Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Làm ơn cắn nhẹ một chút

Chương 4: Làm ơn cắn nhẹ một chút!

Đi được một đoạn khá xa Hoắc Duật Hy mới giật phắt tay ra, quay sang nhìn Tử Mặc, chất vấn:

"Anh muốn tìm kim chủ?"

"Không phải."

"Không phải? Thế mấy cô nữ sinh đó là để làm gì?"

"Tôi... là bọn họ đột nhiên vây lấy tôi." Tử Mặc nắm chặt gấu áo, một tay che vẫn luôn che miệng.

Hoắc Duật Hy nhìn sắc mặt trắng bệch của hắn có chút khó hiểu, cô đáng sợ đến thế sao?

"Vậy anh không biết tránh ra à?" Nhưng cô vẫn không muốn bỏ qua, hình ảnh vừa rồi mỗi lần cô nghĩ đến đều bứt rứt, khó chịu không thôi.

"Tôi..." Vừa nói được một từ Tử Mặc đã lập tức im bặt, vội vàng bước nhanh đến thùng rác gần đó nôn khan một trận.

Hoắc Duật Hy trố mắt chưa rõ chuyện gì, sau khi chạy đến Tử Mặc cũng đã nôn xong, đang súc miệng với nước.

"Tôi mỗi lần bị phụ nữ nhiệt tình vây quanh sẽ nhớ đến đoạn thời gian khó khăn trước kia, mùi nước hoa nồng đậm của họ khiến tôi thấy ám ảnh."

Hoắc Duật Hy càng thêm kinh ngạc, không ngờ rằng một nam nhân cao lớn tưởng chừng rất can đảm như hắn cũng có sự sợ hãi khi nhìn về quá khứ.

Nhưng không trách được, đường đường là nam nhi chi chí, phải chịu cảnh cúi đầu mà ăn cơm của phụ nữ, để họ vung tay sai bảo, bản thân phải răm rắp nghe theo, không có chủ kiến, không được thái độ, như một con thú cưng trong lòng kính vậy. Nói ra có biết bao nhiêu xấu hổ.

Có thể tưởng tượng ra Tử Mặc đã không tự nguyện thế nào, khổ sở thế nào khi làm việc đó.

"Được rồi, được rồi, không cần nói nữa, tôi đã hiểu, xem như tha cho anh."

"Thật sao?" Ánh mắt của Tử Mặc sáng rỡ, bước dài lên một bước kéo lấy Hoắc Duật Hy, "Vậy Tiểu Duật Hy, tôi chở cô đi ăn kem được không?"

Hoắc Duật Hy hất cằm rồi đẩy hắn ra, tự xoay người quay lại chỗ cũ tìm xe đạp hắn mang đến. Tử Mặc thức thời đi nhanh đến ngồi lên xe.

"Này, sao xe không có yên sau? Thế thì ngồi làm sao, Tiểu Bạch anh định chơi tôi à?" Hoắc Duật Hy khịt mũi, chỉ vào chiếc xe đạp.

Chẳng lẽ bắt cô đứng trên hai cái gác chân ở đằng sau như bọn con trai?

Tử Mặc cười cười đưa tay kéo lấy cô, đặt cô ngồi ngang trên sườn xe, khom người cầm tay lái, bắt đầu đạp xe.

Hoắc Duật Hy bị hành động này của hắn làm cho kinh ngạc không thôi, tư thế này mặt của cô chỉ cần xoay một cái đều áp vào ngực hắn.

Mùi hương trên người hắn nhàn nhạt nhưng dễ dàng chui vào khoang mũi của cô. Mùi hương này làm cô liên tưởng đến mùi của một loại nước hoa từ gỗ đàn hương, nhưng không đơn thuần chỉ có mùi nước hoa mà là hòa mùi cơ thể, mùi da thịt rất đặc trưng, đầy quyến rũ.

Nghĩ đến đây cô không khỏi đỏ mặt, máu như dồn lại ở một mình khuôn mặt, chạy từ má cho đến tai rồi lan ra khiến cô như sắp bốc cháy.

Nhìn bề ngoài hắn là chỉ một tên mặt trắng, ẻo lả nhưng vì sao mùi hương trên người hắn lại nam tính đến thế nhỉ?

Cô lại hơi ngẩn lên, ánh mặt lúc này ở trời phía sau lưng hắn, phong áo sơ mi của hắn lộng gió che chắn những tia nắng chiếu thẳng vào cô. Thật ra cô cảm thấy đôi vai này của hắn rất rộng, lòng ngực cũng khỏe mạnh và vững chãi, như có thể che lấp hết tất cả giông gió của cuộc đời này.

Đứng giữa trời nắng, nhờ hắn cô sẽ không cảm thấy chói chang, đứng giữa mưa to, nhờ hắn cô sẽ không cảm thấy rét buốt.

Nếu có một người như vậy, ở bên cạnh... thật tốt.

Nhưng... cô đang nghĩ vẩn vơ gì thế này?

"Hì hì, ăn kem không?" Cô nở nụ cười sắc lang nhìn Tử Mặc, hắn không từ chối, cắn "nhẹ" một miếng!

"Này, sao anh lại dám ăn hết kem của tôi?" Hoắc Duật Hy nhìn cây kem đáng thương chỉ còn một nữa, uất ức rít lên.

"Tiểu Duật Hy sau này phải đổi thành Tiểu Tham Ăn rồi. Tôi mới một miếng kem thôi đã kêu la đến thế, vậy nếu tôi ăn cả người cô thì có phải sẽ không còn toàn thây luôn?" Nói đến đây, hắn gần như cúi xuống, thì thầm vào tai của cô.

Hoắc Duật Hy: "..." Hoàn toàn chết não.

"Ha ha ha, Tiểu Tham Ăn, nhìn xem sao mặt lại đỏ như táo chín vậy? Hóa ra Tiểu Tham Ăn cũng có lúc bị chọc đến ngượng thế này, tôi còn không biết cơ đấy." Tử Mặc cười phá lên.

"Tiểu Bạch Kiểm, anh là tên hỗn đản!" Hoắc Duật Hy lần nữa bốc hỏa gào lên, bị hắn trêu sắp phun được ra lửa, bèn đưa tay đấm vào lòng ngực của hắn mấy cái.

Xe của hai người vẫn tiếp tục chạy dọc theo con đường ven sông ở công viên, gió lộng vào phong áo, gió thổi tung mái tóc của cả hai.

Tiếng cười khúc khích, mùi thơm của áo mới lúc này lại là sự đánh dấu cho một thanh xuân đầy tươi trẻ.

Bên kia dòng sông rộng lớn là những tòa nhà, những khu đô thị sầm uất, tấp nập đứng sừng sững giữa nền trời xanh ngắt.

"Này, có đau không?" Ngồi dưới một tán cây thật lớn trong công viên, bây giờ Hoắc Duật Hy mới nhớ đến vết cắn trên xương đòn của Tử Mặc.

"Cô nói thử xem?" Hắn yêu nghiệt nở nụ cười, đưa tay tháo một cúc áo trên cùng, kéo cổ áo xuống để lộ ra một dấu răng ghê người. Hoắc Duật Hy trông thấy cũng phát hoảng, cô không nghĩ bản thân lại dùng nhiều sức như vậy.

Nhưng chắc vì da thịt của hắn non mềm mới dễ để lại dấu vết thế thôi. Dù nghĩ thế Hoắc Duật Hy cũng thấy rất áy náy, xót xót trong lòng, khẽ đưa ngón tay vuốt ve chỗ vết cắn.

"Bây giờ mới nghĩ tới hậu quả không phải quá muộn rồi sao?" Tử Mặc liếc xuống nhìn cô, không nhìn ra ý tứ hỏi.

"Tôi không cố ý, xin lỗi." Nghĩ nghĩ gì đó, cô lại nói tiếp: "Lần sau sẽ không như vậy nữa."

"Còn có lần sau?"

"Không không, từ đây về sau sẽ không tái phạm nữa." Hoắc Duật Hy vội sửa lời.

Tử Mặc nhìn cô nhận lỗi, cái đầu nhỏ cúi xuống nên hắn không thể nhìn thấy đôi mắt to tròn linh động, nhưng đổi lại hàng mi dài cong vút lại hiện ra, thêm đôi má trắng hồng hây hây, làn môi nhỏ nhắn đo đỏ hơi dẩu lên trông càng đáng yêu.

Tử Mặc nhìn Hoắc Duật Hy đến không dời mắt đi được.

"Nếu đã biết mình phạm lỗi thì có phải... nên đền bù một chút không?" Hắn kề sát tai của cô, ái muội nói.

"Hả, đền bù thế nào?"

Hoắc Duật Hy nhìn vết cắn trên cổ hắn, rồi lại nhìn đến biểu cảm không thể bỏ qua trên mặt Tử Mặc, dè dặt nói:

"Chẳng lẽ anh muốn ăn miếng trả miếng?" Nghĩ đến đây cô liền hoảng hốt, tim đập chân run.

Tử Mặc nhướng mày, tỏ ý đương nhiên.

"Anh đang đùa phải không?"

Người đàn ông nghiêm trọng lắc đầu.

"Sao anh đột nhiên lại..." Hoắc Duật Hy không thể hiểu được vì sao hắn bỗng nhiên trở nên keo kiệt, cô luôn cho là hai người đã đến mức không chấp nhặt những chuyện nhỏ nhặt thế này, vậy mà giờ hắn lại muốn cô chịu tránh nhiệm!

Hoắc Duật Hy có hơi thất vọng đưa tay ra: "Làm ơn nhẹ một chút, được không?"

Tử Mặc nhìn cô, vốn dĩ chỉ muốn bông đùa, không ngờ cô lại cho là thật, môi mỏng khẽ nở nụ cười như có như không: "Yên tâm, tôi sẽ rất nhẹ nhàng." Hắn không nhanh không chậm nắm lấy cánh tay của cô đưa lên, cô sợ nên lập tức nhắm nghiền mắt lại.

"Soạt" một tiếng, tay cô bị kéo đến gần hắn hơn, nhưng không bị cắn mà trở thành động tác quàng qua eo hắn.

Hương thơm thoang thoảng thuộc về hắn lại rơi chính xác lên môi cô, chui vào xoang mũi.

Hoắc Duật Hy cảm thấy có một thứ gì đó nhẹ nhàng lướt qua má mình, ngưa ngứa. Kế đó đôi môi liền bị cạy mở.

Cô trừng to mắt, không thể tin nổi, muốn há miệng nói gì đó nhưng hơi thở cùng sự ngọt ngào trong khoang miệng lập tức bị cướp bốc.

Bên tay cô bây giờ chỉ nghe "ong ong", cứng đờ thân thể, sau đó khẽ giãy giụa nhưng bị người kia kìm chặt trong lòng, không làm gì được.

Bây giờ cô mới ý thức được Tử Mặc dám cưỡng hôn cô, thứ ngưa ngứa vừa lướt qua má của cô ra là đôi mi dày của hắn. Cô cơ hồ nhìn thấy rõ nốt ruồi son rất nhỏ trên mắt của hắn đang ẩn hiện sau hàng mi vừa khép lại. Hắn xinh đẹp vô hạn làm trái tim cô run lên, đập liên hồi.

Tử Mặc cướp bóc bằng sự dịu dàng, nhẹ nhàng tước đoạt hơi thở của cô bằng một nụ hôn thật sâu, thân thể của cô không tự chủ dán sát vào người của hắn, một tay còn lại nắm chặt áo trước ngực của hắn để chống đỡ thân thể sắp mềm nhũn không còn hơi sức.

_____________
19/5/2018

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com