Chương 8
Lúc mọi người cùng di chuyển ra bên ngoài cũng là vào lúc giờ tan tầm.
Vừa ra khỏi tòa nhà lúc mọi người đang đứng đợi xe, cô vô tình nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc đang đậu ở cạnh công ty. Là xe của Cố Thiệu Thần thường sử dụng, xe của công ty.
Cô thắc mắc không phải anh ta có việc cần giải quyết sao ? Liếc mắt nhìn chiếc xe sang trọng sau đó cô cùng mọi người di chuyển đến địa điểm đã hẹn trước. Đi cùng cô ngoài 2 vị nhà thiết kế kia còn có, trưởng phòng kế hoạch của bên cô và một cô trợ lí khác.
Khi thấy tất cả mọi người đã lên xe người tài xế phía trước lên tiếng nhắc anh:"Thưa Cố tổng, mọi người đã lên xe hết rồi ạ!"
Không phải anh không nhìn thấy, người phụ nữ này không biết là mình sắp phải đi đâu sao ? Kêu cô đi tiếp khách những nơi này mà cô cũng dám đi. Đúng là không dạy cho cô một bài học thì không được.
Anh lấy điện thoại từ trong người ra tính gọi cho cô. Nhưng khi đã lấy ra, nhấn số của cô rồi anh lại ngập ngừng, rủa thầm 'đúng là hết thuốc chữa'.
"Về nhà." Anh ra lệnh cho tài xế, sau đó xe di chuyển gần khắp một vòng thành phố, đến một dinh thự gần cách ngay trung tâm thành phố 3 km. Đó là một biệt thự đầy xa hoa, nhìn bên ngoài nó mang kiểu cách Châu Âu.
Sau khi xe chạy vào trong một cái cổng to và cao. Anh bước xuống xe và một người đàn ông đứng tuổi ra đón.
"Thiếu gia, về rồi à?!" Đó là Quản gia Viên của dinh thự này. Ông cung kính mở cửa xe sau đó cúi gập người chào Cố Thiệu Thần
Cố Thiệu Thần bước xuống xe, đi thẳng vào trong nhà, với bước đi dài thẳng và nhanh. "Mẹ tôi đâu?" Anh vừa cởi áo vest ngoài vừa lên tiếng hỏi vị quản gia ở phía sau.
"Phu nhân, đợi cậu cả buổi vừa lên phòng nghỉ ngơi thì cậu về, tôi sẽ lập tức lên thông báo." Quản gia viên cung kính trả lời, sau đó rời đi.
Người hầu trong dinh thự này, ai nấy đều cung kính nhanh nhẹn anh vừa ngồi xong không lâu đã có người mang nước đến cho anh:"Thiếu gia, mời ngài dùng trà."
Cố Thiệu Thần không lên tiếng đáp trả, vớ tay lấy tờ báo trên bàn đọc cứ như việc này là thường lệ vậy. Ai cùng biết điều đứng im lặng một bên. Bỗng có một giọng nói, vang lên đầy uy lực:"Cuối cùng cũng chịu về rồi đấy à? Không phải ta cho gọi con hơn một tháng nay vẫn không chịu về nhìn bà già này một lần sao?"
Cố Thiệu Thần dù nhìn lãnh đạm, phong lưu bất cần nhưng anh đối với người lớn nhất là mẹ mình vẫn lễ phép. Anh đứng lên đỡ bà lại ghế sofa như hoàng gia sau đó gọi bà:"Mẹ."
"Vẫn còn biết đường về, xem ra con vẫn còn xem ta là mẹ. Đi đi ăn cơm trước đã" Cố phu nhân lên tiếng, bà tuy đã ngoài 50 nhưng phong thái vẫn giữ được vẻ uy nghiêm hơn nữa bà vẫn giữ vị trí chủ tịch hội đồng quản trị của công mặc dù bà không trực tiếp đến công ty lãnh đạo nhưng mọi việc bà vẫn có thể nắm trong lòng bàn tay ,nhìn bà vẫn còn giữ được nét của một vị phu nhân quyền quý vì giữ gìn nhan sắc tốt nên nhìn bà không có nét đã bị phai tàn theo năm tháng.
Nhưng khi con trai về đến nhà bà cũng chỉ là một người mẹ, rất lo lắng và yêu thương con nhưng bà không thể hiện ra bên ngoài quá nhiều.
Khi vào đến bàn ăn mọi người đã chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn. Anh đứng sững người liếc nhìn mẹ, bà Cố ngồi ở vị trí trung tâm còn Cố Thiệu Thần thì ngồi bên phải.
"Chỉ là một bữa cơm cũng không cần chuẩn bị nhiều đến như vậy." Cố Thiệu Thần cằm đũa lên và nói.
"Phu nhân biết hôm nay cậu về, nên đã đặt biệt kêu chúng tôi chuẩn bị những thứ này cho cậu." Người lên tiếng là quản gia Viên.
"Sau này cũng không cần làm nhiều như vậy."
Khi ăn xong anh và Cố phu nhân ngồi ở ghế nói chuyện với nhau. Thấy bà có ý cười vui vẻ anh liền muốn hỏi chuyện của mình.
"Mẹ làm vậy là có ý gì đây ?" Cố Thiệu Thần lên tiếng hỏi thẳng vào vấn đề.
"Ta cũng đã muốn có con dâu và cháu để bồng trên tay lúc về già. Con đừng có mãi chấp nhất u mê về một người không bao giờ trở lại như vậy. Mẹ thấy con bé đó cũng tốt, cũng có vẻ hiền hậu nhất là nó cũng là người chân thành." Cố phu nhân đã nói chuyện với Chu Nhất Nhất vào ngày cô vừa rời khỏi bệnh viện ngày hôm đó.
"Vậy thì có thể lần này mẹ đã nhìn sai người rồi. Con không có ý gì với cô ta cả, kể cả việc dùng cô ta để lên giường với con. Thì việc đó cùng không thể đâu." Anh lên tiếng sau đó đứng dậy, đi ra ngoài.
Cố Thiệu Thần bước lên xe, sau đó tài xế hỏi:" Thưa anh, bây giờ về nhà ạ ?"
"Đến Hội Lâm Ý" Anh nhắm mắt lại, sau đó lên tiếng.
"Vâng"
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Ở phía bên đây, khi cô và mọi người đến đây. Đến phòng VIP đã đặt sẵn, trong cuộc trò chuyện này chỉ có mọi người trò chuyện với nhau đa phần là cô sẽ im lặng.
Trưởng phòng kế hoạch và cô trợ lí ngồi cùng nhau ở bên phải Lang Cổ kế đó là Kelvin sau đó là cô, vị trưởng phòng này đúng là muốn nhận lấy họp đồng này nên khi tiếp rượu họ vẫn không quên giải thích về kế hoạch nên triển khai.
Nghe đến hai vị thiết kế nọ phải vui vẻ nói:"Được rồi, chúng ta đến đây là để vui chơi những chuyện khác nói sau."
"Đúng đó trưởng phòng Lâm anh đừng cứng nhắc như vậy." Kelvin lên tiếng sau đó tay vừa cầm ly rược ở trên bàn tay còn lại khoác lên eo cô.
Cô ngoài mặt mỉm cười với ông ta, nhưng trong lòng muốn đá bay ông ta ra ngoài phòng.
Cô nhanh nhẹn rút tay ông ta ra khỏi người mình. Sau đó nhìn người ra bên ngoài một chút. Sau đó nói:"Tôi biết 2 vị đây, cũng một lòng muốn triển khai toàn bộ sản phẩm thiết kế của mình, nhưng trước mắt ngoài Cố thị của chúng tôi. Hai vị không còn lựa chọn nào thích hợp hơn cả." Cô lãnh đạm nói.
Người đàn ông lúc này còn cười sảng khoái hơn:"Cô thư kí này, công ty muốn hợp tắc với chúng tôi còn rất nhiều đấy."
"Lang Cỗ tiên sinh, nếu tôi nhớ không lầm show trước đây của ông bị dính nghi án ăn cắp ý tưởng khiến số tiền tổn thất lần đó cũng như danh tiếng của ông sụt giảm. Mặc dù show rất thành công, nhưng sản phẩm bán ra lại không có tiếng vang, toàn bộ hàng đều xảy ra lỗi, khiến cho công ty đầu tư bị tổn thất nặng nề. Cho nên lần này không có một công ty nào muốn họp tác lại với ông. Ông nói xem, có công ty nào muốn họp tác với ông?" Cô lên tiếng sau đó cầm ly cooktail uống một hớp rồi lại nói.
"Cho nên lần hợp tác này Cố Thị muốn phần lời nhuận 6-4 đã là rất hời cho ông, thứ nhất chúng tôi có thể kéo lại danh tiếng của ông lên, thứ hai chúng tôi vẫn có thể kéo lại danh tiếng của ông đã mất. Và tất nhiên lần hợp tác này là tôi 6 các ông 4." Chu Nhất Nhất khéo léo nói hết những gì trong bản hợp đồng này cần, khiến vị thiết kế trước mắt không còn đường lui.
"Haha, cô Chu chúng tôi lần này cũng có thể tự mình tôt chức mặc dù quy mô cũng có thể không lớn, nhưng chúng tôi chắc chắc có thể sẽ tự tạo lại danh tiếng cho bản thân." Người đàn ông Kelvin nãy giờ im lặng sau đó lại nhìn thẳng vào mặt cô, với ánh mắt dâm đãng.
Đúng lúc này, một giọng nói đồng thời với cánh cửa được đẩy vào đồng thời vang lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com