Chương 18
Chương 18
Uống bốn ly cà phê, Lục Thừa Lan thức trắng đến 2 giờ sáng.
Hôm sau, vừa mở mắt đã hơn 10 giờ.
Lục Thừa Lan nhìn điện thoại, Tiêu Túc chưa gọi điện cho hắn. Hắn kiểm tra lại một lần, hóa ra đã là cuối tuần.
Cảm giác yên ổn trong lòng bỗng trở nên trống rỗng.
Những ngày nghỉ, Tiêu Túc làm gì nhỉ?
Liệu có thể...
Hắn lại không kìm được nhớ đến Tiêu Túc đã nói "cứ xem như tình một đêm bình thường" và "cách xử lý của người lớn" với vẻ từng trải như vậy.
Khoảng thời gian này hắn rất bận, không có thời gian nghĩ những chuyện đó, cứ thế mà an ổn chìm đắm trong cảm giác thân mật giả dối.
Vì Tiêu Túc chưa bao giờ nhắc đến chuyện riêng tư, nên hắn gần như thản nhiên quên mất nhà anh hình như vẫn còn có người.
Lục Thừa Lan suy nghĩ một chút, gọi điện cho Tiêu Túc. Cuộc gọi vừa kết nối, bên kia đã nghe máy.
"Lục tổng, muốn tăng ca sao?"
Lục Thừa Lan im lặng một lát, đúng là ý hay!
"Không phải," hắn cảm thán mình làm ông chủ vẫn chưa đủ táng tận lương tâm. Hắn tìm một cái cớ khác, nói: "Áo khoác của em vẫn ở chỗ tôi. Tôi có việc tiện đường đi qua gần nhà em, em gửi địa chỉ cho tôi, tôi mang qua cho..."
Hắn nói một tràng, bên kia im lặng.
Lục Thừa Lan biết ý đồ của mình quá rõ ràng, nhưng ý đồ này còn chưa kịp suy nghĩ đã vọt ra khỏi miệng.
"Ừm, tôi gửi cho anh."
Điện thoại rung lên cùng lúc, Lục Thừa Lan mở khung chat ra xem, là tên khu chung cư, số nhà, chính xác đến từng căn hộ.
Mọi thứ thuận lợi đến khó tin, thậm chí khiến hắn hoài nghi có phải đang mơ không.
"Xin lỗi, tôi có việc, cúp máy trước."
Đồng thời, giọng nói của Tiêu Túc và giọng đàn ông trầm khàn ở phía sau vang lên.
[Tiêu Túc, còn chơi nữa không?]
Điện thoại chìm vào im lặng.
Lục Thừa Lan lập tức bật dậy, 10 phút sau, lái xe đi.
Tiêu Túc vội vã đấu game với Giang Vũ Phong.
Giang Vũ Phong đã đồng ý với anh, chỉ cần anh thắng một ván, anh ta sẽ cùng anh ra ngoài mua sắm.
Tiêu Túc không có thời gian nói chuyện thêm với Lục Thừa Lan, nếu hắn muốn mang đến thì mang đến, đỡ phải anh mở miệng đòi lại.
Đánh năm ván thua cả năm, vì vậy anh quyết định trốn vào phòng tắm một lúc, tiện thể tra cứu hướng dẫn chơi game.
Trong phòng tắm, Tiêu Túc nghe thấy tiếng chuông cửa, thầm nghĩ sao mà nhanh thế! Khi anh đứng dậy, Giang Vũ Phong đã mở cửa cho người vào...
"cậu tìm Tiêu Túc à?"
"Ừm, chào anh. Tôi là... ông chủ công ty của cậu ấy..."
Tiêu Túc vừa đẩy cửa nhà vệ sinh ra đã nghe thấy Lục Thừa Lan tự giới thiệu như vậy.
Hỏng rồi! Hình như anh đã từng nói với Giang Vũ Phong là ngủ với ông chủ thì phải?
"Vào trong nói chuyện đi," Giang Vũ Phong quay người, nhìn về phía Tiêu Túc đang đứng nửa người trong phòng tắm, cười đầy ẩn ý: "Ồ, cậu chính là ông chủ công ty mà Tiêu Túc làm sao?"
Niềm tin của Tiêu Túc đổ vỡ.
"Lục tổng, phiền anh đã phải đi một chuyến." Tiêu Túc vội vã đi tới, chuẩn bị tiễn người ra cửa.
Kế hoạch ban đầu là: nhận lấy áo khoác ở cửa, sau đó khách sáo một câu, rồi mời hắn đi thong thả.
Hiện tại tình hình có chút phức tạp.
"Ừm, trả áo cho em." Lục Thừa Lan bị Tiêu Túc chặn bước chân, đứng lại ở lối vào.
Hiếm khi hắn thấy Tiêu Túc lộ ra vẻ lúng túng. Lúc mở cửa, khi nhìn thấy người lạ, hắn cũng đã ngượng một chút.
Hắn lướt qua Tiêu Túc nhìn về phía người đang di chuyển vào phòng khách. Người này dáng người cũng cao lớn, nạng kẹp dưới nách, áo phông tay dài bị kéo căng để lộ ra hình dáng cơ bắp bên dưới.
Phần cẳng chân phải của anh ta bị khuyết. Thời gian cắt cụt có lẽ cũng không lâu. Ống quần bên phải được cuộn lên, mặt cắt cẳng chân được băng gạc trắng bọc lại.
Trước khi trở thành như vậy, anh ta hẳn là một người đi đến đâu cũng có thể thu hút ánh nhìn của người khác. Nhưng giờ đây, mái tóc xoăn dài quá tai và bộ râu cạo không sạch sẽ, trông anh ta rất suy sụp.
Khi Lục Thừa Lan gõ cửa, trong lòng hắn đã hẫng một nhịp. Hắn không ngờ trong nhà Tiêu Túc còn có một người... đi lại không tiện.
thuốc Tiêu Túc mua ở hiệu thuốc trước đây, chắc hẳn cũng là để dùng cho người này.
Nếu hai người này là sống chung, vậy thì trước đây hắn chìm đắm trong thế giới riêng của mình, tận hưởng niềm vui bí mật, phải chăng có chút quá đáng...
Lục Thừa Lan nhìn về phía Tiêu Túc, suy nghĩ một mớ chuyện vẩn vơ, nhưng ánh mắt vẫn không thể rời đi.
Tiêu Túc ở nhà mặc đồ hoàn toàn khác với lúc đi làm. Chiếc áo len tay dài màu xám nhạt là kiểu áo Henley chỉ những người có vóc dáng đẹp mới có thể mặc được. Cổ áo được vén sang một bên, để lộ nửa xương quai xanh.
Chất liệu len mềm mại rủ xuống ôm sát người, theo đường cong của cơ ngực xuống dưới, có thể lờ mờ nhìn thấy chút hình dáng cơ bụng.
Khi mặc vest, ngược lại che khuất vóc dáng.
Tiêu Túc đang cúi đầu nhìn bộ quần áo.
Bộ quần áo cũ kỹ giờ đã như mới, còn có nếp gấp được ủi phẳng phiu. Thậm chí chất vải nhìn cũng trở nên có hồn hơn.
Anh nhíu mày, "Quần áo anh giặt rồi sao?"
"Ừm, dì giúp việc đã giặt qua." Lục Thừa Lan nói.
"Vào ngồi một lát đi, tôi đi rót ly nước." Giang Vũ Phong đột nhiên lên tiếng.
"Không cần..." Lục Thừa Lan định nói không cần phiền toái, nhưng đối phương đã di chuyển đến cửa phòng bếp. Người ta chống nạng đi lấy, hắn không uống thì không thích hợp lắm. Hắn nhìn Tiêu Túc.
Tiêu Túc vẫn đang cúi đầu nghiên cứu áo khoác của mình, cứ như không phải của mình.
"Tiêu Túc, em còn đứng ở cửa làm gì?" Giang Vũ Phong rót nước, quay đầu nhìn lại thấy hai người còn đứng ở cửa, không nhịn được cười.
Lúc này Tiêu Túc mới ngẩng đầu, "À, vậy vào ngồi một lát đi."
"Được." Lục Thừa Lan cúi đầu tìm dép đi trong nhà.
"em ấy sống một mình, trong nhà không có dép dự phòng, cứ đi thẳng vào đi," Giang Vũ Phong di chuyển đến bên cạnh sofa ngồi xuống, ly nước cũng run rẩy đặt trên bàn trà, "Không sao, lát nữa Tiêu Túc sẽ lau nhà, sức lực cả ngày không dùng hết..."
Tiêu Túc thở dài.
Từ khi chân bị cụt, người này không chỉ tính tình biến đổi lớn, mà cái miệng còn độc hơn trước kia một tỉ lần, nói chuyện hoàn toàn không để ý sống ch//ết của người khác.
Lục Thừa Lan tinh thần chấn động, cái gì cơ! Anh lặp lại lần nữa xem?
Sống một mình?
Hắn bước nhanh về phía Giang Vũ Phong.
Tiêu Túc mang quần áo cất vào phòng, khi đi ra, liền thấy Lục Thừa Lan đang ngồi cạnh Giang Vũ Phong.
Giang Vũ Phong mở điện thoại chơi game, Lục Thừa Lan đang uống nước, hai người chìm vào sự im lặng kỳ lạ.
Tiêu Túc lúc này chỉ muốn đi lau nhà, nhưng xuất phát từ phép lịch sự, anh vẫn không tình nguyện kéo một chiếc ghế nhỏ ngồi xuống bên cạnh để tiếp khách.
"A đúng rồi!" Giang Vũ Phong đột nhiên bỏ điện thoại xuống.
Tiêu Túc giật mình, không thể đoán trước câu tiếp theo anh ta sẽ nói gì, nhưng đã sẵn sàng để bóp cổ Giang Vũ Phong bất cứ lúc nào!
"Tham Tinh có phải là công ty làm đồ nội thất không?"
Tiêu Túc thở phào nhẹ nhõm.
"Ừm, đúng vậy." Lục Thừa Lan nhận ra sự căng thẳng của Tiêu Túc, có chút kỳ lạ. Nhưng hắn thấy người đàn ông cao lớn như vậy mà lại ngồi trên chiếc ghế đẩu tròn nhỏ thật đáng yêu. Hắn cười nói: "bàn trà, kệ TV này chẳng phải là nhãn hiệu của chúng tôi sao?"
Hắn cẩn thận nhìn kỹ hơn, chiếc ghế dưới mông Tiêu Túc cũng là hàng tặng kèm thông thường.
"Ừm, lúc đó tôi tìm Na Khi để lấy từ công trường." Tiêu Túc không phủ nhận.
Thật ra không chỉ có đồ nội thất. Căn nhà này được anh tự giám sát trang trí, coi như là bán hoàn thiện. Nhưng từ bản vẽ thiết kế đến nguyên vật liệu, đều do Tần Na Khi giúp anh liên hệ, tất cả đều là sản phẩm của Tham Tinh.
"Hai người cũng có duyên thật đấy..." Giang Vũ Phong lẩm bẩm, nhìn Tiêu Túc.
Tay Tiêu Túc ngứa ngáy.
"Ồ, vậy à." Lục Thừa Lan lại cẩn thận quan sát, là một căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách rất ấm cúng.
Cửa phòng ngủ chính và phòng ngủ phụ đều mở, cả hai phòng đều có dấu vết của người ở.
Càng nhìn hắn càng thấy quen thuộc, mở trò chơi "Ngôi Nhà Trong Mơ" trên điện thoại lên xem. Quả nhiên, cách bài trí trong nhà Tiêu Túc giống hệt với ngôi nhà đã xây trong game.
Chỉ là một bản đời thực, một bản 3D, sẽ có chút biến đổi nhỏ.
Điểm khác biệt duy nhất là, trong căn phòng nhỏ trong game, có thêm một cái cây cho mèo rộng 5 mét vuông.
Cho dù là cuối tuần, Lâm Thước vẫn online, khám phá lâu đài mèo của anh ta.
"Đây là trò chơi gì vậy?" Giang Vũ Phong nghiêng đầu nhìn một chút, vừa lúc thấy con mèo Hỏa Lạc từ cây rơi xuống, anh ta không nhịn được cười, "Là trò chơi nuôi thú cưng điện tử sao?"
"Không phải, là game di động mới ra mắt của công ty," Tiêu Túc giải thích: "Đại khái là trang trí nhà cửa."
"Có thể đăng nhập bằng thân phận động vật, cũng coi như một loại thú cưng đáng yêu." Lục Thừa Lan chạm vào con mèo cam, con mèo vừa bò lên một tầng lại bị ném xuống đất, "Con mèo này chính là tổng kế hoạch của trò chơi."
Con mèo bị vuốt xuống, hiện ra hiệu ứng lông xù.
"Ồ, tôi cũng tải một cái."
Giang Vũ Phong thao tác rất nhanh, sau khi đăng nhập và cấp quyền bằng WeChat, lựa chọn loài vật để đăng nhập. Khi đang phân vân bước tiếp theo phải làm gì, trò chơi hiện ra thông báo:
[Bạn bè của bạn là Tiêu Túc đã định cư trước bạn một bước, còn nhận nuôi mèo Hỏa Lạc! Mau đến gia nhập gia đình ba người hạnh phúc này đi! ]
[Bạn có muốn gửi yêu cầu nhận nuôi đến bạn bè không? Có / Không ]
Anh ta chọn "Có".
Điện thoại của Lục Thừa Lan rung lên một chút:
[Chó lông vàng "Phong Chi Cẩu" đã gửi yêu cầu nhận nuôi đến ngôi nhà nhỏ của bạn. Người yêu của bạn không online, mau nhắc nhở anh ấy về nhà đi! ]
Lục Thừa Lan nhìn Giang Vũ Phong. Trên giao diện trò chơi, người ngồi cạnh chính là "Phong Chi Cẩu" này. Hắn lại nhìn về phía Tiêu Túc, đã mấy ngày rồi, vẫn không đăng nhập vào game, chẳng lẽ là gỡ rồi sao!
Có còn tác phong của nhân viên không vậy?
Tiêu Túc giả vờ không thấy.
Giang Vũ Phong cũng nhìn Tiêu Túc, rồi nhanh chóng nhìn về phía Lục Thừa Lan. Vừa nãy khi anh ta gửi yêu cầu, điện thoại của Lục Thừa Lan hình như đã rung.
Mèo cam, gia đình ba người. Vậy, gia đình mà anh ta xin gia nhập, là gia đình của Tiêu Túc và tình một đêm của Tiêu Túc sao?
Hai người này biết chơi thật!
"anh thêm em, em đồng ý một chút." Giang Vũ Phong nói với Tiêu Túc, muốn xác nhận lần cuối.
Tiêu Túc biết một khi Giang Vũ Phong biết về mối quan hệ gia đình ảo của anh, anh ta nhất định sẽ châm chọc anh mười ngày nửa tháng không dứt.
Vì vậy anh kiên quyết không đăng nhập.
Lục Thừa Lan thấy Tiêu Túc bất động, giơ tay chạm vào [Xác nhận nhận nuôi] trên màn hình.
"Tôi cũng có quyền hạn, tôi thêm anh." Lục Thừa Lan nói.
Thế là một chú chó lông vàng khổng lồ xuất hiện trên màn hình điện thoại.
Giang Vũ Phong trực tiếp xác nhận.
[Phong Chi Cẩu, nhờ sự gia nhập của bạn, cặp đôi đã có một cuộc sống tuyệt vời với cả mèo lẫn chó! ]
Nội dung khung chat đối với anh ta quá đỗi ngốc nghếch, vì vậy anh ta chọn bỏ qua toàn bộ các hướng dẫn dành cho người mới, chạy thẳng đến chỗ chọc vào con mèo cam.
Sau đó, điện thoại của anh ta phát ra âm thanh lớn.
Chụt! Leng keng leng keng leng keng...
Anh ta chơi game mở loa điện thoại, nên hiệu ứng âm thanh được kéo lên mức tối đa, khiến anh ta giật mình.
Tiêu Túc lập tức ghé sát vào nhìn, thật sự không nhịn được, cười lớn.
Trên khuôn mặt lông xù của chú chó lông vàng và mèo cam, tổng cộng có bốn trái tim màu hồng, cứ thế mà bay lơ lửng.
Lục Thừa Lan cạn lời. Người khác chỉ cần chọc chọc là đã nhận được nụ hôn đầu tiên bằng tiền vàng, còn hắn muốn lấy 520 tiền vàng này, sao mà khó quá vậy!
Và người đang trốn tránh người khác trong thế giới trò chơi, lúc này lại cười thật vui vẻ.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, cũng là lần đầu tiên hắn nghe thấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com