Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

111.

Tiếng nhạc của sàn nhảy trong quán bar xập xình đến inh tai nhức óc. Đối với những kẻ đang điên cuồng trên kia thì đúng là chốn bồng lai nhưng với những ai đang mệt mỏi chỉ muốn tìm chút men cay ủ ấm thì lại là cực hình. Taehyung đã cố tình chọn chỗ vắng vẻ nhất trong quán nhưng rốt cuộc vẫn là đau đầu chịu không nổi, phải thanh toán tiền, sau đó loạng choạng đứng dậy rời khỏi nơi này.

Anh nặng nề thả người xuống ghế, nới lỏng cà vạt, ra lệnh cho tài xế riêng của mình mau lái về nhà. Viên tài xế gật đầu, ngay lập tức khẩn trương lăn bánh. Taehyung dựa vào cửa sổ xe, thất thần nhìn ra đường phố đã rực rỡ ánh đèn. Anh liếc nhìn đồng hồ, cũng còn khá sớm. Taehyung uống một ngụm nước, tắt máy lạnh trong xe, hạ cửa kính để gió có thể làm anh thấy thoải mái hơn chút ít. Taehyung cứ vậy mà tự hỏi, rốt cuộc thì anh như thế này đến bao giờ? Anh cũng biết cô đơn, cũng tới cái ngưỡng muốn gắn bó với một ai đó, nhưng anh dù có cố tìm kiếm thì cuối cùng vẫn chỉ là số không. Cảm giác hân hoan ấy, vốn dĩ không ai làm được cả.

Đôi mắt kiên định của Taehyung thoáng xa xăm nhìn sang hàng cây phía bên kia đường. Nơi đó, một tà váy màu xanh nhạt lướt qua con ngươi của anh, mái tóc dài bồng bềnh được cột hờ hững trên bờ vai gầy gò, xương xương mỏng manh. Trống ngực anh đập thình thịch. Taehyung nheo mắt, cố gắng nheo mắt thu hẹp tiêu cự, nụ cười của người con gái đó như có khả năng làm sáng bừng mọi giác quan bấy lâu nay u ám của anh, Taehyung ngỡ rằng mình là quá nhớ người mà ảo tưởng ra hiện thực. Nhưng anh mặc kệ, anh gấp rút bảo tài xế mau quay xe ngược trở lại, dừng ở bên phần đường mà cô gái ấy đang đi. Không đợi viên tài xế nhắc nhở anh rằng đèn xanh đang bật, Taehyung bất chấp lao đến như vũ bão, đôi chân dài sải rộng, cuống cuồng chạy tới phía trước, ở nơi đó, thế giới của anh đang ở đó. Bao nhiêu nỗi nhớ mong, bao nhiêu nỗi đau đớn tột cùng của sự xa cách, Taehyung muốn được nói ra, được thể hiện, được bộc lộ, được siết lấy thân ảnh ấy.

Anh băng qua đường, xe cộ cứ tấp nập qua lại, anh không màng đến, anh lách người khỏi đám đông, vứt bỏ cả an toàn của mình. Anh sợ lắm rồi, chậm trễ chắc chắn sẽ vụt mất, anh không muốn mất Jisoo, anh đảm bảo, người kia không ai khác chính là Kim Jisoo, không thể sai được.

Thấy cô có dấu hiệu bỏ chạy, Taehyung lại càng tăng tốc lao đến. Không nói không rằng, chộp lấy cổ tay cô kéo ngược về sau, gắt gao ôm chặt cô vào lòng. Vòng tay vững chãi trước giờ cô quạnh cuối cùng cũng được lấp đầy bởi một thân ảnh mềm mại mà không khỏi reo mừng.

Taehyung thở hồng hộc, anh dùng toàn bộ sức lực của mình giữ Jisoo, không chừa kẻ hở, tưởng như nếu lỏng lẻo một chút sẽ tan biến đi. Nhận ra mùi hương hoa hồng từ mái tóc mượt mà đã lâu không xuất hiện, một cỗ cảm động dâng lên trên mi mắt anh. Taehyung căng thẳng gục đầu lên vai cô, nước mắt của anh lăn dài, nhỏ xuống làn da mịn màng của cô, trái tim anh cuối cùng cũng ấm áp trở lại, cuối cùng thì nó đang được đập những nhịp đập chân thành, mãnh liệt nhất. Đôi vai anh run lên bần bật, anh nghẹn ngào nói với cô:

- Anh tìm thấy rồi...tìm thấy rồi...đừng đi nữa...anh van em...em đừng đi nữa...ở lại với anh...vì anh được không?

Cô bé Kim Aera ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nó ngạc nhiên khi thấy người đang ôm mẹ nó là chú tốt bụng hôm đó ở trung tâm thương mại. Người đã không mắng nó dù bị nó quấy nhiễu, thậm chí còn ôm nó và cho nó kẹo. Nhưng mà, tại sao bây giờ chú lại ở đây, còn ôm mẹ nó và khóc? Kể cả mẹ của nó cũng khóc.

Jisoo chết lặng, tay chân rụng rời, thần trí đều bị ngưng trệ, cô không thể tin được mình đã gặp lại anh. Cô buông thõng hai cánh tay, thất thần để anh ôm siết. Xúc giác cho cô biết Taehyung đã gầy đi rất nhiều, hơi thở của anh mang theo mùi rượu nồng đượm. Cô xót xa.

Taehyung đẩy vai Jisoo ra, từ từ đối diện với cô. Anh cúi đầu, nâng khuân mặt xinh đẹp hướng lên, đôi bàn tay thô ráp của anh vuốt ve khắp gò má của cô, mỗi lần chạm như vậy, Jisoo thấy anh mím môi đầy đau khổ, xen lẫn trong ánh mắt còn có cả niềm hạnh phúc. Nước mắt của Jisoo cũng vì thế mà rơi, cô định cúi gằm mặt xuống nhưng Taehyung vẫn giữ cô y nguyên như vậy, anh lau đi hàng nước mắt trên da cô.

- Jisoo, anh nhớ em.

Trái với sự mong chờ của Taehyung, cô chỉ lặng lẽ đáp:

- Chuyện chúng ta, đã kết thúc rồi. Anh...hãy buông tay đi thôi.

Taehyung kiên quyết lắc đầu:

- Anh sẽ không. Anh đã nói rằng anh đợi. Nếu đã đợi...thì dù bao lâu cũng được. Huống hồ gì anh vẫn còn yêu em.

Jisoo cố gắng chôn vùi yêu thương của mình xuống, lạnh lùng nhìn anh:
- Xin lỗi. Tôi đã không còn yêu. Chúng ta đừng giày vò nhau nữa.

Cô gạt anh ra, cắn răng quay lưng, nắm tay của Aera rảo bước. Taehyung không bỏ cuộc, anh chạy tới ôm cô, cầu xin:
- Jisoo à đủ rồi! Anh mệt mỏi lắm rồi, anh không chịu nổi nữa đâu...cùng anh về đi, mình làm lại từ đầu, được không em? Anh yêu em.

Ngực trái của Jisoo co thắt, quặn đau. Anh mãi như thế, cố chấp như thế, năm lần bảy lượt níu kéo cô. Điều Jisoo bất lực nhất chính là cô không ngờ mình còn yêu Taehyung nhiều tới mức này, đừng nói là hết yêu, không, cô vẫn yêu anh thậm chí là yêu nhiều hơn ngày xưa nữa, nhưng cô sợ, sợ thành kiến của người ta, sợ gia đình của Taehyung, sợ anh vì mình mà thêm một lần phản bội. Nếu anh đã kết hôn thì liệu rằng sự xuất hiện của cô có làm anh phạm sai lầm. Không, Jisoo không muốn vậy, thứ cô muốn là anh phải sống tốt.

- Taehyung, muộn rồi. Tôi phải về nhà.

Jisoo cựa người lách khỏi vòng tay anh, cô nhìn Aera và nói:

- Tôi...tôi có gia đình rồi. Đây là con gái của tôi.

Taehyung lặng người cúi đầu xuống nhìn đứa bé đang nấp phía sau cô. Con bé thấy anh mỉm cười, anh ngạc nhiên, đây là cô bé anh đã gặp hôm trước đây mà. Nó...nó là con của cô sao? Vậy...cha của hai đứa bé là ai? Sao Aera lại nói chị em nó không có bố.

Taehyung ngờ vực hỏi lại:

- Jisoo, đây là con gái của em?

Cô gật gù:

- Phải.

- Bố của nó là ai?

Aera nghe thấy lời của anh, có chút giống mong muốn của mình liền ngẩng đầu hỏi cô:

- Mẹ ơi! Chú hỏi bố của Aera là ai kìa mẹ. Mẹ trả lời chú đi.

Jisoo ôm con, lúng túng. Cô loay hoay suy nghĩ câu trả lời hợp lý, cô hiểu, tình thân rất thiêng liêng, vài cử chỉ là có thể bắt gặp điều lạ lùng. Đã vậy, Aera còn là con của anh và cô, cô bối rối che giấu:

- Là của một người đàn ông ở Canada, anh ấy rất bận, chưa thể về thăm mẹ con tôi. Tôi có hai bé gái song sinh. Aeri đang chờ tôi về. Tôi...tôi phải về trước.

Đoạn, Jisoo vội vã xoay gót đi. Taehyung chua xót nắm tay cô lại:

- Thật sự là vậy sao Jisoo?

Cô ái ngại không dám nhìn anh:

- Ý anh là gì? Tôi...không biết.

Taehyung khổ sở thét lên:

- Em thật sự không hiểu lòng anh hay sao? Em thật sự không thể hiểu được tình yêu mà anh dành cho em là như thế nào sao? EM KHÔNG HIỂU THẬT SAO?

Anh kích động riết đầu vai của cô, lực đạo hơi mạnh khiến cô đau đớn than khẽ:
- Đừng...Taehyung...đau...

- Em tự ý bỏ đi, tự ý đòi chia tay tôi. Em bỏ mặc tôi sáu năm dài đằng đẵng, tôi một mình chờ đợi em quay về, tôi gạt hết tất cả những cơ hội để bản thân được hạnh phúc...chỉ vì em. Sáu năm sau em trở về, em nói em đã có gia đình, em có người khác, em còn sinh con cho hắn. Thế còn tôi? Tôi thì sao? Tôi không là gì của em hết, đúng không?

Jisoo cắn răng, nuốt nước mắt vào trong. Chứng kiến cơn thịnh nộ của Taehyung làm Aera sợ hãi nép sau lưng mẹ. Chú tốt bụng sao bỗng dữ như thế, còn hét với mẹ. Nó rụt cổ, nhắm mắt lại.

Jisoo hít một hơi thật sâu, nhẫn tâm nói:

- Taehyung, anh buông tha cho tôi đi. Chuyện của chúng ta chấm dứt thật rồi. Hãy để tôi yên, tôi muốn sống đơn thân, muốn vì các con. Đối với tôi, tình yêu từ khi nào đã chỉ còn là điều kiện cần chứ không phải là điều kiện đủ nữa rồi. Anh về đi, anh còn gia đình, anh còn nhiều thứ phải bận tâm hơn là ba mẹ con tôi.

Taehyung ngạc nhiên trợn mắt:
- Ba mẹ con em?

Jisoo giật mình chữa lời:
- À không, ý tôi là anh đừng liên quan đến tôi nữa, chỉ phiền phức cho anh mà thôi, các con của tôi, chúng nó còn nhỏ chưa hiểu nhiều, rất dễ tổn thương.

Taehyung nhếch môi:

- Tôi không tổn thương sao? Tôi không phải đơn thuần là tổn thương nữa đâu, tôi là đang tồn tại, tôi không sống, tôi chỉ tồn tại cho tới ngày em đày đọa tôi đến nước chết thì thôi. Kim Jisoo, ai cho phép em cái quyền đó, ai cho phép em muốn yêu tôi thì yêu, không yêu nữa thì sẽ là không yêu nữa. Ai cho phép em tự cho mình cái quyền nói thích tôi, đòi ở bên cạnh tôi. Em hôn tôi, em nói em yêu tôi bằng cả cuộc đời, em nhớ không? Bây giờ em tốt rồi, em có người đàn ông khác lo lắng cho em, em có con gái, em có tất cả, em không cần tới tôi nữa, phải không? Tôi hết giá trị lợi dụng của em rồi chứ gì?

" Chát "

Taehyung bất ngờ mở to mắt, gò má bên phải bị một cái tát thật mạnh của Jisoo in hằn lên. Anh nhìn cô, giật mình khi thấy ánh mắt của Jisoo đang ngân tràn nước mắt. Cô trừng trừng nhìn anh, bật khóc. Đôi tay khi nãy vừa tát anh run lên bần bật. Jisoo nghiến răng, cô nói với anh:

- Đừng xuất hiện trước mặt tôi, đừng để tôi thấy anh thêm một lần nào hết...tôi chán ghét anh. 

Chẳng đợi Taehyung kịp phản ứng gì thêm, Jisoo đã bế thốc Aera lên bỏ chạy thật nhanh, đến nhìn thôi cũng không một lần quay đầu lại. Những giọt nước mắt mặn chát rơi trên gò má cô long lanh, vương xuống nền đất lạnh lẽo.  Cô đã cất bước, quay lưng đi, ngược chiều anh. Anh đứng đó, nhìn theo bóng lưng của cô dần xa khuất khỏi tầm mắt của mình vô thức đưa tay lên, nhưng rồi cũng đành phải xót xa buông lơi.  Anh thẩn thờ rời đi. 

Taehyung tự cười nhạo bản thân mình là kẻ ngu ngốc mải miết đuổi theo người ta, day dứt chờ đợi họ trở lại. Rồi thì sao, người đáp lại anh những gì? Viễn tưởng của một ngày được yêu nhau thêm lần nữa đã bị chà đạp, bị dẫm nát. Jisoo thật sự có con cùng người khác ư? Anh bẽ bàng lắc đầu. Thế là hết thật rồi, tay anh chẳng níu được gì cả.

" Giá như...chúng ta hôm nay không gặp lại. Giá như tôi không nhìn thấy em."

#

#

#

Jisoo bế Aera vào nhà, đặt cô bé xuống ghế sofa, một mình lên phòng ngủ. Bà Hong từ trong bếp đi ra thấy vậy nên hỏi cô:

- Jisoo con không khoẻ sao?

Cô mím môi:

- Con...con mệt, con muốn ngủ một lát. Phiền dì chăm sóc Aeri và Aera một đêm.

- Ơ này...

Jisoo vào phòng đóng sầm cửa lại, vứt túi xách lên giường đồng thời ngã xuống. Cô ngước mặt lên trần nhà, lồng ngực vẫn còn truyền tới những cơn đau buốt. Cô úp mặt trong gối khóc nức nở một trận. Cảm giác chết tiệt này cứ giày vò cô từng ngày từng ngày, những tưởng đã quên hoá ra không phải vậy chỉ là vì cô đã đối mặt với nó quá lâu và quen dần cái cách nó hiện diện trong cuộc đời. Để bây giờ chỉ cần gặp nguyên nhân khiến nó bùng phát thì lập tức nó có thể bóp nghẹn cô. 

" Chắc là bây giờ...anh buồn lắm, cũng thất vọng vì em lắm. Nhưng Taehyung à, em nghĩ...chúng ta ai cũng mệt mỏi rồi."

#

#

#

Sáng hôm sau...

- Đến văn phòng của tao giờ này có việc gì à? Jimin pha hai tách cà phê, để lên bàn khách trước mặt Taehyung.

Taehyung uống một ngụm, lơ đãng nói:

- Phải có mới đến sao?

Jimin bật cười:

- Không phải, chỉ là xưa nay mày rất có nguyên tắc, chưa đến giờ giải lao thì mày sẽ không đến tìm tao trò chuyện.

Taehyung nhún vai, tỏ vẻ bất cần:

- Ai cũng phải thay đổi thôi. Thời gian mà, thoắt một cái đã không còn nhận ra nữa.

Nhìn được biểu tình lạ lùng của Taehyung, Jimin chột dạ hỏi:

- Mày...có chuyện không vui?

- Chứ có khi nào tao có chuyện vui đâu?

- Vào vấn đề chính đi. Rốt cuộc mày bị làm sao?

Taehyung nhàn nhạt gục đầu:

- Cô ấy về rồi!

Jimin nhướng mày:

- Cô ấy? Jisoo?

- Phải.

Tự nhiên Jimin nghe xong cũng mừng thay cho Taehyung, anh vỗ vai Taehyung:
- Mày còn chần chừ gì nữa? Mau đến đem người ta về nhà đi thôi. Mà sao mày biết cô ấy về?

- Tối hôm qua vô tình gặp được. Nhưng mà...hết rồi.

Jimin ngạc nhiên:
- Hết là hết thế nào? Taehyung à, sáu năm rồi mày còn chậm trễ sẽ hối hận đó.

- Tao hối hận chứ! Quá hối hận, tao hối hận vì đã chờ đợi cô ấy lâu như vậy, tao hối hận vì tao không biết cách yêu người khác nhanh như cô ấy.

Jimin ngẩn người một hồi lâu. Anh nghe mà không hiểu lời nói của Taehyung, là chuyện gì chứ? Chẳng phải Taehyung rất yêu Jisoo sao? Còn Jisoo!?

- Tao chưa hiểu lắm. Mày nói cái gì vậy?

Taehyung chua xót lắc đầu:

- Jisoo không còn yêu tao nữa. Cô ấy đã có người thay tao yêu thương rồi. Cô ấy chắc chắn đang rất hạnh phúc.

Jimin gượng gạo cười, anh không tin được, làm sao có thể, Jisoo từng yêu Taehyung nhiều lắm mà.

- Hay mày hiểu lầm cô ấy? Đừng kết luận quá sớm, tao nghĩ...

Không để Jimin nói hết câu, Taehyung đã cướp lời:

- Jisoo có con rồi. Cô ấy đã trở thành mẹ được sáu năm rồi. Thậm chí bố của hai đứa trẻ là con của một tên đàn ông nào đó ở Canada.

- Không thể nào! Mày...mày...

- Chính Jisoo nói với tao, từ miệng cô ấy đã thừa nhận. Tao có thể nghe lầm hay sao? Mày có biết, con của cô ấy là ai không? Chính là hai đứa bé ở trung tâm thương mại, chúng đã 6 tuổi rồi.

Jimin kinh ngạc há hốc miệng:

- Thật...thật?

Taehyung bất lực nhếch mép:

- Nực cười. Từ nay, tao sẽ không yêu ai nữa, tuyệt đối không yêu bất cứ ai nữa. Tình yêu, đúng là trêu ngươi, người mình yêu đúng là tàn nhẫn.

Nhìn thái độ giả vờ mạnh mẽ đến đáng thương của Taehyung, Jimin cũng bất chợt thở dài ngao ngán. Anh đăm chiêu suy nghĩ, liên tục liếc qua phía Taehyung, trong thâm tâm liền không thấy đúng. Nếu nói Jisoo có con gái tầm 6 tuổi, vậy thì so với thời gian cô ấy bỏ đi lại quá trùng hợp đi.

- Vì sao ngày đó Jisoo lại rời khỏi mày?

- Bố tao không chấp nhận cô ấy.

Jimin sực nhớ ra, anh nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng cũng tìm thấy điểm bất thường. Chắc chắn Jisoo có gì đó khuất mắc, không thể nào thời điểm cô ra đi và tuổi của hai đứa nhỏ lại khớp nhau đến vậy. Nếu nói Jisoo vừa sang Canada chưa bao lâu đã yêu người khác thì anh hoàn toàn không tin, còn nếu nói Jisoo hiện tại đã có người khác thật thì con của cô ấy không thể nào 6 tuổi. Trừ phi, hai đứa nhỏ là con của...

Jimin giật mình nhìn Taehyung, bàng hoàng vô cùng khi nghĩ về khuân mặt của cô bé Aera hôm trước.
Jimin thầm mắng :" Có cận nặng thì mày cũng phải nhìn ra con bé giống mày như đúc chứ cái thằng hoạt động bằng thân dưới này. Thôi rồi, mình hiểu luôn rồi. Một người thì nghĩ anh ta đã có vợ nên không muốn anh ta khó xử mới không cho nhận con. Còn thằng ngu đang ngồi đây nghĩ mình bị phản bội. Con mẹ nó, đúng là người trong cuộc bao giờ cũng mù quáng mà."

Lúc Taehyung đã ra khỏi văn phòng. Còn một mình Jimin ở lại, anh mới vắt óc nghĩ cách hàn gắn hai tảng băng này  với nhau. Nếu Taehyung đã không thấu rõ thì anh sẽ điều tra về Jisoo một chút cho thuyết phục. Chứ anh thề, hai đứa bé đó mà không phải con của Taehyung thì chắc chắn anh không phải là Park Jimin. Thật may mắn hơn nữa là Aera học ở lớp vẽ cùng với Bora nhà anh, quá thuận lợi để tìm hiểu rồi.

Jimin ngán ngẩm cởi áo khoác vắt lên ghế, miệng lầm bầm:

- Tao nhớ không lầm thì hôm trước còn ngồi chửi thằng đàn ông nào vô trách nhiệm, vô tình, khốn nạn, ăn vụng xong chùi mép, hại đời con gái nhà người ta khổ...thì phải. Thế khỉ nào lại ngu ngốc tới mức không biết thằng đàn ông đó là mình. Taehyung à, ông sẽ làm cho mày tự đấm vào mặt mày, chậc. Đúng là phức tạp!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com