Chương 1: Lần đầu gặp mặt
"Tạ tổng, sao ngài lại tự mình tới công trường vậy, ở đây rất nguy hiểm, ngài phải cẩn thận một chút." Tổng giám sát công trường không dám đắc tội với sếp lớn bên đối tác, ân cần hỏi han hướng dẫn đủ điều, chỉ thiếu mỗi việc trải thảm đỏ nghênh đón để bày tỏ lòng thành.
Tạ Lâm An gài quai đeo của nón bảo hộ lại, một thân đồ âu phẳng phiêu đi theo tổng giám sát thanh tra khắp nơi.
Tổng giám sát không biết hôm nay anh sẽ tới, chưa kịp chuẩn bị gì cả, càng đừng nói tới việc nhắc nhở công nhân, bị kiểm tra đột suất, không ít công nhân chưa kịp đội nón bảo hộ, nếu cứ để như vậy, lỡ có chuyện gì xảy ra, có bán nhà cũng không đủ đền.
Tạ Lâm An chỉ ra vấn đề, nhấn mạnh việc phải đặt sự an toàn của công nhân lên hàng đầu, tổng giám sát người đầy mồ hôi lạnh đứng một bên nghe mắng, còn cố gắng giải thích cứu vớt một chút: "Tạ tổng, bọn tôi không dám lơ là mấy nguyên tắc an toàn này chút nào, có điều rất nhiều công nhân cho rằng việc đó quá phiền phức, không chịu tuân theo."
Tạ Lâm An lạnh mặt, hoàn toàn không nghe lọt tai mấy lời biện hộ của tổng giám sát: "Sự an toàn của công nhân phải được đặt lên hàng đầu."
Tổng giám sát liên tục gật đầu, sau đó vội vã gọi vài giám sát viên tới dạy dỗ trước mặt Tạ Lâm An tỏ lòng thành, đám giám sát viên bị mắng chỉ có thể cong lưng nhận lỗi.
Ăn mắng xong, đám giám sát viên trộm quan sát sắc mặt Tạ Lâm An, bọn họ không biết đây là vị sếp nào mà trông đẹp trai chẳng khác gì ngôi sao, thậm chí còn chói mắt hơn nhiều ngôi sao nổi tiếng.
Tạ Lâm An để tổng giám sát nói chuyện với giám đốc thi công, tự mình đi dạo quanh quanh, kiểm tra tiến độ xây dựng, lúc anh rẽ qua một chỗ ngoặc thì đột nhiên đụng phải một thứ gì đó cứng như đá.
"Cẩn thận."
Anh công nhân vô tình va phải Tạ Lâm An vội vàng buông đồ vật trên tay, đỡ lấy vị tổng giám đốc tự phụ này.
Tạ Lâm An ngẩng đầu, đập vào mắt anh là một khuôn mặt tuấn tú thấm đẫm mồ hôi, đoán chừng người này cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi, làn da ngăm đen thô ráp, nhưng đường nét gương mặt ngược lại khá góc cạnh và có chiều sâu, có thể nói là dư tiêu chuẩn làm người mẫu.
Cao Hằng quan tâm hỏi: "Anh có sao không ạ?"
Tạ Lâm An thấy tên nhóc này vẫn luôn ôm eo anh không có ý định buông tay, anh vội lui ra sau rồi xoay người rời đi.
Cao Hằng ngốc nghếch nhìn theo bóng lưng Tạ Lâm An, thông qua cái ôm vô tình kia, cậu đột nhiên phát hiện ra một chuyện, thì ra thân thể đàn ông cũng có thể mềm mại như vậy, còn thơm nữa, eo nhỏ thon thả, ôm sướng muốn xỉu.
Một nhân viên tạp vụ chạy tới, vỗ vỗ vai Cao Hằng, "Làm gì đứng thất thần vậy?"
Cao Hằng si mê nhìn bóng dáng mảnh khảnh của Tạ Lâm An hỏi: "Người vừa rồi là lãnh đạo bên nào vậy?"
Nhân viên tạp vụ nói: "Hình như là bên đối tác."
Cao Hằng gật đầu, tiếp tục làm việc, có điều hồn cậu đã bị Tạ Lâm bắt cóc mất rồi.
Tạ Lâm An đi dạo một vòng, lại vô tình gặp Cao Hằng một lần nữa.
Tên công nhân to xác co quắp nhìn anh, lộ rõ vẻ lúng túng.
Tạ Lâm An mặt vô cảm hỏi: "WC ở đâu?"
Cao Hằng dơ ngón tay chỉ: "Bên kia."
Tạ Lâm An đi về hướng đó, Cao Hằng ma xui quỷ khiến trộm bám theo.
Tạ Lâm An biết có người đang theo đuôi anh, nhưng anh cũng chẳng nói gì.
Cao Hằng ở phía sau nhìn chằm chằm cặp mông vểnh được quần tây bao bọc của Tạ Lâm An, cậu nghiêm túc quan sát, cái mông này tròn ghê, vừa khít với cái quần luôn, đẹp quá.
Tạ Lâm An tiến vào phòng vệ sinh riêng, vách phòng vệ sinh riêng luôn có một khe hở khá lớn bên dưới, Cao Hằng tò mò quỳ rạp trên mắt đất, trộm nhòm vào bên trong, cậu thật sự rất thắc mắc, muốn nhìn thử xem chỗ đó của người có tiền có giống người nghèo bọn họ không.
Tạ Lâm An cởi quần, ngồi xổm xuống, thật ra anh dư sức thấy được bóng của cái người khờ khạo ngoài kia, còn biết tỏng đối phương đang nhìn lén mình, nhưng anh vẫn thản nhiên cởi quần ngồi xổm xuống, cố ý lộ bộ phận riêng tư ra cho Cao Hằng ngắm.
Cao Hằng sau khi nhìn rõ, hai mắt đột nhiên trợn tròn.
Cậu thấy được bên dưới hoa cúc chúm chím của Tạ tổng có một cái lồn non rất đẹp, hai môi lồn hồng hào bao bọc lấy khe lồn nho nhỏ, còn có một dòng dịch mật trong suốt từ đó chảy ra, Cao Hằng ở ngoài mà vẫn có thể ngửi rõ mùi hương thơm ngát toả ra từ đó.
Cao Hằng không ngờ bên dưới của vị Tạ tổng đẹp trai này lại tồn tại một bé lồn đáng yêu tới vậy, đúng, không sai, là đáng yêu, trái ngược hoàn toàn với phong cách của Tạ tổng, đáng yêu đến mức Cao Hằng muốn bất chấp tất cả kề mũi vào ngửi.
Tạ Lâm An không hề mắc tè, anh chỉ muốn cởi quần khoe lồn dâm cho Cao Hằng nhìn, để xem cậu ta sẽ phản ứng như thế nào.
Bên ngoài mãi chẳng có tiếng động gì, Tạ Lâm An không biết Cao Hằng đã ngạc nhiên đến ngây người vì thấy anh có lồn, hay là... mê ngắm lồn anh đến ngốc rồi.
Cao Hằng hiển nhiên là đang trong trạng thái đằng sau, mê lồn đến phát ngốc, cậu nhịn không được muốn lại gần xíu, để có thể ngắm cho kỹ, chẳng qua tiến rồi cứ tiến, mặt cậu lộ ra trước mặt Tạ Lâm An lúc nào chẳng hay.
Bây giờ Tạ Lâm An không thể tiếp tục giả vờ nổi nữa, anh lạnh mặt hỏi: "Cậu làm gì ở đây?"
Khuôn mặt ngăm đen của Cao Hằng đỏ như máu, cậu xấu hổ quá, đã vậy còn đang đối diện với Tạ Lâm An, nói cũng không nói nên lời: "Em... em..."
Tạ Lâm An vẫn còn ngồi xổm, lồn dâm non nớt trần trụi khoe ra trước mặt Cao Hằng: "Cậu nhìn trộm tôi đúng không?"
"Không... không phải... em.." Cao Hằng sợ nếu cậu thừa nhận bản thân đang nhìn trộm Tạ Lâm An, anh sẽ ghét bỏ cậu, sẽ cho rằng cậu là một tên biến thái cuồng theo dõi người khác, đúng là cậu nhìn trộm anh, nhưng cậu không có biến thái, cậu cũng chỉ lén nhìn trộm Tạ Lâm An đi tè thôi.
Nhìn khuôn mặt ngơ ngác của người trước mắt, Tạ Lâm An có hơi buồn cười, chỉ là bình thường anh lúc nào cũng lạnh lùng, nên có cười lên cũng không dễ phát hiện.
Cao Hằng dù bị bắt quả tang vẫn cứ không nhịn được lén ngắm lồn nhỏ của Tạ Lâm An, hồng hồng nộn nộn, thật sự quá đáng yêu, cũng mềm mại nữa.
Tạ Lâm An chưa từng lộ lồn trước mặt người khác, nhưng thật ra trong lòng anh luôn có khát vọng được khoe lồn, khoe chim để người khác ngắm cho sướng, khi Cao Hằng si mê nhìn chằm chằm lồn anh, thật lòng mà nói đam mê kỳ quái trong lòng anh đạt được sự thỏa mãn xưa nay chưa từng có.
Tạ Lâm An cũng không có phản đối Cao Hằng, mặc kệ cậu dán mắt vào lồn anh ngắm nghía.
Chẳng qua tư thế bây giờ của Cao Hằng không được đẹp lắm, cậu quỳ rạp dưới đất, đầu chen vào khe hở, trông kỳ quái vô cùng, nếu bây giờ có người vô tình tiến vào, muốn giải thích cũng chẳng giải thích nổi.
Tạ Lâm An ngồi xổm khoe lồn cho người lạ ngắm mãi đến khi chân tê rần mời chịu đứng lên, Cao Hằng thấy Tạ Lâm An kéo quần thì tiếc nuối vô cùng, không biết sau này cậu có còn cơ hội được ngắm kỳ quan xinh đẹp này lần nào nữa không.
Tạ Lâm An mở cửa, vòng qua người Cao Hằng đến bồn rửa tay rửa tay.
Cao Hằng cọ tới cọ lui bám theo anh, cậu hơi sợ Tạ Lâm An sẽ mắng cậu.
Có điều mặt Tạ Lâm An chẳng tỏ vẻ gì, Cao Hằng vẫn chưa yên tâm, cố gắng giải thích: "Em không phải biến thái, trước kia em chưa từng làm vậy."
Cậu không muốn Tạ Lâm An hiểu lầm cậu.
Tạ Lâm An hỏi: "Vậy tại sao hôm nay cậu lại làm vậy?"
"Em... em cũng không biết." Cao Hằng không thể hiểu nổi tại sao bản thân lại nhất kiến chung tình với Tạ Lâm An, sau đó ma xui quỷ khiến tới đây nhìn trộm, bộ não ngốc nghếch của cậu không giải thích nổi vì sao một người đứng đắn như cậu lại có thể làm ra chuyện này.
Tạ Lâm An vẩy nước trên tay, sau đó lấy khăn tay ra lau khô.
Lau xong, anh tiện tay ném qua cho Cao Hằng: "Tặng cậu."
Nói xong, Tạ Lâm An đi luôn.
Mà Cao Hằng vẫn còn sững sờ đứng đó, không biết phải làm gì tiếp theo, có lẽ là, cậu đã mừng phát điên rồi.
————-
Đào một chiếc hố mới để thay đổi không khí trầm lặng trong lòng tui 😬
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com