17
Rock Lee tuy không tăng động như trong nguyên tác, nhưng mạch não của cậu ta đặt ở nguyên tác thì cũng một 9 một 10.
Cho nên khi phát hiện Nakahara Chuuya nổi nóng. Thái độ của Rock Lee chính là: "Ew, con cái nhà ai mà trung nhị quá."
Sau đó mới là: "Ồ, ra là siêu năng lực gia... Nhưng mà hơi trẻ trâu nha."
(*) Trung nhị: Chuuni, hội chứng ảo tưởng tuổi teen.
Mắt thấy xung quanh có thể đứa trẻ này nổi lên một tầng ánh sáng đỏ nhạt có tính uy hiếp cao, Rock Lee ngay lập tức thay đổi thái độ. Cậu vô cùng ngoan ngoãn cúi đầu nhận lỗi, thái độ thành khẩn, tìm không ra chỗ để bắt bẻ.
"Ah, xin lỗi."
Nakahara Chuuya: "…" Xin lỗi mà cái mặt nhìn vui quá vậy??
Nakahara Chuuya cuối cùng chỉ có thể mắng thầm bản thân xui xẻo. Đêm tối, Chuuya vì ra ngoài hít thở không khí, thuận tiện ăn một bữa tối, lúc về thì thấy có một tên trạc tuổi mình đang đi lạc vào phố Suribachi. Nhìn cậu ta ngáo ngáo ngơ ngơ, chắc chắn là dân mới đến nên đã bị một đám người cầm dao vây quanh.
Xét cậu ta cũng ở lứa tuổi đáng được bảo vệ, Nakahara Chuuya ra tay cứu giúp một chút. Ai ngờ cái mỏ cậu ta nghiệp như vậy. Chính là cậu ta đã xin lỗi rồi, Nakahara Chuuya còn muốn đánh thì Chuuya cậu trông có vẻ nhỏ nhen quá.
Haizz, phiền não.
"Xì, bỏ đi. Tôi sẽ dắt cậu ra khỏi phố Suribachi, ở chỗ này không phải những người như cậu có thể ở lâu."
Rock Lee liếc mắt nhóm người đã cầm hung khí định úp sọt cậu khi nãy. Rock Lee hiểu rõ chỗ này không an toàn, nên không do dự gật đầu đi theo Nakahara Chuuya.
Dọc đường đi, Rock Lee thật sự tò mò đánh giá xung quanh. Phố Suribachi này là do một vụ nổ lớn vào vài năm trước tạo nên, nhưng Rock Lee không biết điều đó. Cậu chỉ thắc mắc là tại sao trên báo đài, Yokohama rất phồn thịnh, nhưng cậu đi lạc một tí thì có hẳn cái ổ chuột bự tổ chảng như vậy. Đông đúc, lúc nhúc, phức tạp đến mức trẻ con cũng cầm dao cướp của.
Rock Lee dễ dàng khóa lại mọi hành động của một đứa nhỏ trước mắt. Nó hung dữ cực kỳ, trừng mắt nhìn cậu, dùng sức giãy giụa muốn thoát khỏi Rock Lee. Đáng tiếc, với cái cơ thể như con dế mén ấy thì Rock Lee cho một sút thôi cũng đủ để hít hơi đất rồi. Chẳng qua là Rock Lee cũng không chấp nhặt, dễ dàng buông thằng nhóc ấy ra.
"Là mấy đứa mới tới?"
Nakahara Chuuya nhíu mày, nhìn chằm chằm đứa nhóc được Rock Lee buông tha. Đa số mấy đứa con nít ở Suribachi đều gia nhập "Cừu", mấy đứa khác thì chừa mặt Chuuya ra, không dám hó hé hay có ý xấu với cậu. Nên Chuuya nghĩ rằng đây là trẻ lưu lạc mới tới.
"Này, nếu không có chỗ đi thì hãy tìm đến tổ chức Cừu, hiểu chưa?"
Nakahara Chuuya là thủ lĩnh bầy Cừu, là tổ chức gồm những trẻ chưa vị thành niên, nhỏ tuổi lưu lạc ở phố Suribachi. Chuuya quen với trách nhiệm này, nên khi thấy có đứa trẻ mới tới, được thì cậu khuyên nó tìm đến Cừu để được bảo vệ và hỗ trợ.
Nhưng đứa trẻ trước mắt này không theo kịch bản, nó quắt mắt nhìn hai người Chuuya - Rock Lee, dữ tợn nói: "Không cần."
Sau đó che miệng, ho lên khù khụ như kiểu sắp phun ra lá phổi.
Nakahara Chuuya thở dài, không vào thì thôi vậy.
Ở kế bên, Rock Lee sờ sờ túi giấy của mình. Cái túi này là khi nãy cậu đi ngang qua tiệm bánh kẹo chung với Gojo Satoru và Getou Suguru nên mua một túi.
Mò mẫm trong chốc lát, Rock Lee móc ra một cây kẹo Ryukakusan. Đây là kẹo ngậm giành cho người bị đau họng. Rock Lee mua một lô để sau này ra nhiệm vụ có bệnh tật thì ngậm một tí.
Rock Lee lấy ra tuýp kẹp, đi đến trước mặt thằng nhỏ. Trước sự lăm le cảnh cáo bằng con dao phay của thằng bé, Rock Lee tháo kẹo ra bỏ vào miệng ăn luôn.
Nakahara Chuuya: "…Ê làm trò gì vậy hả??"
Đứa nhỏ: "…"
Cứ tưởng cảm động, ai ngờ đâu cảm lạnh.
Rock Lee chớp mắt, lúc này mới nhét ba bốn thanh kẹo ngậm vào tay thằng nhỏ tội nghiệp. Rock Lee giơ ngón cái cam đoan:
"Yên tâm, anh đây test thử rồi, không có độc."
Bị ép nhận lấy kẹo, thằng nhỏ nhăn mặt như khỉ, theo phản xạ rút dao chém một đường vào tay Rock Lee. Cũng may Nakahara Chuuya lanh lẹ kéo Rock Lee qua một bên, đáng tiếc vẫn rạch trúng cánh tay, khiến băng vải bao bọc trên đó bị cắt rách.
Mà thằng bé sau khi đắc thủ, dùng ánh mắt phán xét quan sát Rock Lee từ đầu đến đuôi rồi vội vàng bỏ trốn. Để lại Nakahara Chuuya khó chịu trong lòng và Rock Lee ngơ ngác.
Nakahara Chuuya phức tạp nhìn Rock Lee làm việc tốt. Cậu đương nhiên sẽ không phản cảm người tốt, chẳng qua là Chuuya rất ít thấy người tốt mà thôi, mà người tốt ở phố Suribachi thường có kết cục không tốt, dễ trở thành miếng mồi ngon. Giống như Rock Lee, rõ ràng mang theo thiện ý, cuối cùng nhận lại là ác ý.
Chắc cậu ta cảm thấy thất vọng lắm.
Lúc Nakahara Chuuya đang không biết lên tiếng an ủi Rock Lee kiểu gì. Bỗng Chuuya thấy Rock Lee xoay mặt qua nhìn mình. Rock Lee hoang mang:
"Thằng bé không cảm ơn tui?"
Nakahara Chuuya: "…bây giờ còn quan tâm tới chuyện cảm ơn hay không sao?"
Nhìn là biết nhãi ranh kia không cảm ơn rồi.
Nhưng Rock Lee không thắc mắc lâu lắm. Cậu thuận tiện nhét vào tay Nakahara Chuuya số kẹo còn lại, hào phóng nói:
"Cho nè."
Nakahara Chuuya một lần nữa rối rắm, bất đắc dĩ thở dài một hơi nhận số mệnh: "Được rồi, thật là…"
Nakahara Chuuya tiếp tục dẫn Rock Lee ra khỏi phố Suribachi. Rock Lee tháo băng vải bao bọc ở hai cánh tay. Hiếm có ngày được nghỉ ngơi, vậy cho cánh tay này hít thở không khí trong lành đi.
Mà nhìn đôi bàn tay đã bị tháo băng vải, Nakahara Chuuya chợt nhận ra đối phương cũng không phải là một đứa trẻ mới lớn trạc tuổi đi lạc.
Đôi bàn tay đầy rẫy những vết thương tích, sẹo, chai sạn này trông còn khốn khổ hơn tay của một người sinh sống ở phố Suribachi là Nakahara Chuuya.
"Chính phủ không quan tâm nơi đây sao?"
Tiếng nói của Rock Lee lôi kéo Chuuya trở về hiện thực. Cậu chẹp miệng: "Không có."
Rock Lee: "Điều kiện sinh sống kém như vậy, không có trường học, mọi người ổn chứ?"
Chuuya: "Trẻ em ở đây không đi học ở trường. Ở 'The Sheep', người biết chữ sẽ dạy người không biết chữ. Còn bên ngoài nếu xui xẻo thì mù chữ."
Rock Lee bừng tỉnh: "Ra là vậy, hèn gì đứa nhỏ kia không nói cảm ơn. Ra là không được dạy."
Nakahara Chuuya: "…"
Có cảm giác bị chửi xéo!
Không học trường học là không biết nói cảm ơn sao??
Cậu không phải! Cậu không có!
***
***
(Momo: 0363576975)
Ngân hàng Kienlongbank: 55576975
Người nghèo mong độc giả có thể giúp đỡ đôi phần ạ. 😢 500, 1000 đồng. Ít nhiều lòng thành đều nhận. Cảm ơn rất nhiều ạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com