy chương vàng chói mắt đưa đến bên môi hôn một cái, sau đó cẩn thận từng li từng tí đeo lên cổ cô.
"Tặng cho em."
Duẫn Nhi có chút kinh ngạc: "Đây là huy chương của anh mà?"
Đáo Hiện cúi đầu nhìn cô, nghiêm túc nói: "Tất cả vinh quang của anh đều thuộc về em."
Cô cẩn thận vuốt ve tấm huy chương đại diện cho vinh quang này. Trên mặt huy chương có khắc hình ảnh một đoạn rẽ khúc khuỷu trên quốc lộ ở đỉnh núi cùng với mây trời mênh mông, hùng vĩ. Cả tấm huy chương được làm bằng vàng ròng, có vẻ nặng.
Khóe miệng cô hiện lên tia mỉm cười trong veo, tay cầm huy chương đặt về cổ áo: "Em sẽ thay anh cất giữ nó."
"Còn có một chiếc xe là phần thưởng."
Đầu ngón tay cậu xoay xoay chiếc chìa khóa, dắt cô đi đến nơi đỗ xe, một chiếc siêu xe màu đỏ xuất hiện trước mặt cô.
Duẫn Nhi há miệng, đi qua đánh giá chiếc xe hơi siêu ngầu này. Ở phương diện xe hơi, cô vốn không phải người trong nghề.
Vỏn vẹn nhìn vẻ ngoài, cô cũng có thể suy đoán được chiếc xe hơi này khẳng định là không hề rẻ tiền chút nào.
Đáo Hiện đưa chìa khóa cho cô, ý muốn tặng chiếc xe này cho cô.
"Đáo Hiện, em đã có xe riêng rồi." cô có chút ngượng ngùng: "Chiếc xe này em không thể nhận."
"Của em là của em, của anh cho em là của anh cho em." cậu dùng chóp mũi cọ cọ gương mặt cô.
Cô gái nhỏ bị cậu cọ đến ngưa ngứa, trầm thấp nở nụ cười: "em nhận lấy thứ gì đó, cũng sẽ không dễ dàng trả lại đâu. Anh nghĩ suy kĩ đi, nếu muốn chia tay, anh chỉ còn hai bàn tay trắng mà thôi."
"Xe cho em, thẻ cũng cho em, anh còn có cái gì không phải của em hả?"
Đáo Hiện kéo cô ngồi vào trong xe: "Xe này anh đã cải tiến qua, tính năng an toàn rất cao. Trước mắt, anh sẽ mang em ra ngoài đi dạo một vòng."
Duẫn Nhi vui vẻ ngồi vào vị trí kế bên tài xế, cậu nghiêng người sang, thay cô thắt dây an toàn, sau đó lại đem bình giữ nhiệt đặt ở bên cạnh, thậm chí còn mở ngăn kéo lấy ra rất nhiều đồ ăn vặt.
Làm bạn gái cậu, cái gì cũng không cần làm, người này tính tình thận trọng, cậu sẽ giúp cô sắp xếp sinh hoạt sao cho thật thoả đáng.
Cậu sẽ nhớ rõ tất cả những việc liên quan đến bạn gái mình. Thậm chí đến cả chu kỳ sinh lý của cô trước sau mấy ngày, cậu đều sẽ tỉ mỉ chuẩn bị sẵn băng vệ sinh trong balo phòng ngừa cô nhóc kia lại rơi vào mơ hồ, không nhớ.
Đáo Hiện đối với cô rất tốt, là thật sự dụng tâm. Mặc kệ là kiếp trước hay vẫn là đời này, được cậu yêu thương, cô nhất định là người con gái hạnh phúc nhất.
Nửa giờ sau, xe dừng ở dưới nhà cậu, Duẫn Nhi không hiểu hỏi: "Không phải nói là đi dạo hay sao?"
Ánh mắt cậu hơi trầm xuống, cậu không nói một lời, thay cô mở dây an toàn, sau đó kéo cô xuống xe, vội vàng đi lên cầu thang.
Duẫn Nhi nhìn thấy sự im lặng của cậu, trong lòng có chút bất an: "Đáo Hiện, làm sao vậy?"
Cậu lấy chìa khóa mở cửa phòng, sau đó đóng cửa lại, đem cô gái gấp gáp đặt lên vách tường, cúi đầu hôn xuống.
Nụ hôn này không giống kiểu tán tỉnh nhẹ nhàng như trong quá khứ, Duẫn Nhi rõ ràng cảm giác được, người con trai trước mặt vô cùng có tính công kích và xâm nhập.
Cậu cơ hồ vừa mút lại vừa cắn, sắp đem cô nuốt vào bụng, ngay cả khoảng thời gian hô hấp cũng không có cho cô.
Duẫn Nhi căn bản không thể chống đỡ được nụ hôn nóng bỏng như vậy, nhanh chóng không thở được, trong cổ họng phát ra âm thanh trầm thấp, dùng lực thở hổn hển.
"Đáo, Đáo Hiện... Ưm..."
Thân thể cô nhẹ bẫng tựa như một vũng nước, không có một chút sức lực nào, chỉ biết dựa vào thân thể cậu chống đỡ.
Cậu quấn cô, không biết mệt mỏi cảm nhận hết thảy ngọt lành từ người con gái.
Cô chạm mặt cậu, muốn dừng lại nụ hôn triền miên tràn đầy tính xâm nhập này, hổn hển nói: "Đừng... Không được."
"Như vậy không được?"
Tay cậu rất không nghe lời, Duẫn Nhi cảm giác trán mình muốn nổ tung, mỗi một tế bào trong cơ thể phảng phất như có... một luồng điện chạy dọc từ xương sống lên đến đỉnh đầu.
Hôn môi như thế, cô rõ ràng cảm giác được cậu có gì đó không thích hợp.
Nóng.
"Đáo Hiện, anh..."
Lời nói vừa mới tràn ra yết hầu, cô liền cứng người, cô cảm thấy, cảm thấy được cậu có biến hóa.
Cô kinh ngạc không thôi, vội lui về phía sau nhưng phía sau lưng lại là một bức tường lạnh lẽo, căn bản không thể lui được nữa.
Cô cắn môi dưới, ôm lấy đầu cậu: "Anh... Ổn rồi?"
Cậu thiếu niên buồn buồn lên tiếng: "Một tháng trước đã tiến hành giải phẫu."
Trong bóng đêm, hô hấp nóng cháy của hai người đan xen, hương vị kiều diễm khôn cùng.
Duẫn Nhi mở to hai mắt, kinh hỉ nói: "Vì sao không nói cho em?"
"Sợ em thất vọng."
Hiện tại xem ra, thất vọng là không thể nào.
Cô "A" một tiếng, nhảy dựng lên ôm lấy cậu, nâng mặt cậu, dùng lực hôn hai cái: "Anh nên nói cho em biết! Anh thật sự nên nói cho em biết."
Cậu đẩy cô ngã xuống chiếc giường mềm mại, từ trên cao nhìn xuống, khóe miệng khơi mào một tia cười nhợt: "Chính mình cảm nhận, không phải rất tốt à?"
Cậu ngã xuống giường, lần nữa hôn lên môi cô.
Duẫn Nhi cảm nhận được sự áp lực đã lâu của người con trai này bắt đầu được phóng thích. Cô tận sức nghênh hợp, đáp lại nụ hôn của cậu nhưng trong lòng vẫn có chút thấp thỏm sợ hãi.
Cô đưa khuỷu tay chống trước ngực cậu, tách rời thân thể thiếu niên ra khỏi người mình nhưng cậu lại một tay nắm lấy cổ tay cô đặt lên đỉnh đầu.
"Đáo Hiện"
Khoảnh khắc cô thở dốc, cô nhẹ nhàng gọi tên cậu: "Đáo Hiện, đừng... Em sợ."
Cậu dừng hôn môi, lông mi dài rũ xuống, ôn nhu chăm chú nhìn vào khuôn mặt đỏ ửng của cô.
"Sợ anh?"
Duẫn Nhi biết loại sự tình này là tự nhiên, cô sẽ không kháng cự nhưng khi chuyện tới trước mắt, cô vẫn sẽ thấp thỏm bất an...
Hoàn toàn không có chuẩn bị.
Đáo Hiện buông lỏng tay cô. Duẫn Nhi lập tức lăn sang bên kia, dùng chăn trùm kín thân thể, giống như đang bảo vệ chính mình.
Cậu mở đèn ở đầu giường, ngọn đèn nhu hoà bao phủ gương mặt đỏ ửng của cô gái nhỏ.
Cô đang mở to hai mắt, mang theo một chút sợ hãi nhìn cậu, nhu nhược hỏi: "Anh... Anh có thể cần một khoảng thời gian để khôi phục nha."
Cậu cúi đầu cười nhẹ một chút, nhịn không được đưa tay sờ cằm cô: "Đã khôi phục rất tốt rồi, anh đã thử qua, trạng thái rất tốt."
"Anh...Thử...Thử rồi?" Sắc mặt cô càng phát hồng, triệt để đỏ ửng, cô lắp bắp: "Anh với ai...?"
"Còn với ai?" Cậu khiển trách vỗ nhẹ lên mặt cô: "Với tay phải, được chưa?"
Duẫn Nhi có cảm giác trái tim mình sắp nổ tung lên rồi, sao cô lại muốn cùng cẩu thiếu niên này thảo luận cái vấn đề như vậy?
Cô gái nhỏ đem mặt vùi vào trong chăn, xấu hổ: "Kia... Đêm nay không được đâu."
Cô hoàn toàn không có chuẩn bị.
Đáo Hiện kéo chăn, nhu hòa lên tiếng: "Duẫn Nhi?"
"Ừm?" Cô chỉ để lộ ra đôi mắt đen láy, sợ hãi nhìn cậu.
Cậu đưa tay vói vào trong ổ chăn, bàn tay to ấm áp nắm chặt lấy bàn tay của cô.
"Duẫn Nhi, anh đã bắt đầu có chút thích thế giới này."
Nội tâm cô bỗng nhiên trở nên căng thẳng, kìm lòng không đặng nắm lấy ngón út của cậu.
Cậu nói cậu có chút thích cái thế giới đã từng mang đến cho cậu vô tận những thống khổ và mệt mỏi.
Đáo Hiện nâng mắt nhìn cô, nghiêm túc nói: "Em là lý do duy nhất khiến anh thích thế giới này."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com