Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Quay lưng về vực thẳm

Chàng là Tướng quân - Dương Huy Tường, kẻ mang trong mình trách nhiệm bảo vệ giang sơn xã tắc, nhưng cũng là người đã nhẫn tâm đẩy ta vào vực sâu tuyệt vọng. Y - Điền Gia Thụy, từng là thiếu niên ngây thơ và kiêu hãnh, nay chỉ còn lại nỗi hận không thể xóa nhòa.

Chàng vì đại nghiệp mà hy sinh tất cả, không tiếc lòng phụ ta, không tiếc lòng chôn vùi những lời hứa hẹn từng trao. Ta ngỡ mình là ngoại lệ trong thế giới lạnh lùng của chàng, nhưng hóa ra, chỉ là một quân cờ nhỏ bé, một phần trong kế hoạch lớn lao của chàng.

Y hận chàng, hận đến tận xương tủy. Nếu có kiếp sau, y nguyện không bao giờ gặp lại, không bao giờ để mình lún sâu vào lưới tình độc hại này thêm lần nữa. Chàng đã lấy đi tất cả, từ trái tim đến niềm tin của y, để rồi bỏ lại y cô độc giữa vực sâu tối tăm.

Trong khoảnh khắc cuối cùng, khi tất cả sụp đổ, y chỉ muốn cất tiếng nói với chàng: "Kiếp này ta nợ chàng, nhưng kiếp sau, chàng đừng hòng gặp lại ta. Hãy để ta được sống một đời không có chàng, không có những dối trá và đau thương."

Nhưng liệu lời hận thù ấy có thực sự làm y thanh thản, hay chỉ là tiếng khóc tuyệt vọng giữa cơn mơ dài không hồi kết?

Chàng quay lưng rời đi, bóng lưng oai hùng nhưng lạnh lùng, như thể mọi đau khổ của y chưa từng tồn tại. Điền Gia Thụy đứng đó, bàn tay siết chặt thành nắm, những giọt nước mắt lăn dài nhưng không còn là sự yếu đuối, mà là lửa hận đang âm ỉ cháy trong tim.

"Chàng có biết không?" Y thì thầm, giọng nói khản đặc vì nỗi đau bị kìm nén. "Ta đã từng ngây thơ tin rằng tình yêu có thể vượt qua tất cả. Ta đã từng nghĩ rằng, trong trái tim chàng, ít nhất cũng có một góc nhỏ dành cho ta. Nhưng hóa ra, tất cả chỉ là một trò chơi mà ta là con cờ đáng thương nhất."

Mỗi bước chân chàng rời xa, y cảm thấy trái tim mình cũng vỡ vụn thêm từng chút một. Nhưng không sao, y tự nhủ, nỗi đau này sẽ trở thành sức mạnh. Kiếp này, y đã ngu ngốc tin vào chàng, đã hy sinh tất cả vì chàng. Nhưng kiếp sau, y thề sẽ không bao giờ để mình bước vào con đường lầm lạc ấy nữa.

"Chàng hãy nhớ," y gằn giọng, dù biết chàng chẳng bao giờ quay đầu lắng nghe, "nếu có kiếp sau, dù chàng có cầu xin, ta cũng không muốn gặp lại. Hãy để ta sống một đời không có chàng, không có dối trá, không có sự phản bội."

Dưới ánh trăng lạnh lẽo, y quay đi, mang theo nỗi hận khắc sâu vào xương tủy. Nhưng trong sâu thẳm, y tự hỏi, liệu có thể thật sự quên được người đã từng là tất cả của mình? Hoặc, liệu kiếp sau có thật sự tồn tại, nơi y và chàng không còn dây dưa hay ràng buộc?

Gió đêm cuốn lấy từng lời thề nguyền, nhưng lòng y biết rõ: Một khi đã hận sâu, tình yêu từng cháy bỏng kia cũng không dễ dàng tan biến. Hận và yêu, đan xen đến cùng cực, khiến y mãi mãi không thể trốn thoát khỏi bóng dáng của chàng, dù y có muốn hay không.

Dương Huy Tường đứng đó, đôi mắt bàng hoàng nhìn bóng dáng nhỏ bé của Điền Gia Thụy bên bờ vực. Cơn gió lạnh quất qua, mang theo giọng nói khản đặc đầy tuyệt vọng của y:

"Kiếp này ta nợ chàng, nhưng kiếp sau, đừng bao giờ gặp lại."

Chàng bước vội về phía y, bàn tay run rẩy như muốn níu kéo điều gì đó. "Thụy! Đừng như vậy! Ta..."

Nhưng y chỉ cười, nụ cười đầy chua xót và oán hận. "Chàng đã chọn giang sơn, đã chọn bỏ lại ta. Đừng cố gắng nữa, Tướng quân, vì ta và chàng... đến đây là hết."

Trước khi chàng kịp đến gần, y đã xoay người, mái tóc tung bay trong gió, như một cánh hoa rực rỡ trong khoảnh khắc cuối cùng. Điền Gia Thụy không nhìn lại, đôi mắt khép hờ, mang theo tất cả yêu hận và nỗi đau xuống vực sâu vô tận.

"Thụy! Không!!!"

Tiếng hét của Dương Huy Tường vang vọng, hòa cùng tiếng gió rít gào nơi núi rừng. Chàng lao đến bờ vực, đôi mắt đỏ ngầu nhìn xuống, nhưng tất cả chỉ còn lại màn sương dày đặc, che khuất bóng dáng người mà chàng từng xem là tất cả.

Lúc này, chàng mới nhận ra trái tim mình đã mất mát điều gì. Những mưu đồ, những toan tính lớn lao giờ đây đều trở nên vô nghĩa. Chàng muốn giữ y lại, muốn nói với y rằng chàng hối hận, rằng chàng chưa từng thôi yêu y. Nhưng tất cả đã quá muộn.

Chàng quỳ xuống, đôi tay run rẩy bấu chặt vào đất đá lạnh giá, giọng nói khản đặc: "Ta sai rồi... Thụy, ta không cần giang sơn, không cần gì cả... Chỉ cần ngươi trở lại..."

Nhưng vực sâu lặng thinh. Chỉ có gió lạnh thổi qua, như đang cười nhạo sự hối hận muộn màng của Dương Huy Tường.

Từ giây phút ấy, chàng biết, đời này, dù là trên chiến trường hay trong những giấc mơ, bóng hình y sẽ mãi mãi ám ảnh chàng, không cách nào xóa nhòa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com