Chương 1: Makomo bé nhỏ
Makomo rất đáng thương, em chết khi còn quá trẻ, cái chết thảm khốc tàn nhẫn ập lên bóng hình của cô bé nhỏ nhắn này.
Thiếu sót của em chính là thể lực kém, nhưng bù lại em vô cùng nhanh nhẹn, thoắt ẩn thoắt hiện khiến con quỷ kia lao đao.
Con quỷ kia đã nói ra những lời ác độc, rác rưởi khiến em phân tâm.
"... Chính vì mặt nạ đó mà bọn nó bị giết và tất cả đều nằm gọn trong bụng ta như thể chính tay Urokodaki đã đưa chúng vào vậy."
"Câm miệng! Ta sẽ giết ngươi!"
Nước mắt em không tự chủ được mà tuôn rơi, lí trí bị cảm xúc làm lu mờ. Từng bước di chuyển của em dần trở nên cứng ngắc, gượng gạo.
Và cuối cùng, bị nó tóm được.
Chỉ trong thoáng chốc, em bị xé xác thành nhiều mảnh và làm thức ăn của con quỷ đáng nguyền rủa kia.
Roẹt!
"Ufufu ~! Thật ngon miệng làm sao! Những đứa chíp hôi mà tên Urokodaki mang tới!"
Tiếng con quỷ vang lên, tiếng cười man rợ tràn đầy vui sướng của hắn thật đáng ghê tởm. Nhưng sẽ chẳng ai biết và quan tâm. Từng có một cô bé trẻ tuổi bị con quỷ kia xé nát và ăn thịt.
Máu chảy trên mặt đất dần biến mất. Trên mảnh đất trồng hoa tử đằng giam giữ quỷ này, đã biết bao đứa trẻ mang mặt nạ cáo của Urokodaki làm ra đã chết dưới con quỷ độc ác này. Họ không biết tới nó nhưng nó lại đuổi giết tận tuyệt họ.
Quỷ nghĩ rằng nó không sai, người sai chính là Urokodaki. Chính hắn ta đã đẩy đám nhóc này vào bụng hắn.
Đúng vậy!
Các ngươi muốn hận thì hãy hận Urokodaki đi! Chính hắn đã đưa các ngươi vào bụng ta!
.
.
Makomo linh hồn của em trở về ngọn núi Saigiri, nơi mà em từng theo học thầy Urokodaki. Ở đây cũng có rất nhiều những đứa trẻ mang mặt nạ cáo giống em. Đều là đồng môn, đều bị con quỷ đó giết.
Một cậu bé xuất hiện cùng với em gái là quỷ bái sư thầy Urokodaki. Tất cả đều biết và chú ý tới cậu.
Tên cậu ấy chính là Tanjirou.
Kamado Tanjirou, anh Sabito đã gửi gắm hi vọng vào cậu, mọi người cũng vậy, và cả em.
Makomo cũng tin tưởng Kamado Tanjirou sẽ hạ gục con quỷ đó.
.
.
"Anh Sabito, ... Tanjirou, cậu ấy làm được rồi!"
Makomo ngạc nhiên xen lẫn sung sướng nhìn Sabito thông báo. Anh chỉ gật đầu, vẻ mặt bị mặt nạ cáo che khuất, không nhìn rõ anh tâm trạng như thế nào. Em nhìn qua tất cả mọi người, họ đang dần trong suốt. Chính em cũng vậy, cơ thể dần mờ đi, đó chính thể hiện một linh hồn đã đi tới cực hạn, tan biến trong hư vô.
Nguyện vọng cuối cùng đã hoàn thành, em cũng chẳng còn lưu luyến gì nhiều.
Kamado Tanjirou, cảm ơn cậu. Đã giúp chúng tôi hoàn thành tâm nguyện này.
.
.
Mặt nạ cáo lóe sáng, mang theo linh hồn của Makomo bé nhỏ rời khỏi thế giới. Em chẳng rõ mình đi tới đâu, dù có tan biến em cũng chẳng sợ hãi. Sau khi chết một lần, nhất là khi cái chết quá tàn nhẫn đó, Makomo đã không còn sợ hãi tử vong.
Ánh sáng lóe lên khiến em chói mắt không tự chủ được mà nheo lại, vươn tay lên che chắn. Đã bao lâu rồi em không được nhìn thấy ánh sáng này, núi Saigiri, quanh năm bao phủ bởi sương mù. Ánh sáng của ngọn đèn mập mờ trong căn nhà của thầy Urokodaki không sáng mạnh mẽ như lúc này.
"Ở đây có đứa trẻ này! Hình như nó ngất rồi! Mau cứu nó!!"
Ai đang nói vậy?
Em nghi hoặc cố gắng thích ứng với ánh sáng hiện tại. Tới khi thích nghi thành công, khung cảnh trước mắt em thật xa lạ. Makomo kinh ngạc khi thấy nhiều người vây quanh mình, em giật mình ngồi bật dậy. Ai cũng lùi lại theo phản xạ, xôn xao bàn luận:
"Tỉnh lại rồi kìa!"
"Thật may mắn!"
"Dù sao ở nơi này cũng chẳng có đồ dư thừa cho nó đâu!"
"Tỉnh lại rồi, chúng ta về thôi."
"Đúng! Về thôi!"
"..."
Sau đó, họ rời đi, không hề quan tâm tới em nữa, tựa như người nói câu kia chẳng phải họ. Makomo im lặng cúi đầu, em đứng dậy rời khỏi nơi đó. Con đường tràn đầy rác rưởi, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc thật gay mũi. Em nhìn quanh, lác đác vài người ở gần đó. Họ ăn mặc thật kì lạ, tàn tạ tới đáng thương.
Dù có sống lại em cũng chẳng ngạc nhiên, không vui mừng gì. Tâm nguyện hoàn thành, sống tiếp thì em nên sống vì gì đây?
Trước đây em sống tiếp vì muốn trở thành thợ săn quỷ giống thầy Urokodaki, cứu giúp mọi người.
Sau khi bị quỷ ăn thịt, em tiếp tục tồn tại ở dạng linh hồn vì muốn con quỷ kia bị giết, chờ đợi người tạo ra kì tích đó.
Giờ, tất cả đều đã hoàn thành.
Chẳng còn lý do nào nữa, Makomo nên sống vì gì?
Bản thân em? Thân yếu thế cô, chỉ có một mình ở nơi đất khách quê người này. Ai tiếc thương, ai quan tâm?
Cho dù em có chết cũng chẳng ai thèm để tâm tới.
Makomo rảo bước trên con đường gồ ghề, hai bên là những bãi rác khổng lồ chất cao như núi. Thỉnh thoảng, em còn nghe thấy tiếng cãi nhau, xô xát vang bên tai. Thậm chí còn chứng kiến cảnh người người giết nhau chỉ vì một mẩu bánh mì mốc hay một quả táo đã quá đát.
Em rùng mình, hãi hùng trước cảnh tượng này. Nó chẳng khác gì cảnh người bị quỷ ăn thịt, thậm chí còn đáng sợ hơn. Người và quỷ là hai chủng tộc khác biệt, tàn sát nhau. Còn đây, người người giết nhau, tàn sát đồng loạt một cách đáng sợ tới ớn lạnh.
Máu chảy lan rộng trên mặt đất ô uế bởi rác rưởi kia, người bị giết nằm co giật một hồi rồi cuối cùng cũng từ giã cõi đời. Người còn sống phấn khích cầm lấy mẩu bánh mì mốc kia, cất giữ nó như báu vật, nhìn quanh như sợ bị ai cướp mất. Sau đó hắn chạy biến đi, khuất sau những núi rác to lớn.
Không ai hô hào bắt hắn.
Không ai quan tâm tới người bị giết.
Và cũng chẳng ai để ý.
Nơi này chính là một vùng vô kỉ luật, ngư long hỗn tạp. Chẳng có thứ gì ràng buộc nơi này.
Bỗng nhiên có một bóng người lao về phía em, người này cầm con dao nhỏ nhọn hoắt đâm thẳng vào em. May mắn Makomo là người phản xạ rất nhanh, tốc độ cũng linh hoạt nhanh nhẹn người thường khó mà bì kịp. Em lách người, tránh thoát khỏi đòn tấn công mang ngập sát ý của kia.
Bịch!
Người đó ngã xuống, rồi lại lồm cồm bò dậy, lao tới tấn công em liên tiếp. Makomo không có gì chống trả, chỉ có thể né tránh, giữ khoảng cách với người này.
Tại sao lại muốn giết Makomo?
Makomo chỉ là một đứa trẻ mới tới và chưa hề gây thù kết oán với bất kì ai.
Tại sao chứ?
-------------
Đoán xem Makomo tới thế giới nào rồi =)) Đoán đúng có chương mới hén :v
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com