59.
Jennie theo lối quen thuộc đến phòng Yoongi. Cô không định nói trước là vì muốn cho anh bất ngờ. Tay vừa nắm chốt vặn, chưa kịp mở ra đã chợt khựng lại. Hình như trong phòng còn một giọng nữ khác, Jennie buông tay, cô vốn không định nghe nhưng tiếng Yoongi phát ra hơi lớn.
- Cô lại tới nữa sao?
Jennie ngạc nhiên. Ai vậy nhỉ, lại khiến anh tức giận đến mức đó. Qua khe hở, cô nheo mắt nhìn vào bên trong. Chỉ thấy một dáng người phụ nữ đang ngồi vắt chân trên sopha...Lee Soyeon? Tự nhiên Jennie có hứng thú muốn theo dõi tiếp câu chuyện.
Lee Soyeon lẳng lặng mỉm cười:
- Có vẻ như anh khó chịu lắm thì phải?
Yoongi nhếch môi:
- Phải. Rất khó chịu.
Cô ta nhún vai:
- Biết làm sao được. Trách em quá nhớ anh thôi.
Jennie đứng ở ngoài mà muốn lao vào trong. Đáng ghét! Cô ả đó còn mặt dày như vậy.
- Nhớ tôi? À, cũng đúng. Chẳng lẽ cô lại có thể quên sao?
- Yoongi! Là vì cái gì anh vẫn không thể nói yêu em lần nữa. - Soyeon cảm giác cổ họng mình nghẹn đắng.
Anh hừ lạnh. Anh nghĩ đến những ngày xưa. Anh thật ngu ngốc khi không nhìn ra con người của Soyeon. Bạn bè anh đã từng nhắc nhở anh rất nhiều lần, nào là họ thấy cô ta vào khách sạn cùng người khác, cô ta đi ăn cùng người khác... nhưng anh vì quá yêu thương mà nhắm mắt làm ngơ, bỏ qua tất cả. Cho đến tận bây giờ, anh cũng không còn dao động, làm sao có thể dao động khi tâm anh đã đặt nơi khác rồi. Yoongi thở dài:
- Chấm dứt mọi thứ ở đây đi.
- Yoongi...
- Đừng gọi tên tôi. Lee Soyeon, cô nghe cho kĩ, 9 năm trước người tôi yêu nhất đúng là cô, tôi đã từng nghĩ cả đời này không quên được cô. Càng nghĩ sẽ không thể yêu ai giống như đã yêu cô. Nhưng 9 năm sau này, tôi mới biết hóa ra tôi bình yên lâu rồi. Và bây giờ, xin lỗi, nhưng cô thừa biết trong lòng tôi có ai. Hình bóng cô từ khi nào đã không xuất hiện nữa.
Lee Soyeon thấy như trái tim mình giật lên. Cô ta bẽ bàng cúi đầu. Giọt nước mắt chân thật khẽ tuôn rơi. Cô ta thấy hối hận. Giá như ngày đó, cô đừng vì chút lòng tham lam mà từ bỏ đi anh. Để rồi sau này, mỗi lần nhận được những món quà dù đắt đỏ cỡ nào cũng không còn vui vẻ. Thứ cô ta cần là tình yêu của anh, là những cái ôm từ vòng tay rộng lớn ngày ấy, là nụ hôn ấm áp đặt giữa trán, và bàn tay siết chặt lấy nhau khi trời bắt đầu trở lạnh như thế này. Nhưng...tất cả chỉ là chuyện cũ, ngày xưa chỉ là ngày xưa, hiện tại cô ta nhận ra mình thật sự cô độc.
- Em...xin lỗi. Là em...chọn sai đường. Là em không...biết trân trọng anh.
Yoongi xoay ghế hướng ra cửa sổ, tấm lưng vững chắc quay về phía Lee Soyeon không muốn nhắn nhớ thêm. Anh lạnh lùng:
- Chuyện qua lâu rồi. Mong cô hãy giữ chút ký ức tốt đẹp trong tâm trí tôi. Dừng lại đi, đừng biến mọi thứ tệ hơn. Vì chúng ta từng ở bên cạnh nhau, từng cùng nhau làm nhiều điều, những niềm vui tôi vẫn còn lưu giữ. Xin cô, đừng phá nát đi.
Lời Yoongi nói ra như vết dao cứa ngang tâm trí Soyeon. Trước mắt cô ta bây giờ là 9 năm về trước, khi tuổi xuân vừa đến, khi tình yêu hãy còn nồng, còn sáng, ông trời đã cho cô ta có một mối tình đẹp thật đẹp mà gần 10 năm sau này ngoái nhìn lại đã hối tiếc chẳng còn nữa. Nhưng tất cả đều là do cô ta tự chuốc lấy mà thôi, trách móc ai được đây.
Soyeon gật gù đứng dậy. Cô ta quệt nước mắt, cố gắng nở một nụ cười:
- Em về. Mong anh hạnh phúc, xin lỗi vì đã làm gia đình anh xáo trộn, xin lỗi cả cô ấy.
Đoạn, Soyeon nhặt lấy túi xách rồi quay gót đi ra khỏi văn phòng. Yoongi ngã đầu lên ghế, như vậy là kết thúc, cuối cùng mọi thứ cũng trở về đúng với vạch xuất phát của nó. Anh chạnh lòng nhận ra thanh xuân anh đã trải qua một chuyện tình như thế, gặp một người như thế, âu cũng là phước phần, dẫu có là phước phần đớn đau.
Jennie đẩy cửa vào trong. Lúc nãy cô nấp sau bức tường nên Soyeon không thấy được cô. Jennie quan sát ra cô ta khóc thật nhưng lại cố gắng nén đi, thật sự thì Jennie cảm giác như cô ta không quá xấu xa chỉ là vì cô ta mù quáng, ích kỷ nên gây ra nhiều cơ sự như vậy. Sau khi Soyeon đi khuất, cô mới mở cửa vào. Jennie đặt cơm xuống bàn, chậm rãi tiến đến gần anh, cô vòng ra phía sau choàng tay ôm lấy cổ anh. Bất ngờ làm Yoongi có hơi giật mình. Anh định quay lại nhưng mùi hoa lavender thoảng qua mũi khiến anh nhận ra ngay đó là cô. Như sực nhớ ra điều gì, anh lập tức xoay người, nắm tay cô sát lại gần, đặt cô ngồi trên đùi mình. Anh vén những sợi tóc con qua mang tai cô, bàn tay to lớn che gần hết khuôn mặt nhỏ bé, vuốt ve:
- Sao em đến mà không báo trước cho anh?
Jennie nũng nịu nói:
- Người ta là muốn tạo ngạc nhiên cho anh.
Anh bật cười, cọ cọ chóp mũi cô:
- Nhưng mẹ lại quên mất là đang mang thai bảo bảo hả?
Gò má Jennie bị anh trêu đỏ rực đến lợi hại, cô ấp úng nép đầu vào ngực anh:
- Em nhớ anh.
Yoongi cảm giác như bản thân mất khả năng phản kháng. Anh nín thở vài giây vì sự đáng yêu của con người đang nằm yên trong lòng đây. Cô hiếm khi nói những lời yêu thương với anh nhưng nếu nói thì toàn khiến anh vô phương cứu chữa. Yoongi hắng giọng, gác cằm lên đỉnh đầu cô, ung dung hôn xuống, anh hít đầy hương thơm từ mái tóc mượt mà kia cho căng đầy lồng ngực rồi khẽ thì thầm xuống tai cô:
- Anh cũng nhớ em lắm.
Jennie thấy ngọt ngào chảy qua cơ thể như từng thớ mật ong quánh đặc đang bảo bọc mình. Cô ngẩng mặt lên, chọt chọt vào cái cằm cương nghị đã mọc vài cánh râu thưa từ khi nào, cô thích chí cười cười:
- Min Yoongi, anh xem anh đã già như vậy rồi.
- Anh 30 tuổi còn gì, sắp 31 rồi.
- Phải, anh sắp trở thành ông chú già lọm khọm.
Nhận thấy nét tinh nghịch trên gương mặt cô, anh bắt nhanh bàn tay nhỏ của cô đang xoa xoa cằm mình, bỏ lên miệng hôn thật lâu:
- Em chê anh?
Jennie vội vàng đứng dậy, định thoát ra khỏi văn phòng nhưng ý đồ chưa thực hiện hết đã bị anh giữ lại. Cô bị tống vào mép bàn, anh rời khỏi ghế, đối diện chế ngự cô. Phía sau Jennie là mặt bàn nhẵn bóng, cô chống tay ra sau cho vững, cốt là tránh khuôn mặt đang ngày càng phóng đại kia, còn anh, anh cũng giam cô ở giữa thân, Jennie so với anh phải nói là quá thấp đi, nên tấm thân cường tráng ấy bao phủ trọn cô vào lòng. Anh nâng cằm cô lên, khóe môi hơi nhếch:
- Mèo nhỏ, là em muốn chạy đi đâu. Em đang mang thai đấy.
Jennie lá gan như lớn hơn một chút, hất hàm nói:
- Ai là mèo nhỏ của anh chứ?
Khẩu khí Yoongi lạnh lùng vang xuống, trầm thấp bên tai cô, kèm theo đó là đôi tay không đứng đắn đang đặt trên mông cô với lực đạo hơi bóp nhẹ:
- Mèo nhỏ nằm dưới thân anh, mèo nhỏ bị anh thượng đến mức mang thai cả bảo bảo. Ngoài em ra còn ai sao?
Jennie mặt đỏ tim đập, vành tai chợt nóng hổi, cô ngước lên trừng anh:
- Anh...anh...vô liêm sỉ.
Đối với thái độ đó, Yoongi chỉ cười:
- Anh cũng muốn ngay bây giờ vô liêm sỉ "hành hạ" em, nhưng bảo bảo còn nhỏ, không thể làm con đau được a.
- Có cái gì mà anh không dám nói không?
- Tất nhiên là không.
Anh bất giác cầm tay cô, di chuyển từ ngực mình xuống bụng rồi theo một đường thẳng mà đến nơi đã dựng lều chào cờ kia. Jennie được một phen hốt hoảng, cô vùng ra nhưng trái lại tên đại sắc lang kia nhất quyết không buông.
- Anh...anh...ngại chết em mà.
- Ngại ngùng gì chứ. Nó vì em mà nhẫn nhịn cả tháng nay, bây giờ phải làm sao?
- Anh...mau buông.
Yoongi vẫn lưu manh trả lời:
- Giúp anh, không khéo sau này con chúng ta không thể có em bé.
- Mặc kệ anh.
- Bảo bối, em đừng hối hận, ông xã em mà không "lên" được thì em có cầu xin cũng thế thôi.
Jennie như ngượng phát khóc, cô cắn răng thầm mắng tên tướng công hỗn đản nhà cô. Tại sao có thể ăn nói biến thái như vậy. Lợi dụng lúc Jennie còn đang ngơ ngác, anh đã bế thốc cô vào phòng nghỉ bên trong, lấy chân đạp cửa:
- Bây giờ không thể cho vào thì em dùng tay em đi.
- Đáng ghét, cái tên tinh trùng thượng não, bỏ em ra.
------------------------------------------
Jisoo ủy khuất bị Taehyung vác về văn phòng. Anh thả cô xuống đất rồi quay ra đóng khóa cửa lại, xong xuôi anh nhìn cô với ánh mắt chưa thể bớt giận hơn. Cứ như vậy, anh tiến một bước thì cô lùi một bước. Chả mấy chốc, tấm lưng cô đã cảm nhận được sự lạnh lẽo của bức tường phía sau, và ngay lúc đó Taehyung cũng vừa ép sát cô vào tường. Hai tay chắn ngang hai bên đầu cô, dưới lớp áo sơ mi mỏng tanh dường như không thể che đậy hết cơ ngực vạm vỡ khiến cô hồng rực cả mặt. Theo phản xạ, cô đẩy anh ra, song tay tiếp xúc với lớp da màu đồng rắn chắc làm cô lúng túng thu tay về.
Quan sát biểu cảm bối rối trên mặt cô, Taehyung đột nhiên càng thêm hứng trêu ghẹo. Anh thổi hơi vào tai cô:
- Vì sao lại khóc?
Jisoo lắc đầu:
- Em không khóc.
Anh nhếch môi:
- Nhắc lại xem.
- Em không có...
Taehyung sà xuống cận kề mặt cô, Jisoo giật mình rụt cổ, nhắm tịt mắt lại, im lặng một lúc khá lâu, không nghe thấy động tĩnh gì cô hé mắt ra xem thử, liền bắt gặp ngay ánh mắt nhu tình của Taehyung còn nhìn chằm chằm vào mình, anh cúi thấp xuống tai cô, khẽ nói:
- Em ghen phải không?
- Gh...ghen gì?
- Thấy tôi với Jennie như vậy, em khó chịu trong lòng nên vội bỏ chạy?
- Ha..ha..nực cười. Anh nghĩ mình là ai chứ?
- Là người em thích.
Jisoo đơ người, cô không ngờ anh lại nói ra những lời đó. Cô nghĩ càng bực mình, tủi thân hơn. Rốt cuộc anh làm thế với cô là có ý gì, tại sao không thích cô mà cứ làm cô rung động. Cứ ngang nhiên chiếm đóng trái tim cô một cách tàn nhẫn để làm gì. Trêu chọc cô anh vui sao, thật sự rất vui sao? Jisoo bật khóc, cô tấm tức đánh mạnh vào ngực anh, âm thanh nghe nức nở:
- Tại sao...anh lại đối với em tốt quá vậy? Hức...tại sao cứ làm em không thể quên được anh...tại sao không thích em...nhưng lại cho em hi vọng... Tại sao chứ hả...em ghét anh..
Taehyung bàng hoàng cả người. Anh đứng phỗng ra đấy nhận những cú đấm từ cô. Sức cô yếu ớt đúng là không đủ để làm đau anh nhưng nước mắt của cô lại có lực sát thương ghê gớm. Anh bối rối không biết phải dỗ dành cô như thế nào, anh lóng nga lóng ngóng vỗ về về vai cô, nhưng bị cô hất ra. Jisoo quay lưng bỏ chạy, anh liền ôm lấy eo cô ngược trở lại, cô va vào ngực anh, nằm gọn trong lòng. Jisoo thấy trái tim mình đau đớn đến tê tái, cô vùng vẫy kịch liệt, nói như hét lên:
- ANH BUÔNG TÔI RA, ANH LÀ ĐỒ TỒI...TÔI HẬN ANH.
Còn anh, anh nhất định không nới lỏng tay, có khi gắt gao ôm chặt hơn, thân ảnh Jisoo nhỏ nhắn mà vòng tay Taehyung quá rộng cô dẫu có phản kháng cũng không thể kháng cự nổi. Anh bao dưỡng cô trong ngực, đầu gác lên vai cô:
- Em bình tĩnh lại đi.
- Bình tĩnh cái gì chứ? Tôi ghét anh, tôi hận anh. Tại sao anh lại tàn nhẫn như thế với tôi?
- Anh xin lỗi, anh không biết em sẽ buồn đến thế.
- Anh thôi đi, tôi không cần anh thương hại tôi.
Taehyung nhắm thấy khó có thể nói chuyện với cô, anh kéo cô ra, bắt cô đối diện với mình. Jisoo quay mặt đi không chịu nhìn thẳng anh, anh giữ hai má cô lại, ép cô trực tiếp nhìn thẳng:
- Kim Jisoo, em nghe cho rõ đây.
- Bỏ ra.
- Em đừng ngang ngược nữa, em nghe này.
- Không...ưm...
Một cỗ ấm áp phủ lên đôi môi mềm mại của cô. Jisoo trố mắt khi gương mặt phóng đại của anh đang áp lên má cô, sống mũi cao thẳng tắp hằn trên mũi cô. Jisoo vô lực chống đối. Cô cứ mở to mắt ra mà nhìn anh, Taehyung chợt dừng lại, anh thì thầm:
- Nhắm mắt lại, ngoan!
Cô như bị cuốn vào mị lực của giọng nói trầm ấm, từ từ khép mi. Ngay lập tức cảm giác mềm mại lại ấn xuống một lần nữa, hai đôi môi quấn quýt tìm thấy nhau, có điều hình như Taehyung hôn rất gấp gáp, anh ngấu nghiến hai cánh anh đào mỏng manh của cô tưởng chừng sắp vỡ ra. Jisoo hơi sợ hãi, cô nắm vai áo anh, vò như muốn vụn nát. Taehyung mút mạnh môi, khéo léo luồn lưỡi vào trong. Con rắn gian manh sau khi chiếm được mọi ngóc ngách liền tìm đến chiếc đinh hương nhỏ của cô mà quấn lấy. Những tiếng " chậc " " chậc " vang vọng khắp văn phòng. Trước khi rời đi, anh còn cố tình cắn môi cô một cái sau đó buông cô ra. Jisoo như chết đi sống lại, phổi tưởng như chẳng còn chút dưỡng khí gì. Anh trông thấy sự ngây ngốc của cô không khỏi bật cười, nhéo nhẹ cái mũi đã sớm đỏ của cô, mắng yêu:
- Ngốc này! Hôn phải thở chứ.
Jisoo ngước lên nhìn anh ai oán:
- Vì sao lại hôn?
- Anh cũng thích em.
- Anh nói dối. Rõ ràng là anh thích Jennie, anh còn kích động vì em ấy. Lúc nãy còn bảo vệ Jennie, lo lắng cho Jennie. Cùng Jennie bồi chuyện đến mức không hề nhớ đến em. Bây giờ nói thích em, có phải...
" Chụt "
Taehyung chặn lời nói của cô lại, hôn chóc lên môi cô. Khi gò má ai kia lại tiếp tục đỏ rực thì anh cười nói:
- Cái miệng nhỏ này sao lại hoạt động lợi hại như vậy.
-...
- Anh không yêu Jennie. Cô ấy cũng đã có gia đình, chồng cô ấy lại là anh của anh. Cô ấy cũng đã mang thai rồi.
- Mang thai?
- Em hiểu tình cảm nhất thời không, anh với Jennie chính là như thế.
Jisoo cúi đầu:
- Vậy...
- Có chuyện gì?- Taehyung khụy một chân xuống cho ngang bằng cô, hai khuôn mặt kề cận chỉ cách vài milimet.
- À, không, không có gì.
- Nói anh nghe. Em còn thắc mắc điều gì?
-...
- Em có thích anh không?
Jisoo lúng búng lắc đầu:
- Đừng hỏi.
" Chụt "
- Có thích không?
Jisoo ngỡ ngàng đứng yên như trời trồng. Ai nói Kim thiếu lãnh khốc vô tình không biết cách tiếp cận trái tim nữ nhân. Gì chứ! Sai hết, lừa đảo hết, anh không những tiếp cận quá tốt mà còn nắm trọn trái tim họ. Jisoo tất nhiên cũng là nữ nhân mà.
- Hỏi em lần cuối, có thích anh hay không?
-...
- Thật sự không?
-...
- Được, anh đi.
- A.
Cô hốt hoảng nhảy bổ vào lòng anh ôm lại. Taehyung thú vị nhìn con người đang bám dính mình như gấu kia cưng chiều xoa đầu:
- Hửm! Không thích anh mà?
- Không phải.
- Thế có thích anh à? Có không?
- Em...em thích anh.
Nghe được câu trả lời thỏa đáng, anh như mở cờ trong bụng, ôm lấy cô:
- Anh cũng thích em.
---------------------------------
Mấy chế cmt đi 😘😘😘
Tui rất thích đọc cmt, 😂😂😂😂
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com