Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

62.

- Chẳng hay anh đây và " vợ của tôi " là kiểu bạn bè gì?
- Có thể là thanh mai trúc mã.

Lee Minhyung cứ nghĩ Jimin sẽ đen mặt nhưng anh hóa ra lại không như thế. Giây phút nghe câu nói đó phát ra, tự khắc trong đầu anh liền hình thành nên suy nghĩ về ý đồ của anh ta. Nên Jimin chỉ lặng lẽ mỉm cười:
- Thì ra là vậy.
Anh quay sang nắm lấy tay Chaeyoung, dịu dàng nói:
- Không biết thời thanh mai trúc mã của hai người như thế nào. Anh trước giờ chưa từng được trải qua. Tiện đây, tối nay em kể anh nghe được chứ?
Chaeyoung ngập ngừng, cô không hiểu tại sao Jimin lại muốn nghe. Với tính cách của anh thì loại chuyện này nên cho vào ngăn tủ mà đóng khóa lại mới đúng.
- A...được, tối nay em sẽ kể.

Ông Park nhận ra không khí ngột ngạt của bọn trẻ nên liền đánh sang chủ đề khác:
- Minhyung cháu về đây khi nào đi?
- Vâng, cháu dự định sẽ ở lại Hàn Quốc.
Chaeyoung trợn mắt:
- Gì cơ? Ở lại?
Minhyung nhìn cô lộ ý cười:
- Sao, nghe anh không đi nữa khiến em vui vậy à?
- Anh...
- Thật ra bề ngoài cũng không đến mức tệ, nhưng tại sao khả năng tự luyến của bản thân lại cao quá vậy?
Mọi người chợt im phăng phắc. Ánh mắt đổ dồn về phía Jimin đang nghiêm mặt cất tiếng. Hai tay anh tựa gối, có gì đó rất xa xôi trong thái độ nửa vui vẻ nửa lạnh lùng của anh. Còn Chaeyoung, cô thừa biết Jimin nhất định bây giờ đang nổi bão.

Lee Minhyung miễn cưỡng cười xuề xòa:
- Haha! Tôi đùa thôi mà. Không nghĩ đến anh sẽ giận.
- Giận? Anh nghĩ tôi giận?
- À...không phải sao. Tôi xin lỗi.

Ngó thấy không gian quá nghiêng về Jimin, Minhyung đành vội vã đứng dậy cúi đầu chào Park lão gia:
- Thôi, cháu về ạ. Không làm phiền bác và vợ chồng Chaeyoung
- Ừ! Cháu về.
Jimin nhếch môi, anh cầm tay cô đứng lên theo, có ý muốn tiễn khách.
- Để tôi tiễn anh Lee đi.
- Không cần, không cần
- Phép lịch sự tối thiểu, dẫu sao cũng không mất mát gì. Anh nỡ phụ tấm lòng chúng tôi.
Chaeyoung thực sự không dám làm trái ý Jimin. Cô hiểu anh như thế này đều có lí do cả nên suốt buổi chỉ biết làm theo lời anh, chính vì thái độ không chút bênh vực của cô càng khiến Minhyung thấy buồn hơn bao giờ hết. Hắn cảm giác như khoảng cách giữa hắn và cô sao mà xa quá, ngày trước cô luôn đứng về phía hắn nhưng giờ lại không thể nữa. Hắn vẫn còn yêu cô đến nhường này, cô thì quên hắn rồi, mà trước giờ cô đã từng nhớ đến hắn đâu, là tự hắn đa tình đánh mất cô.

-------------------------------------------
Buổi trưa diễn ra rất vui vẻ sau đó. Park lão gia đích thân vào bếp nấu những món ăn mà Chaeyoung ưa thích. Cô muốn phụ nhưng ông bảo thôi, để ông làm, lần đầu tiên con gái về nhà nên ông không muốn cô phải đụng tay vào thứ gì.

Chaeyoung ngán ngẩm lên phòng khách xem tivi, xem hoài cũng chán, cô ngáp dài một cái cũng không biết lúc nào mà mắt đã mờ đi, rồi cứ thế mà thở đều đều luôn trên ghế sofa. Jimin vừa sắp xếp đồ đạc bỏ vào tủ, anh đi dạo một vòng quanh phòng của cô. Nó rất sạch sẽ, chứng tỏ bố vợ thường xuyên sai người dọn dẹp, nhìn sơ qua cũng đủ biết ngày trước vợ anh điệu đà như thế nào. Căn phòng màu hồng nhạt cùng với đa số đồ dùng cũng là màu hồng. Anh đi đến bàn học của cô, bức ảnh chụp gia đình của  ba người để ngay ngắn một bên. Jimin cầm nó lên xem, hình này chụp lúc Chaeyoung tầm mười lăm, mười sáu tuổi. Anh thầm cảm thán trước vẻ đẹp trong sáng, ngây thơ của cô có từ những năm trung học. Anh chú ý vào người phụ nữ đứng bên cạnh cô, bà có lẽ là mẹ của Chaeyoung. Bà ấy thật đẹp, trông cô giống bà ấy như tượng tạc vậy. Đó là nét đẹp truyền thống, rất Hàn Quốc, Chaeyoung đúng là rất xinh nhưng anh thấy mẹ cô hình như còn xinh đẹp hơn nữa. Có điều khiến Jimin bận tâm, anh thắc mắc, tại sao Chaeyoung không nhắc tới mẹ mình, tại sao không thấy bà ấy ở đây? Jimin đặt lại bức ảnh về vị trí cũ, xuống bếp cùng bố vợ.

-------------------------------------

Jimin bước chân xuống dưới lầu, đã thấy con người nào kia ngủ li bì như chết trên sofa. Anh lắc đầu cười trừ chứ chẳng biết nói gì hơn. Đúng là nằm đâu cũng ngủ được mà.

Anh vào phòng bếp, bố vợ đang say sưa nấu ăn. Anh ở đằng sau lễ phép gọi:
- Thưa bố.
Park lão gia dừng tay, quay lại nhìn con rể xong cười hiền:
- A, Jimin. Con không nghỉ ngơi đi.
- Dạ con không sao. Bố để con phụ một tay.
- Thôi, thôi. Ta làm được. Con có lòng thì giúp ta lấy cái đĩa lớn ra đây.
Jimin nghe lời vội vàng tìm đĩa, anh đặt nó lên bếp, đứng quan sát từng hành động của ông. Anh có bao nhiêu thắc mắc đều muốn lấy ra hỏi:
- Bố, con có điều này muốn nói.
Park lão gia tay khuấy nồi súp, trả lời:
- Con cứ nói.
- Ưm...Chỉ là con không thấy mẹ đâu cả. Bà ấy ở đâu ạ?
Ông Park khựng lại vài giây, có vẻ hơi bất ngờ nhưng sau đó liền nói:
- Bà ấy...không còn ở cùng ta và con bé từ 6 năm trước rồi.
- Là sao ạ!
Park lão gia thở dài:
- Năm đó, Park thị lâm vào ngõ cụt. Phía nhà ngoại Chaeyoung ép buộc bà ấy phải rời xa ta và con bé. Nghe đâu bà ấy cũng có gia đình mới rồi.
Jimin cảm nhận được trong lòng mình tràn qua một đợt khí lạnh, song tự nhiên lại nóng bừng bừng:
- Lí nào lại thế? Chaeyoung thì sao, cô ấy là con của bà ấy mà.
- Haizzz, nhưng lúc đó ta không có khả năng nuôi gia đình, chắc ông ngoại Chaeyoung không muốn để con gái vào tay ta. Có điều Chaeyoung nó năm lần bảy lượt không muốn theo mẹ. Về sau nhà ngoại nó cũng không xem nó là đứa cháu gái nhà họ nữa. Con bé cứ thế mà ở với ta đến bây giờ.  Chaeyoung chính là mạng sống của ta, là thứ quý giá nhất cuối cùng ta có, Park thị trong mắt ta không thể sánh với tiểu Chae, chỉ là nếu Park thị không tồn tại thì ta không thể nuôi nó lớn lên.

JiMin bùi ngùi một trận. Hóa ra Chaeyoung lại có tuổi thơ không mấy vui vẻ như vậy sao? Thiếu đi một người mẹ mà nỗi mất mát lớn nhất, tồi tệ  nhất, nhưng cô vẫn kiên cường sống tốt, anh xót xa trong lòng. Một người đáng yêu như Chaeyoung sao ông trời lại bất công như thế.
- Bố, bố ở vậy mà nuôi Chaeyoung mãi sao? Bố chưa đến 50, bố nên có niềm vui riêng của mình chứ?
Park lão gia lắc đầu:
- Bao nhiêu năm qua, ta tu chí làm ăn, một mình đã quen rồi. Nếu bây giờ cũng một mình cả đời thì có sao?
- Nhưng Chaeyoung không còn thường xuyên ở đây nữa, bố cần người chăm sóc, bầu bạn, con nghĩ bố nên có một ai đó đi thôi.
- Ta...
- Bố ơi! Bố nấu cơm xong chưa Chaeyoung đói bụng rồi.
Ngoài phòng khách, Chaeyoung bị cái bụng lên tiếng biểu tình mà phải thức giấc. Cô dáo dác nhìn quanh chỉ thấy độc mỗi mình mình ở sofa. Cô cũng quên luôn hôm nay mình là về nhà thăm bố cứ ngỡ còn như thời con gái nên ra sức nhõng nhẽo. Cô trườn xuống ghế, nhảy chân sáo vào nhà bếp:
- Bố Park ơi, bố Park à. Chaeyoung đói rồi.

Jimin chứng kiến cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy này liền không nhịn được cười. Anh kéo tay cô lại, gõ cốc lên trán:
- Em là đang làm nũng với ai?
- Bố em.
- Còn anh?
Chaeyoung chớp chớp đôi mắt tròn xoe hướng về phía ông xã đẹp trai, bày ra bộ dạng đáng yêu đến lợi hại:
- Tất nhiên anh là chồng em nên ngày nào cũng sẽ nũng với anh.

Park lão gia khổ sở ngồi bên bàn cơm nghi ngút khói, tay lau mồ hôi vì cái màn tình cảm vừa rồi. Bất quá không biết khi nào tụi nó chịu dừng lại, có phải nhỏ nữa đâu, chúng nó làm ông tủi thân nhớ lại thời trai trẻ cũng hạnh phúc như thế này.

- Nào, hai đứa, mau mau ăn cơm. Không khéo nguội hết.
- Vâng.
--------------------------------------
Min Yoongi ngồi thở dài nhìn cái văn phòng vắng tanh. Bình thường có tụi nó ở đây thì vui rồi. Hôm nay thằng thì đi công tác thằng thì xin nghỉ phép về thăm nhà vợ. Còn có mỗi tên nhóc Kim Taehyung kia thì chắc chắn tí hí với người yêu, riết rồi ban lãnh đạo tập đoàn này độc mỗi mình anh. Yoongi lắc đầu. Anh bây giờ đang nhớ vợ gần chết nhưng nếu anh về thì công ty sẽ thành ra cái gì, anh cũng không dám tưởng tượng. Đành vậy, phải ở lại làm thôi, thật sự là muốn cắt lương mà.
-----------------------------------------
Lisa và Jungkook lên máy bay được khoảng nửa giờ trước. Anh lúc đầu ngồi gần cửa sổ nhưng Lisa bảo muốn được nhìn ra bên ngoài nên anh liền đổi  cho cô.
Lisa háo hức nhìn ra phía cửa. Những đám mây trắng trắng hồng hồng kia như ru cô đến chốn bồng lai. Cô kéo kéo tay Jungkook, chỉ về chân trời:
- Jungkook, anh xem. Đẹp đúng không?
Jungkook mỉm cười:
- Đẹp như em vậy?
Lisa quay phắt lại, bất ngờ trước thái độ của anh nên không biết nói gì thêm nữa. Cô cúi gằm mặt, hai tay nắm chặt vào nhau. Jungkook từ đâu gỡ tay cô ra, trên lớp da hiện lên mấy lằn đỏ do móng tay để lại. Phần thịt giữa trán anh xô ép vào, anh cau mày, xoa vào chỗ bị cô làm đau:
- Em đừng như thế nữa. Tay em đỏ rồi này.
- Em không sao.
Jungkook đáp lại gần mặt cô, ngay một bên má đặt xuống đấy một nụ hôn:
- Anh có cảm giác như chúng ta đi du lịch chung vậy.
- Anh...ai cho phép anh làm thế?
- Anh thích.
- Thích cái gì chứ? Quá đáng.
- Anh thích em.
Bao nhiêu lần rồi, Lisa không thể nhớ rõ. Trống ngực cô cứ đập liên hồi mãi không thôi. Nếu đếm thì đây là lần thứ bao nhiêu anh bày tỏ với cô? Không phải cô không hiểu mà là cố gắng phớt lờ đi. Cô không dám, cơ bản là cô tự nhìn ra bản thân không có tư cách xứng đáng cùng anh làm nên thứ gì. Cô chỉ mong sao cả hai trở thành bạn tốt vì theo thời gian cô dần nhận ra nếu muốn ở bên cạnh ai đó cả đời thì mối quan hệ bạn bè là thích hợp nhất. Nhưng xem ra, Jungkook thì không có suy nghĩ giống cô, anh thẳng thắn mà yêu thương cô, thẳng thắn muốn cho cô biết tấm ảnh lòng của anh dành cho cô là chân thành.

- Lisa.
Cô giật mình, anh đang dùng tông giọng trầm ấm như buổi tối hôm đó.
- Dạ...
- Anh thật sự rất thích em. À không,  anh yêu em. Em không có chút tình cảm nào với anh sao?
Lisa cắn môi, cô phải trả lời như thế nào đây. Nếu nói không thì cô là đang nói dối nhưng nếu nói có thì sau đó hai người họ sẽ ra sao?
- Em... em không biết. Em chẳng chắc chắn được điều gì cả. Jungkook...em nghĩ...em cần thời gian.
- Anh phải đợi em bao lâu nữa đây?
- Jungkook, anh có từng nghĩ rằng nên quên em đi chưa?
- Anh chưa từng, dẫu chỉ là nghĩ thôi anh cũng chưa từng dám nghĩ đến. Anh không thể làm được đâu?
Lisa bàng hoàng cả người. Jungkook gục mặt, vai anh run lên. Chuyện gì thế này, Lisa luống cuống quờ quạng tay chân, cô phải làm sao đây. Sao tự nhiên anh lại thế?

Đột ngột, Jungkook sà vào hõm cổ cô, cằm anh gác trên vai cô và Lisa bắt đầu nghe thấy tiếng anh nghẹn đắng lại:
- Anh thực sự...không thể đâu...đừng ép anh...phải quên em...anh không thể quên đâu.

Lisa ôm lấy anh, cô vỗ về bờ vai rộng lớn của anh, mũi cô cay và mắt cô nhoè dần. Người đàn ông này trở thành như vậy chỉ vì cô sao, Jeon Jungkook ngày thường vốn mạnh mẽ, chín chắn đâu rồi, vì một câu nói vô tình của cô đã không còn giữ tự trọng nữa sao?
- Em hỏi thế thôi. Không có gì đâu. Thật đấy, anh sao vậy?
Jungkook vẫn còn nằm yên trong lòng cô, anh lắc lắc đầu:
- Anh không quên em.
- Ừ thì không quên nữa. Em chỉ hỏi thôi mà, anh ngồi thẳng dậy đi.
Bên trong này, khóe môi Jungkook lén lút nhếch lên, hóa ra Lisa cũng đau lòng vì anh cơ đấy. Lợi dụng lúc cô còn lo lắng cho mình, anh quyết dẹp cái tôi cao ngút trời mà dụi dụi trên ngực cô:
- Ôm anh.

Lisa suýt bật cười. Hôm nay cô lại thấy được một mặt khác của Jungkook, bộ mặt mà cô có nằm mơ cũng không dám tưởng tượng nổi. Nhưng rồi cô cũng dang tay ôm lấy anh:
- Anh làm sao thế?
Jungkook chôn mặt trong ngực cô, hít hà:
- Em thật thơm.
Chớp mắt Jungkook đã chồm lên người cô, ôm chầm trong vòng tay. Lisa cố đẩy nhưng càng đẩy càng bị giữ chặt.
- Anh buông ra, trên máy bay sẽ có người thấy.
- Không buông em.
- Nhưng đây là máy bay.
- Được. Lát về khách sạn, chúng ta có thể làm ra loại chuyện thân mật hơn đúng không?
Lisa điên tiết đánh lên tay anh một cái:
- Anh nói gì vậy?
- Thì...là vậy đấy.
- Chuyện thân mật gì chứ?
- Dễ lắm, anh bắn pháo còn em nhặt pháo.
-!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com