Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 338 Bóng hình lặng lẽ lướt qua, chưa kịp gặp đã mãi xa

Một trợ lý ngồi bên cạnh anh, nhẹ giọng nói: "Nhị thiếu gia, tất cả sản nghiệp dưới tên của Cung gia, chúng ta đều đã đến, xung quanh cũng đã phái người dò hỏi hết rồi, hai tháng nay đã rà soát hết toàn bộ."

Cung Âu đã mất hai tháng để kiểm tra toàn bộ sản nghiệp dưới tên của Cung gia.

Tất cả vệ sĩ và người thân của Charles, những người đáng lẽ phải ở bên cạnh La Kỳ nhưng họ lại biến mất một cách bí ẩn, những người khác đều bị tập hợp lại và liên tục bị thẩm vấn.

Nhưng kết quả vẫn như vậy. Lần này La Kỳ hành động rất thận trọng. Không ai biết những người đó đã đi đâu. Ngay cả bản thân La Kỳ cũng không gọi điện thoại mà suốt ngày ở trong lâu đài Hoàng Gia.

"Đã rà soát sản nghiệp của người làm của Cung gia chưa?"

Cung Âu ngồi đó, thân hình gầy gò, giọng nói đặc biệt lạnh lẽo.

"Rồi ạ, sản nghiệp của tất cả họ, chúng ta đều đã thống kê rà soát từng cái một, không có chút tung tích nào của Thời tiểu thư." Trợ lý nói.

"Rầm!"

Cung Âu bực bội ném mạnh tập tài liệu trong tay sang một bên, trên khuôn mặt tuấn tú toàn là vẻ tức giận, đôi môi mỏng mím chặt.

Trợ lý thấy vậy, vội vàng nói: "Nhị thiếu gia đừng nổi giận, Thời tiểu thư chắc chắn không sao, giờ cô ấy đang mang thai, phu nhân chỉ phái người đi chăm sóc cô ấy chu đáo thôi."

"Còn cần cậu nói?" Cung Âu giận dữ trừng mắt nhìn anh ta, "Tôi muốn cậu nghĩ ra cách tìm người, đừng nói với tôi những lời vô dụng này!"

Đương nhiên anh biết Thời Tiểu Niệm lúc này an toàn.

Nếu không xác định được điều này, anh đã liều mạng với La Kỳ rồi.

"Nhị thiếu gia, thật ra chúng ta đã hao tâm tổn sức, dùng hết nhân lực và tài nguyên để tìm kiếm hai tháng nay, nhưng vẫn không thu hoạch được gì, chi bằng đợi thêm vài tháng nữa." Trợ lý nghĩ ngợi một chút, cẩn thận đưa ra đề nghị.

"Cậu nói cái gì?"

Ánh mắt của Cung Âu trở nên lạnh lẽo và u ám như dao.

Còn muốn anh đợi thêm vài tháng nữa sao?

"Dạ, dạ." Trợ lý căng thẳng nuốt nước bọt, có chút hoảng sợ nhìn anh, "Thời tiểu thư bây giờ chắc chắn đang được giấu ở một góc khuất nào đó, người mà lão gia và phu nhân giấu đi không thể dễ dàng tìm thấy như vậy, chi bằng đợi đứa bé ra đời, phu nhân chắc chắn sẽ đi đón đứa bé thôi, đến lúc đó cứ theo đó mà tìm, là có thể tìm được."

"Vớ vẫn!"

廢話: thường được dịch là "vô lý", nhưng ngữ cảnh này Cung Âu rất tức giận nên dùng " Vớ vẫn " hoặc " Nói nhảm " sẽ phù hợp hơn.

Cung Âu trừng mắt nhìn anh ta, từng chữ từng chữ từ cổ họng gầm gừ ra, "Vậy cậu nói cho tôi biết, nếu như họ đoạt con rồi giết mẹ, tới lúc đó tôi tìm ra thì còn có ích gì không?"

奪子殺母 : đoạt con giết mẹ hoặc cướp con giết mẹ

Anh cần xác chết của Thời Tiểu Niệm để làm gì!

"..."

Đoạt con giết mẹ, sẽ không tàn nhẫn đến vậy chứ.

Trợ lý ngồi đó cúi đầu không nói gì nữa, bị Cung Âu đấm mạnh một quyền, "Đồ vô dụng! Tiếp tục tìm cho tôi!"

"Vậy bây giờ chúng ta nên tìm theo hướng nào ạ?"

Trợ lý thật sự không nghĩ ra còn có thể tìm theo hướng nào, những nơi cần tìm đều đã tìm rồi, còn có thể đi đâu nữa? Lão gia và phu nhân làm việc kín kẽ quá.

Tìm theo hướng nào?

Thế giới này rộng lớn như vậy, anh có thể tìm theo hướng nào, manh mối có được là từ một nhân viên phục vụ trên tàu du lịch cho họ biết, có thể đám người kia đã đến Anh, ngoài ra, tất cả các đầu mối đều đứt đoạn.

Thời Tiểu Niệm giống như là bốc hơi khỏi thế giới này vậy.

Thậm chí bây giờ cô còn ở Anh hay không, cũng không có câu trả lời, không một ai biết về tung tích của cô.

Cung Âu ngồi ở đó, đôi mắt đen nhánh sắc bén lạnh lẽo, đôi môi mỏng mím chặt, cố gắng đè nén sự hoảng loạn trong lòng. Anh quay đầu lại và nhìn ra ngoài cửa sổ.

Từ xa, có thể nhìn thấy một tòa tháp trắng cao sừng sững ở đằng xa. Như một tín hiệu bí ẩn, nó âm thầm dẫn lối chúng ta đến nơi chưa được biết đến.

Thấy Cung Âu nhìn ngọn tháp, trợ lý ở bên cạnh nói thêm một câu, "Đó chắc là ngọn hải đăng ạ."

Cung Âu ngồi trên xe, nghe vậy, thu hồi ánh mắt âm trầm trừng mắt nhìn anh ta, "Cậu có thể bớt nói nhảm đi có được không! Tôi nói cho cậu biết, trong vòng hai tháng, còn không tìm được Thời Tiểu Niệm, tôi giết hết các cậu!"

Thêm hai tháng nữa, bụng của Thời Tiểu Niệm sẽ được bảy tháng, có thể sinh bất cứ lúc nào.

Đến lúc đó, tính mạng của cô sẽ bị đe dọa, La Kỳ có thể không làm ra chuyện đoạt con giết mẹ, nhưng cha anh... thì có thể làm được.

"Dạ, nhị thiếu gia."

Trợ lý hoảng sợ cúi đầu.

Cung Âu ngồi trong xe, đưa tay đóng cửa sổ xe lại, không nhìn ngọn hải đăng nữa, lấy một chiếc máy tính xách tay ra, mở bản đồ, đôi mắt đen sâu thẳm.

Dựa theo suy nghĩ thận trọng của cha mẹ anh, nơi giấu người kín kẽ như vậy chắc là nơi được bảo vệ nghiêm ngặt mà anh khó tìm thấy trong một thời gian ngắn.

"Tiếp theo, hãy rà soát tất cả những nơi không có tín hiệu trên thế giới, trọng điểm là tập trung vào nước Anh!" Cung Âu lạnh lùng mở miệng, đưa ra quyết định.

Anh vẫn tin rằng, nơi thích hợp để giấu người sẽ không rời khỏi phạm vi của nước Anh, tìm một nơi ở gần sẽ dễ làm việc hơn.

"Rà soát tất cả?" Trợ lý kinh ngạc, "Nhị thiếu gia, đây lại là một công trình lớn nữa đấy ạ."

Chỉ rà soát sản nghiệp của người thuộc Cung gia đã mất ròng rã hai tháng, rà soát những nơi này, e rằng còn phải mất vài tháng nữa.

"Tìm thêm người! Ở những nơi này, phát tán ảnh của Thời Tiểu Niệm ra, treo thưởng tìm người!" Cung Âu lạnh lẽo nói, đôi mắt đen gắt gao nhìn chằm chằm vào bản đồ trên màn hình.

Anh để người của bộ phận kỹ thuật N.E mỗi ngày dùng phần mềm quét các hình ảnh có trên camera giám sát ở các địa điểm khác nhau ở Anh Quốc, quét từ đầu người, không bỏ xót một ai.

Nhưng hoàn toàn không quét ra được.

Một số vệ sĩ và Charles của Cung gia đã mất tích theo Thời Tiểu Niệm, họ đều không xuất hiện trong bất kỳ camera giám sát nào.

Nơi ẩn náu này chắc chắn là một nơi không có camera giám sát, La Kỳ chưa bao giờ gọi điện thoại, có lẽ tín hiệu ở đó không tốt, thậm chí là không có.

"Dạ, nhị thiếu gia." Trợ lý gật đầu.

Một hàng xe hơi chậm rãi rời khỏi đường, ngọn tháp bị họ bỏ lại phía sau, càng ngày càng xa, càng ngày càng xa.

Để tìm được Thời Tiểu Niệm, lần này Cung Âu đã tốn rất nhiều tiền. Anh sử dụng chuyên môn của mình để theo dõi mọi người trong Cung gia, kể cả người hầu, cố gắng tìm ra manh mối từ họ.

Nhưng cha mẹ anh quá giỏi chịu đựng, đừng nói là tự mình không gọi điện thoại, không đi xem tình hình của Thời Tiểu Niệm, ngay cả cấp dưới cũng không có ai đi thăm cô.

Tiền của anh theo công trình lớn này mà bốc hơi theo từng ngày.

Tiền đối với anh mà nói không phải là chuyện gì to tát, chỉ là thời gian từng chút từng chút một trôi qua, Cung Âu không đợi được, Thời Tiểu Niệm càng không đợi được nữa.

Xe hơi chậm rãi lái vào lâu đài Cung gia, lâu đài Hoàng Gia được xây dựng dưới tay Cung lão gia, lâu đài được xây dựng trên mặt hồ.

Nhìn từ xa, chúng giống như hai tòa lâu đài phản chiếu.

Với vẻ ngoài đồ sộ và phong cách thế kỷ 17 đầy tinh tế, lâu đài được xây dựng như một biểu tượng phô trương sự giàu có và quyền lực của chính chủ nhân sống tại đây.

Xe hơi chậm rãi lái trên đất của Cung gia, Cung Âu ngồi ở ghế sau xe xem bản đồ trên máy tính, suy nghĩ xem La Kỳ còn có thể giấu Thời Tiểu Niệm ở đâu.

"Joe, tớ không ăn vụng kẹo trái cây của cậu. Tớ thật sự không biết kẹo trái cây đã biến mất đi đâu rồi, nhưng chắc chắn không phải do tớ!"

Một giọng nói của một bé gái truyền đến.

Cửa sổ xe được mở, Cung Âu quay đầu nhìn ra ngoài, chỉ thấy bên cạnh bụi hoa, một cậu bé chỉ khoảng sáu bảy tuổi chống nạnh tức giận trừng mắt nhìn bé gái trước mặt, "Chính là mày ăn vụng kẹo trái cây của tao! Tao sẽ đi mách bếp trưởng!"

"Cậu tin tớ đi, tớ không ăn vụng."

Bé gái sốt ruột đến mức sắp khóc, đưa bàn tay nhỏ bé ra nắm lấy cậu bé, mái tóc dài màu vàng buộc hai bím tóc lắc lư sang trái sang phải.

Cung Âu ngồi trên xe, lồng ngực đột nhiên nghẹn lại mà không rõ lý do, buột miệng thốt ra, "Dừng xe."

Xe hơi phanh gấp.

Cung Âu nhìn ra ngoài cửa sổ, bé trai tóc nâu tức giận trừng mắt nhìn cô bé, "Tao không tin mày đâu, chỉ có mày và tao, tao không ăn, chính là mày ăn vụng! Sau này tao không chơi với mày nữa!"

"Joe, cậu đừng buộc tội tớ như vậy, tớ thật sự không ăn vụng, tớ nói thật, tớ là người thành thật, không nói dối cậu đâu."

Bé gái tủi thân khóc òa lên.

"Tao không tin mày đâu!"

Cậu bé đẩy mạnh một cái vào bé gái.

Lúc này, sắc mặt Cung Âu cực kỳ khó coi, giống như nhìn thấy Thời Tiểu Niệm bị anh ép uống thuốc phá thai.

Cô bé ngã mạnh xuống đất, chiếc váy đẹp của cô bé dính đầy bùn, cô bé khóc càng to hơn.

"Nhóc con, cậu đang làm gì thế?"

Cung Âu lập tức mở cửa xe, đôi chân dài bước xuống xe.

Cậu bé đứng đó nhìn anh chằm chằm, vẻ tức giận trên khuôn mặt vẫn chưa biến mất.

Cung Âu lạnh mặt bước tới, một tay nhấc bé gái từ dưới đất lên, đôi mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào cậu bé tóc nâu mắt nâu kia, đôi môi mỏng động đậy, "Ai cho phép cậu bắt nạt con gái?"

"Nó ăn vụng kẹo trái cây của tôi!"

Cậu bé lập tức chỉ vào bé gái hùng hồn nói.

"Tớ không ăn vụng, Joe." Bé gái tủi thân khóc nấc lên, vừa khóc vừa muốn kéo tay cậu bé, muốn chơi cùng cậu.

"Cô bé nói không ăn vụng, cậu dựa vào cái gì mà không tin?"

Cung Âu từng chữ từng chữ lạnh lùng hỏi ra, đôi mắt đen sắc bén nhìn cậu bé.

Bé trai đứng đó bị ánh mắt của anh dọa sợ, bĩu môi, cố gắng tỏ ra khí thế trừng mắt nhìn anh, "Anh là ai? Đây là đất của Cung gia, người ngoài không được vào!"

"Joe." Tài xế từ trên xe có chút hoảng loạn bước xuống, căng thẳng nói với bé trai, "Đây là Nhị thiếu gia, mau xin lỗi."

Hai đứa bé đều là con của người làm tại Cung gia.

Địa vị thân phận đương nhiên cũng thấp kém.

Toàn bộ quá trình họ đều dùng tiếng Anh, tài xế cũng chỉ nói thiếu gia, bé trai ngẩn người, ngây ngô hỏi một câu, "Nhị thiếu gia?"

Ngay cả những đứa trẻ như họ cũng biết Cung gia không có Đại thiếu gia, nhưng lại có một nhị thiếu gia, nhưng nhị thiếu gia này cũng rất hiếm khi xuất hiện ở Cung gia.

沒有大少爺 ( không có Đại thiếu gia ) :có lẽ họ không công nhận Cung Úc là Đại thiếu gia.

"Xin chào, thiếu gia."

Bé gái đứng đó nức nở nhỏ giọng nói thì thầm với Cung Âu.

"Còn cậu!" Tài xế lập tức vỗ một cái vào bé trai, đứa trẻ này muốn chết sao, gặp Nhị thiếu gia cũng không chào hỏi.

Bé trai đứng đó, giãy giụa rất lâu mới miễn cưỡng nói ra một câu, " Chào Nhị thiếu gia."

Cung Âu đứng đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía bé trai, "Nói, cậu tin cô bé và sẽ bỏ qua cho cô bé, sau này phải chơi đùa hòa thuận với nhau."

"..."

Bé trai nghe thấy lời này thì vẻ mặt buồn bực, nhưng cậu được dạy dỗ phải biết phân biệt tôn ti, biết trên biết dưới, đành phải nói với bé gái, "Tớ tin cậu, tớ sẽ bỏ qua cho cậu và vẫn sẽ chơi với cậu."

分尊卑 : tôn ti trật tự hoặc thân phận

"Thật sao?"

Bé gái còn quá nhỏ, không hiểu được thật giả, nghe vậy liền ngưng khóc, bật cười, cô bé lập tức vui vẻ nắm lấy tay bé trai.

Thế giới của trẻ con làm lành đặc biệt dễ dàng.

Cung Âu cúi mắt nhìn họ, xoay người rời đi, tài xế vội ân cần mở cửa xe cho anh, giọng nói của Cung Âu lạnh lùng, "Tôi đi bộ, cậu lái xe về trước đi."

"Dạ." Tài xế cúi đầu.

Cung Âu đi trên đường, xung quanh cây cối um tùm, anh đưa tay cởi áo vest khoác trên tay, từng bước một đi về phía trước, trên khuôn mặt tuấn tú không có biểu cảm gì, đôi mắt đen sâu thẳm vô cùng.

"Cung tiên sinh, tại sao anh không tin tôi? Tôi chưa từng mang thai con của anh!"

"Không có, không có, không có, bên cạnh em không có đàn ông, không có ai, không có bất kỳ động vật nào, ngay cả chậu hoa bên cạnh cũng là giống cái, được chưa? Điện thoại đường dài không đắt sao?"

"Cung Âu, đám người đó không làm nhục em, thật sự không có."

"Cung Âu, đứa bé này là của anh."

"Tại sao số lần anh chịu tin em lại ít như vậy? Tại sao anh nhìn nhận bất cứ chuyện gì cũng không thể lý trí, chỉ tin vào bản thân mình. Thôi đi, em biết chuyện này không thể trách anh, coi như em chưa nói gì."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com