Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

008

Tổng Quỳnh Dao Chi Bạo Quân

008

Ngày trong cung trôi qua theo gió êm sóng lặng, ngoại trừ thỉnh thoảng triệu kiến ám vệ nghe một ít động tĩnh của phủ Thạc vương, ta chỉ có thể đè Ngũ Ngôn ra dây dưa một phen, nhất thời cảm thấy buồn chán thật.

Bất quá ngày này sau khi lâm triều, ta đang ở Ngự Hoa Viên thưởng mai phẩm trà, thì có thị vệ tới bẩm, nói là huynh đệ Phúc gia đêm qua dạ tham Duyên Hi Cung, bị thị vệ âm thầm giám thị bắt được, đang tạm giam trong phòng tối.

Lệnh phi hơn tháng qua không thể truyền tin tức, cũng không triệu kiến người của Phúc gia vào cung, Phúc gia, rốt cuộc là thiếu kiên nhẫn? Ta nhướng mày, nhẹ nhàng đặt chén trà trong tay xuống bàn, "Có kinh động người nào không?"

Thị vệ trầm giọng đáp, "Hồi bệ hạ, không."

"Rất tốt." Ta tâm tình tốt lắm đứng dậy, "Dù sao cũng nhàm chán, đi xem đi."

Ngũ Ngôn phía sau lẳng lặng khoác cho ta một tấm áo choàng lông chồn dày, ta cong môi, lặng im nắm tay hắn, rồi nói với thị vệ, "Dẫn đường."

"Dạ." Thị vệ cúi đầu đáp lại, thần sắc bình tĩnh phảng phất như không thấy gì.

Huynh đệ Phúc gia cũng không bị thương, bất quá là trói lại hai tay lưng chờ một đêm trong phòng tối rét lạnh, tinh thần có chút bất ổn mà thôi. Nhìn thấy ta tới, ánh mắt Phúc Nhĩ Khang bật sáng, kế khinh miệt liếc thị vệ trông coi bốn phía, cao giọng vấn an.

Phúc Nhĩ Thái trái lại co quắp, quỳ trên đất khẽ xin tội.

Phúc Nhĩ Khang dùng khóe mắt nhìn hắn một cái, ra vẻ xem thường, xong lập tức chính sắc nói với ta, "Hoàng thượng, thần dạ tham Duyên Hi Cung, đích xác là bất đắc dĩ..." Nói xong, lỗ mũi hếch lên, biểu tình mong đợi, đại khái là hy vọng ta cởi trói cho hắn, để hắn đứng dậy trả lời.

Ta cười nhạt không nói, ngồi xuống cái ghế trải đệm êm dày, cầm lấy chén trà Ngũ Ngôn vừa pha xong, nhợt nhạt nhấp một ngụm.

Phúc Nhĩ Khang ngẩn ra, chỉ có thể tiếp tục, "Hoàng thượng, ngạch nương đã có hơn tháng không gặp Lệnh phi nương nương, lại vì tỷ muội tình thâm nhớ mong quá mức, thần không đành lòng thấy ngạch nương ngày ngày tích tụ, nên mới..."

Ta nghiền ngẫm nhìn Phúc Nhĩ Thái vẫn mím môi không nói, lại nhìn Phúc Nhĩ Khang lời lẽ đanh thép thao thao bất tuyệt, "Nói vậy, là phúc tấn yêu cầu các ngươi thiện nhập cung đình tìm hiểu tin tức của Lệnh phi?"

Phúc Nhĩ Khang sửng sốt, chưa kịp mở miệng, Phúc Nhĩ Thái trái lại phản ứng, nằm sấp xuống thấp giọng nói, "Hồi hoàng thượng, là thần tự ý làm chủ, không liên quan tới a mã ngạch nương."

Phúc Nhĩ Khang khựng lại, nhìn thần sắc của ta cuối cùng cũng biết chuyện lần này sợ là không thể thiện, bèn tình thâm ý thiết nói, "Hoàng thượng, Nhĩ Thái cũng là vì hiếu tâm, thần khuyên can không được, mới theo hắn vào cung, hy vọng có thể tùy thời dẫn hắn về... Thần một lòng thành khẩn, cầu hoàng thượng minh xét..."

Thân hình của Phúc Nhĩ Thái cứng đờ, môi mấp máy, chung quy không nói gì, chỉ là thần sắc hờ hững không ngừng dập đầu, cuối cùng im bặt.

Gom phản ứng của hắn vào mắt, ta thờ ơ dùng ngón trỏ gõ mặt bàn, ý cười khóe môi sâu hơn. Lại nhìn Phúc Nhĩ Khang hếch cái mũi to tùng bày ra vẻ mặt phảng phất chính nghĩa lăng nhiên, ta thoáng thấy chướng mắt, vì thế rủ mắt lạnh nhạt nói, "Tước cái mũi đó xuống."

Ngũ Ngôn đáp lại, nhưng bị thần sắc cười như không cười của ta cản tay, "Động thủ với loại nô tài này, không sợ bẩn tay ngươi sao?" Ánh mắt nhàn nhạt xẹt qua phòng tối, ta chỉ vào thị vệ vừa nãy, "Ngươi làm."

Thị vệ trầm giọng xin vâng, không thèm nhìn ánh mắt sợ hãi và tiếng hét rung trời của Phúc Nhĩ Khang, một tay bóp cổ hắn, giơ lên tay khác chém xuống, bất quá trong nháy mắt, mặt của Phúc Nhĩ Khang đã nhiều hai cái lỗ thủng máu chảy đầm đìa.

Mùi máu quen thuộc nhiễm cả không khí, ta bật cười, ôn nhu nói với Phúc Nhĩ Khang đang lăn lộn gào thét trên đất, "Nếu ngươi còn dám phát ra tiếng động nào nữa, trẫm sẽ bắt ngươi ăn luôn miếng thịt này, biết chưa?"

Thân hình của Phúc Nhĩ Khang khựng lại, tiếng thở dốc ở hầu bỗng dưng trĩu nặng, thân thể từ từ co quắp. Bất quá một hồi, đã ngất đi.

Quả thật là phế vật... Ta nhíu mày, nói với thị vệ, "Giải Phúc Nhĩ Khang xuống, nô tài này còn dùng được, đừng để hắn chết." Chờ hắn bị kéo đi rồi, ta lại nhìn Phúc Nhĩ Thái vẫn quỳ trên mặt đất lạnh lẽo, kéo khóe môi, "Về phần Phúc Nhĩ Thái này sao..."

...

Dùng khóe mắt liếc Phúc Luân quỳ trên đất, ta tiếp tục rủ mắt xem quyển dân gian thoại bản dùng để tiêu khiển trong tay, thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm trà thơm, quả thật thư thích cực kỳ.

Phúc Luân cũng rất có thể nhịn, miễn cưỡng quỳ gần một giờ trên nền đất rét lạnh, cho dù mồ hôi hầu như dính ướt quần áo, cũng chỉ cung kính không nói một lời.

Thoại bản trong tay xem được hơn nửa, chỉ là mấy câu chuyện tài tử giai nhân bình thường, ta cụt hứng ném nó sang bên, lười biếng nâng mắt nhìn Phúc Luân, "Có chuyện gì?"

Phúc Luân vội vàng dập đầu, "Hoàng thượng, thần đặc biệt tới thỉnh tội..."

Ta nhướng mày, cắn miếng điểm tâm tinh xảo Ngũ Ngôn đưa tới bên môi, thần sắc không lộ hỉ nộ, "Tội gì?"

Phúc Luân cẩn thận nhìn ta, "Hai nghiệt tử của tội thần, tối qua vào cung đến nay chưa về..."

Ta nhàn nhạt cười, "Chính là thích khách đêm qua tới Duyên Hi Cung?"

Phúc Luân run rẩy, "Hoàng thượng..."

Ta không thèm để ý, chỉ nhàn nhạt nói rằng, "Phúc Luân, thích khách mưu đồ vào cung ám sát đó, quả thật là tới từ quý phủ của ngươi?" Ta kéo khóe môi, ý cười dần lạnh, "Ái khanh nên nghĩ cho rõ, tội danh này, đủ để diệt cửu tộc..."

Phúc Luân giật mình, vội vã nói, "Hoàng thượng, Nhĩ Khang không phải..."

Ta nhướng mày nhìn hắn, độ cung khóe môi vẫn vậy, ánh mắt lại là rét cực.

Giọng Phúc Luân dần nhỏ xuống, thẳng đến khi mồ hôi lạnh chảy ra cũng không nói nên lời, ta mới hoãn giọng lại, "Ái khanh, trẫm niệm ngươi tuổi tác đã lớn, hỏi ngươi lại lần nữa. Thích khách duy nhất ấy, cùng ngươi, cùng Lệnh phi, có quan hệ gì?"

Phúc Luân chung quy có chút tâm tư, lúc này cho dù đã tâm thần không yên, cũng vẫn nghe ra hàm nghĩa trong câu "thích khách duy nhất" ấy của lời ta, hắn kinh nghi bất định nhìn ta.

Ta cười như không cười nhìn chằm chằm hắn, "Trẫm sực nhớ tới, lúc này ở quý phủ của ngươi, là Phúc Nhĩ Khang hay Phúc Nhĩ Thái?"

Phúc Luân sững sờ một hồi, cuối cùng phản ứng lại, cắn răng nói, "Hồi hoàng thượng, là... là Nhĩ Khang."

Vậy, cũng tức là nói muốn lấy mạng của Phúc Nhĩ Thái đổi Phúc Nhĩ Khang? Ta nhướng mày, "Thích khách kia thì sao?"

Phúc Luân khựng lại, giọng khô khốc, "Hồi hoàng thượng, thần... thần và thích khách kia, không có quan hệ gì cả."

"Vậy thì tốt." Ta vui mừng kéo khóe môi, "Ái khanh chừng tuổi ấy còn phí sức vì quốc sự, trẫm rất an lòng. Nếu không còn chuyện gì khác, ngươi về phủ tĩnh dưỡng đi."

Phúc Luân thất hồn lạc phách cáo từ, thân mình như già đi không chỉ mười tuổi.

Ta rủ mắt cười khẽ, "Ngũ Ngôn."

Ngũ Ngôn đáp lại, kéo ra tấm màn che khuất.

Bên trong ngồi, rõ ràng là Phúc Nhĩ Thái tứ chi bị buộc, ánh mắt đen tối vô cảm.

...

ghw~0

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com