024
Tổng Quỳnh Dao Chi Bạo Quân
☆ 024
Xảy ra chuyện như vậy, ta tự nhiên không thể không biết, nhưng đã hoàng hậu muốn đứng ra, ta cũng mặc kệ. Nhạn Cơ tuy là người rõ lý, nhưng chung quy bất quá một giới phụ nhân, bị Tha Tha Lạp thị và Nỗ Đạt Hải áp chế, cho dù lòng có thừa lực cũng không thể thay đổi gì. Ta rõ ràng điểm ấy, nên cũng không khó xử nàng, chỉ bảo nàng tới Khôn Ninh Cung thỉnh tội với Na Lạp thị, rồi không để ý tới nữa.
Mà trong Khôn Ninh Cung, nghe thấy phủ Tha Tha Lạp giờ từ chủ tử đến nô tài chỉ toàn hỗn loạn, Na Lạp thị tuy phẫn nộ, nhưng không khó xử Nhạn Cơ. Tân Nguyệt không ra hồn cỡ nào, hoàng hậu đã gặp tự nhiên hiểu rõ. Mà hành vi ngày một kiêu ngạo độc đoán mấy ngày qua của Nỗ Đạt Hải, nàng cũng có nghe. Từ cách xử lý khi xảy ra chuyện của Nhạn Cơ, hoàng hậu biết nàng cũng là kẻ đáng thương khó được lãnh tĩnh, nên, chỉ trách cứ một phen, lại không hề xử phạt cái gì.
Trái lại Nhạn Cơ, quỳ nửa canh giờ ở Khôn Ninh Cung, đã lao lực quá độ mà hôn mê bất tỉnh.
Na Lạp thị một bên truyền thái y, một bên thở dài sai thị nữ đưa Nhạn Cơ tới thiên điện chữa trị, ngoài ra không làm việc dư thừa nào khác. Chuyện của Nỗ Đạt Hải và Tân Nguyệt, liên quan tới quan viên triều đình, đã không phải hoàng hậu như nàng có thể toàn quyền xử lý.
Mà lúc này, so với ngưng đọng của phủ Tha Tha Lạp thậm chí Khôn Ninh Cung, Dưỡng Tâm Điện của ta lại yên tĩnh bất động, giữa sự bình tĩnh ấy còn lộ ra một hai phần thích ý và nhẹ nhàng.
Ta khó được nổi lên hứng thú, sai Ngũ Ngôn tìm một cây quạt trắng tới vẽ tranh. Tuy rằng tài nghệ không tốt, hiệu quả bất quá thường thường, lại không trở ngại tâm tình vui vẻ của ta. Ngũ Ngôn lẳng lặng đứng bên ta, mài mực dâng giấy, giữa sự bình tĩnh lộ ra ăn ý và ấm áp nhàn nhạt. Có lẽ vì cái vẻ thường nhíu mày chần chừ của ta không còn sự đạm mạc không dễ tới gần thường ngày, tiếng hít thở lúc này của Ngũ Ngôn kéo dài mà an tĩnh, cũng lộ ra mấy phần thân cận khó được.
Thế nên khi tiểu thái giám từ Khôn Ninh Cung tới báo cho ta biết màn kịch bê bối của phủ Tha Tha Lạp, ta cần làm bất quá là thở ra một hơi, sai thái y đi một chuyến, phái đại nội thị vệ nghiêm mật trông giữ phủ Tha Tha Lạp, xong đã không còn phản ứng gì nữa.
Tiểu thái giám sững sờ một hồi. Bị ánh mắt bình tĩnh đạm mạc của Ngũ Ngôn quét qua, mời phản ứng lại, lúng túng cáo lui.
Ước chừng một chén trà, ta thở nhẹ, híp mắt nhìn bức Lan Thảo đồ trong tay, "Bức tranh này thế nào?"
Ngũ Ngôn nhìn kỹ, giọng nói lộ ra ý cười nhàn nhạt, "Tranh của hoàng thượng, tự nhiên là thiên hạ vô song."
Ta cười như không cười nhìn hắn, "Mà thôi, trình độ của trẫm trẫm tự biết, không cần ngươi tới ngoa trẫm."
Ngũ Ngôn lắc đầu, ánh mắt có mấy phần nghiêm túc, "Trong mắt Ngũ Ngôn, tranh này thật là thượng giai."
Cái gọi là... tình nhân trong mắt hóa Tây Thi sao? Ta nhướng mày nhìn hắn, khóe môi nở nụ cười, "Đã vậy, cây quạt này ngươi cầm lấy đi."
Ánh mắt Ngũ Ngôn lóe lên sự vui vẻ, duỗi tay cầm lấy, trân trọng giấu vào lòng.
Ta nhìn động tác vụng trộm của hắn, có vui mừng cũng có mấy phần mềm mại, nói, "Lại không phải tác phẩm danh gia gì..." Khựng lại, cảm thấy có tí không tự nhiên, ho nhẹ một tiếng, nói, "Chỗ của hoàng hậu sợ là sắp loạn rồi, tới Khôn Ninh Cung xem nào."
Khóe môi Ngũ Ngôn nở nụ cười, ánh mắt nhìn ta mang theo mấy phần sáng sủa và ôn nhu, khẽ vâng.
Ta nhấc chân tính đi, chợt lại dừng, rốt cuộc có chút không cam lòng, bèn duỗi tay kéo vạt áo hắn, hung hăng hôn lên.
Vốn chỉ là muốn trêu hắn, không tồn tâm tư nào khác. Nhưng Ngũ Ngôn khó được đáp lại chủ động ôm lấy vai ta. Hơi thở quen thuộc phà vào gò má, đan xen với nhau, ta dần đã thấy tâm viên ý mã, kéo hắn lại hung hăng giày vò một phen.
Ngũ Ngôn cũng mặc ta càn quấy, duỗi tay ôm cổ ta ôn nhu đáp trả, cực tẫn ôn tồn nhu thuận. Trên giường, ta nhìn tình cảm nơi đáy mắt hắn và mị sắc như xuân dính lên mặt, ánh mắt tối lại, nhất thời mất đúng mực đến thoáng vong tình, cắn cho ngực hắn rỉ ra vết máu nhàn nhạt. Ngũ Ngôn cũng không giận, ngược lại như có mấy phần vui vẻ mấy phần an ủi, chủ động quấn lấy eo ta hôn lên...
Thế nên lần làm tình này dài hơn thường ngày khá nhiều.
Chờ khi chúng ta thu thập chỉnh tề tới Khôn Ninh Cung, đã là hai giờ sau.
Na Lạp thị đón ta ở cửa điện. Giờ nàng đã ngày càng thông minh và điệu thấp, ta đối nàng cũng tồn mấy phần kính trọng. Duỗi tay đỡ nàng, rồi ngồi xuống ghế trên, nhạt thanh hỏi, "Sao vậy?"
Na Lạp thị tự tay bưng trà tới đặt cạnh ta, ra hiệu cho hạ nhân lui xuống, mới ôn nhu đáp, "Thái y đã truyền tới tin tức, vết thương của Khắc Thiện không nhẹ, tuy rằng không nguy hại tính mạng, nhưng dù sao trên ót có sây sát, buổi tối sợ là sẽ phát sốt. Mà cơn sốt này, đối với đầu óc... e là cũng không quá tốt."
Ta cúi đầu nhấp một ngụm nước trà, ánh mắt không có xúc cảm gì, "Tân Nguyệt... và những kẻ khác thì sao?"
Na Lạp thị dừng lại, nói, "Cách cách chỉ bị dọa, ứ thanh trên người tuy nghiêm trọng, ngược lại là không ngại... Tha Tha Lạp thị đã tỉnh, đáng tiếc trà nóng ra vẻ đã vào mắt, lại thêm giận dữ công tâm, sau này có lẽ không thể thấy được nữa. Ký Viễn thương ở đầu, giờ vẫn còn hoảng hốt, nhưng thân thể khá tốt, thái y nói điều trị chừng một năm rưỡi, sẽ không còn ngại gì. Về phần Nỗ Đạt Hải," Na Lạp thị dừng lại, vẻ mặt rét lạnh, "Đang hôn mê bất tỉnh."
Ta kéo môi cười nhạt, ánh mắt rét dần, "Nỗ Đạt Hải thật là thiên đại phúc khí, chiếm lấy cách cách lại gây ra rắc rối, giờ khen ngược, an ổn nằm đó không cần quản gì cả." Im lặng, kế nói với Ngũ Ngôn sau lưng, "Chờ đêm xuống, dẫn Nỗ Đạt Hải và Tân Nguyệt vào cung."
"Dạ."Ngũ Ngôn trầm giọng vâng, sau lui ra dặn dò thị vệ thế nào ta không nói.
Na Lạp thị nhìn khuôn mặt không lộ vui buồn của ta, thấp giọng hỏi, "Vậy Khắc Thiện..."
Khắc Thiện... Đoan vương thế tử. Ta rủ mắt nhìn lá trà bích lục lơ lửng trong chén, ánh mắt bay xa.
Đoan vương gây ra tội ác như vậy, dù là diệt toàn phủ cũng không quá đáng. Thế nhưng Tân Nguyệt và Khắc Thiện thoát được Thất Sát ám sát vào kinh, Tân Nguyệt là phận nữ lưu không đủ gây họa, Khắc Thiện, ta vốn định không để cho hắn nửa cái tước vị. Tuy không tới mức lấy mạng hài tử choai choai này, lại cũng không cho hắn sống quá thư thái trong hoàng cung.
Dưỡng hổ vi hoạn, ta tuyệt không làm.
Chỉ là giờ, nếu hắn thật mất hết trí lực, vậy tự nhiên không lật nổi sóng gió gì. Đã thế, ta có để hắn kế thừa tước vị của Đoan vương, cũng không hẳn không thể... Tâm trí thanh tỉnh lại không được đế vương chào đón, hồ hồ đồ đồ mà áo cơm vô ưu, Khắc Thiện lần này, có lẽ xem như nhân họa đắc phúc cũng không nhất định...
Nghĩ đến đây, ta thản nhiên nói, "Giờ hắn có thương trong người không tiện di chuyển, cứ ở lại phủ Tha Tha Lạp nuôi đi. Nếu có thể trốn qua kiếp này, lại đón vào cung chăm sóc cũng được."
Na Lạp thị gật đầu vâng.
Ta dừng lại, kéo môi cười nói, "Về phần Tân Nguyệt và Nỗ Đạt Hải, tối nay, ngươi theo ta đi xử lý bọn họ." Nói xong, cũng không ngồi lại nhiều, đứng dậy rời khỏi Khôn Ninh Cung.
Gió hoàng hôn dần có chút lạnh. Miệng vẫn còn vươn cái mùi máu tươi của khi tình dậy. Ta liếm khóe môi, âm thầm duỗi tay nắm lấy người bên cạnh, vuốt phẳng lòng bàn tay hắn, trong lòng ẩn ẩn mấy phần mong đợi và hưng phấn.
Tuy rằng hai kẻ ấy trong mắt ta đã như người chết, nhưng ta không để ý, khiến hai vật chết này thêm chút việc vui cho mình...
...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com