21
Lúc Rock Lee nói xong, bên ngoài, Nakahara Chuuya vẫn đang khoanh tay im lặng. Satoru và Suguru đứng kế bên, cũng im lặng không nói gì hết.
Thật ra là Gojo Satoru rất muốn nói gì đó, nhưng bị Getou Suguru bịt mồm lại. Bởi Getou Suguru biết cái nết Gojo Satoru nó thấy ghê đến cỡ nào, miệng chó hoàn toàn không phun ra ngà voi được.
"À, Lee, tôi và Satoru đi tìm chỗ chơi mới cho cậu đây. Đợi một chút nhé."
Thấy Rock Lee từ từ bước ra, Getou Suguru vội nháy mắt ra hiệu cho cậu đến nói chuyện cùng Chuuya. Bản thân dùng sức che mồm, không cho Gojo Satoru nói gì đó khó nghe. Đồng thời kéo Gojo Satoru đi ra chỗ khác cho hai người kia nói chuyện.
Rock Lee và Chuuya tuổi tác không chênh lệch nhau quá nhiều. Bản thân Chuuya đối với Rock Lee cũng có một sự dung túng, bao dung. Mà Rock Lee căn bản là một người hiểu chuyện, tuy đôi khi hơi chập mạnh, nhưng chân thành.
Không cần thấy Getou Suguru ra hiệu, Rock Lee đã tự giác lẻn đến sau lưng Nakahara Chuuya.
Nakahara Chuuya luôn mang lại cho người khác cảm giác sáng ngời, kiêu ngạo và lóa mắt. Nhưng giờ đây, khi đối phương lẳng lặng rũ mi mắt, khoanh tay trước ngực mà nhìn chằm chằm vào khoảng không. Rock Lee lại cảm nhận được sự cô đơn, héo hắt đến chạnh lòng.
"Chuuya giận sao?"
Khẽ giật mình, Nakahara Chuuya buông ra một tiếng thở dài. Hắn tự nhiên dùng tay sờ sờ đầu Rock Lee, nhẹ giọng đáp: "Không giận."
Rock Lee nghi hoặc: "Thật sự không giận?"
Nakahara Chuuya dùng ngón tay gõ đầu Rock Lee, buồn cười nói: "Như thế nào? Tự ý làm xong rồi, giờ mới biết sợ sao?"
Rock Lee xấu hổ sờ mũi, cậu và nhóm Gojo Satoru đã làm một phép thử mà không hề xin phép Nakahara Chuuya. Vốn tưởng phép thử này sẽ cho một đáp án cảm lạnh, ai ngờ đâu lại cảm lạnh thật. Thật ra, nếu ngay lúc đó Nakahara Chuuya giơ tay ngăn cản, chắc chắn Rock Lee sẽ thu hồi lại giấy hợp đồng. Phép thử này sẽ biến thành một trò đùa, trò đùa biến mất, mọi thứ sẽ không có gì thay đổi..
Nhưng Nakahara Chuuya lại không có ngăn cản,… Gojo Satoru nói đó là một sự đồng ý ngầm, bọn họ liền thuận theo.
Dù sao, đám người Cừu thật sự phiền như đỉa. Gojo Satoru bảo Cừu và cao tầng chú thuật sự không hề khác nhau. Độc hại, bám dai, hút máu.
"Chuyện như vậy. Sớm muộn gì cũng xảy ra. Như thế này có khi lại là kết quả tốt."
Nakahara Chuuya cảm thán, hắn có khổ sở, nhưng nhiều hơn là nhẹ lòng. Mọi chuyện hôm nay, hắn và Cừu coi như hết tình hết nghĩa. Cừu có tiền, có thứ họ muốn. Còn Nakahara Chuuya thì được tự do.
Có khi, hắn còn phải cảm ơn Rock Lee và hai người kia.
Tuy nghe Nakahara Chuuya nói như thế, Rock Lee biết anh ấy không giận dỗi gì với mình. Nhưng Rock Lee cũng hiểu rằng, nỗi đau của con người không thể biến mất nhanh như vậy.
Rock Lee ôm lấy Nakahara Chuuya. Nakahara Chuuya khó hiểu, nghi hoặc hỏi: "Cậu làm gì vậy?"
Rock Lee cười, thản nhiên đáp: "Nếu ai đó cảm thấy khổ sở, họ sẽ cần một cái ôm. Vì thế nên tôi sẽ ôm Chuuya và chia sẻ nỗi đau với Chuuya."
Tuy Nakahara Chuuya xấu hổ, nhưng hắn không dám đẩy Rock Lee ra, vì hắn cũng không muốn phụ lòng tốt của cậu ấy. Chuuya vỗ vỗ đầu tóc Rock Lee, hắn lấy lại tinh thần và nở nụ cười. Ánh mắt màu cobalt sáng ngời, kiêu hãnh như thể tất cả chưa từng có thứ gì thay đổi.
"Không phải cậu muốn vui chơi hết đêm nay sao? Có muốn thử hát karaoke không?"
"Đi thôi, Lee."
***
***
***
Ở thế giới hiện đại, Rock Lee đi ăn, đi uống, đi chơi đủ thứ trên trời dưới đất, hát hò phè phỡn quên cả thời gian.
Thì ở thế giới Ninja, mọi chuyện nó lại phát triển thành một thể loại khác.
Rock Lee rời khỏi thế giới ninja dưới hình dạng linh hồn cụ thể hóa - tuy có thể ăn uống, sờ, cầm, nắm, đi lại, bị người bình thường thấy, nhưng vẫn là linh hồn.
Mà linh hồn rời khỏi thể xác, thì cơ thể bên này chính là xác không hồn. Trong mắt người bình thường, Rock Lee ngoắc nghẻo chuẩn bị tèo rồi.
Gaara tỉnh lại sớm, dùng tay xoa xoa thái dương nhức nhối. Tự đánh giá bản thân, Gaara thoáng yên tâm khi cơ thể của mình chẳng có gì xảy ra. Coi bộ khi nãy chỉ là một loại thuật gây hôn mê.
Cậu ngẩng đầu tìm xung quanh, Gaara vốn chuẩn bị tâm lý cho việc bị bỏ lại. Nhưng khác với tưởng tượng, cậu thấy Rock Lee vẫn chưa tỉnh.
Gaara chớp mắt, sát ý trong ánh mắt hòa hoãn. Gaara cảm thấy buồn cười, khi ở một khoảnh khắc, cậu lại vui bởi vì bản thân không bị vứt lại. Một mặt, cậu lại phải bận tâm, cậu vì năng lực của Rock Lee mà cảm thấy lo lắng.
Tính cảnh giác thật thấp, đến hiện tại vẫn còn chưa tỉnh.
Gaara nhíu mày, lạnh nhạt mở miệng:
"Này, định nằm ở đó đến khi nào?"
Không có ai đáp lại.
Nếu có hai hàng lông mày rõ nét, người ta sẽ nhìn thấy Gaara nhíu mày càng sâu. Cậu nhăn mặt, tiếp tục kêu:
"Này."
Cậu ta vẫn không phản ứng, trước tiếng kêu gọi của Gaara. Đối phương nằm lì, an tĩnh cực kỳ.
Tựa như nhiều năm về trước, vào cái ngày hắn tự khắc lên trái dòng chữ đỏ, Yashamaru cũng yên tĩnh y chang thế.
"Tỉnh lại…"
Gaara cứng đờ, hai mắt mở to khi trong một giây, cậu nhớ đến Yashamaru. Từng có người cũng nằm im bất động như thế, cho dù gọi như thế nào cũng không tỉnh dậy.
Bởi người chết thì làm sao còn có thể tỉnh?
Hoảng hốt thoáng qua, Gaara lảo đảo đứng lên, cậu cao giọng kêu lên dòng họ của đối phương. Lại giật mình phát hiện giọng nói của bản thân trở nên run rẩy.
Thật buồn cười, một con quái vật máu lạnh như Gaara này, giờ phút này vì một kẻ chỉ vừa gặp chưa bao lâu mà lo được lo mất.
Lật lại cơ thể mềm oặt, Gaara thẫn thờ nhìn lồng ngực dường như không phập phồng. Cậu nén xuống cảm giác khác thường, vờ như bình tĩnh ôm đối phương vào lồng ngực.
Không, không sao, cậu ta vẫn còn mạch đập, cơ thể của cậu ấy đang sống.
Gaara dùng sự nâng niu mà cậu tưởng rằng đã biến mất từ nhiều nằm về trước, cậu chạm lên gò má Rock Lee. Đây là lần đầu tiên Gaara nghiêm túc quan sát kỹ cành gương mặt cậu ta như thế này.
Rock Lee dựa lên cánh tay Gaara, chẳng khác gì một con rối đứt dây để mặc người bài bố.
Là một con rối xinh đẹp.
Ngón tay Gaara nhẹ lau khóe môi xinh dù nó chẳng hề dơ bẩn. Khóe môi Rock Lee khép hờ, mi mắt cong vút lúc này nhắm chặt lại, trầm lặng, lạnh băng, không một chút ấm áp nào của sáng nay sót lại. Gaara nhớ đến ánh mắt của Rock Lee, một đôi mắt có hồn, trong trẻo như chưa bao giờ và sẽ không bao giờ lây nhiễm sự dơ bẩn. Tưởng như Rock Lee sẽ luôn là chàng trai nhỏ với trái tim tinh khiết, nhiệt tình và chân thành. Thì giờ phút này, cậu ấy nằm yên ở đây, lộ ra sự yếu ớt nhất của bản thân - một thể xác trống rỗng lạnh lẽo.
Rõ ràng lúc cậu ta cười với Gaara, cậu ta như sáng bừng lên tựa nắng hè chói chang. Hóa ra, khi một ai đó thôi cười, gương mặt họ sẽ trở nên lạnh lùng như vậy.
Lạnh quá, cơ thể của cậu ta đang lạnh dần sao?
Gaara nhắm mắt, bất giác siết chặt vòng tay, ôm gì lấy đối phương như thể chỉ cần ôm chặt nhau, nhiệt độ cơ thể của Rock Lee sẽ thôi lạnh dần và ấm lên.
Phải sưởi ấm cho cậu ấy.
Gaara lẩm bẩm, ngẩng đầu nhìn xung quanh hang động. Cậu sẽ không biết dùng hỏa thuật, kiến thức sinh tồn tuy không phải rất đầy đủ, nhưng trong đó có kỹ năng đốt lửa. Chẳng qua muốn đốt lửa, còn phải ôm một người trong lòng thì có chút khó khăn. Gaara lại không dám buông cậu ta xuống, sợ rằng nếu rời đi một bước, cậu ấy sẽ thực sự rời khỏi nhân thế.
Cuối cùng, khi đã đốt lên đống lửa ấm, Gaara thậm chí không biết bản thân mình đã thực sự rất cẩn thận khi dùng sức ôm lấy Rock Lee. Đầu ngón tay vuốt ve đuôi mắt phiếm lạnh của đối phương, đến mức nó ửng hồng trông thật đáng yêu.
Thật ngoan.
Rõ ràng đang ở trong hiểm cảnh, Gaara lại cảm thấy thật yên bình. Nếu thời gian có thể ngừng lại thì thật tốt quá.
Trong trí nhớ xa xăm, dường như cũng có ai đó đã ôm cậu như vậy. Hiện tại vật đổi sao dời, người được ôm tuy không phải cậu, nhưng hình ảnh ở hai mốc thời gian lại thoáng trùng hợp nhau.
Gaara ngây người, giống một pho tượng, nhìn chằm chằm Rock Lee. Ngón tay rời khỏi đuôi mắt, lướt xuống gò má, lại lên khóe môi khép hờ.
Môi của cậu ta là màu hồng nhạt, nhìn cứ như miếng thạch mềm núng nính.
Nếu cậu cắn một cái, chắc chắn Rock Lee sẽ khóc mất nếu còn tỉnh táo. Gaara biết thừa điều đó, nhưng cậu cũng biết rằng đối phương sẽ không tỉnh lại, đặc biệt là vào giây phút này.
Bây giờ, hoặc không bao giờ… Lee đã nói như vậy. Nên cậu làm càn với cậu ta lúc này thì cũng chẳng có gì sai cả.
Gaara nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Môi của một người, là ngọt.
"Buông ra."
Gaara bình thản nâng mi mắt nhìn kẻ phá rối đang tức điên ở cửa hang đá.
"Buông cậu ấy ra!!"
"Neji!!! Bình tĩnh chút!"
***
***
***
Tóm tắt chương 21:
Phe thế giới hiện đại: Đi chơi, đi phá, nhậu nhẹt bê tha, tiêu xài thả ga tận mấy chục triệu yên, thức xuyên đêm combat từ game đến ngoài đời thật.
Phe ninja: Lo lắng nhưng vẫn lợi dụng thời cơ hôn lén. Tìm trẻ đi lạc => tìm được rồi nhưng ghen lòi mắt => bắt gian tại trận => đánh ghen tại chỗ.
Nhớ cmt và nếu có thể, xin hãy donate để tạo động lực cho tui.
(Momo: 0363576975)
Ngân hàng Kienlongbank: 55576975
Tấm lòng của độc giả dù ít hay nhiều cũng sẽ giúp được cuộc sống của toi vài phần. Cảm ơn lòng thành của các bạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com