Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Quyển 1 - Chương 2 : Thế Giới Thứ Nhất (2)

- Vậy là tôi phải chung đội với cậu sao ?

Tokitou Muichirou liếc nhìn Sakamaki Kanato, trên mặt hắn không có bất cứ xúc cảm nào được biểu thị, vẫn như vậy, hắn vẫn là một Tokitou Muichirou âm hiểm, thanh lãnh, khó hiểu và bí ẩn như ngày nào mới đây, lúc chưa gặp nàng, thoạt đầu nhìn có vẻ hắn không có bất cứ ác cảm hay khó chịu gì với Sakamaki Kanato, thế nhưng, hắn lại bất giác hơi trầm giọng, tỏ vẻ khó chịu như đang khó chịu, cũng giống như là không muốn chung đội với Sakamaki Kanato.

Tachibana Naoto đã bắt đầu cảm thấy mệt mỏi khi ở trong cái nhóm thứ nhất này, khẽ đảo mắt sau đó liếc nhìn Tokitou Muichirou và Sakamaki Kanato đang có sự bất đồng với nhau, bầu không khí của họ đang có chút căng thẳng đến kì lạ, Kakucho xoa xoa thái dương, nhăn nhó mặt mày từ nãy đến giờ, đột nhiên lên tiếng :

- Mong hai người làm ơn giữ trật tự đi, chung đội thì sao ? Có gì không tốt à ? Đừng có gây sự như lúc nãy đấy ! Chúng ta phải đoàn kết với nhau, hiểu chứ hả ?

Nếu không có Tachibana Hinata ở đây thì Kakucho sẽ bộc lộ sự nóng nảy của bản thân, và tất nhiên cả năm người trong nhóm của hắn sẽ phải chịu trận.

Chỉ có Tachibana Hinata mới trị được hắn thôi, chỉ một mình nàng. Mà giờ nàng làm gì có ở đây để trị hắn, chỉ đành bất lực làm nơi để hắn trút giận, nhưng mà ở trong nhóm này đều có một chút địa vị cao nên sẽ chẳng có tên nào chịu làm nơi trút giận của hắn đâu.

- Nhưng mà tôi không thích ở chung đội với tên này một chút nào cả.

Tokitou Muichirou quay lại nhìn chằm chằm Kakucho, trông hắn có vẻ bình tĩnh, không có khó chịu hay nhăn nhó chỉ chậm rãi mở miệng phát ngôn.

- Không thích ở chung đội với hắn thì đi nói với Shinobu-San, Sakura-San, Yui-San, Hina-Chan ấy.

Sakamaki Kanato khẽ gầm gừ, bây giờ hắn mới đánh mắt sang Tokitou Muichirou, gầm gừ như một con thú hoang dã, tựa như hắn đang muốn lao đến cắn xé tan tành cơ thể của Tokitou Muichirou, chậm rãi cảm nhận da thịt nát bét của hắn trên cơ thể, hút lấy dòng máu tởm lợm của hắn, biến hắn thành một con búp bê ngu ngốc vô dụng xấu số trong dàn búp bê của hắn, nhưng hắn lại cố gắng áp chế lửa giận của bản thân đang bộc phát kia, hắn không muốn làm ra một hành động thất lễ nào cả, hắn lơ đễnh nhớ đến lời lúc trước Komori Yui của hắn dặn dò cẩn thận.

- Đừng cãi nhau với Muichirou nhé, Kanato-Kun, và đừng làm những hành động thất lễ với mọi người nhé !

Lời của Yui tựa như một mệnh lệnh tuyệt đối của hắn, một khi Eve của hắn đã nói bất cứ điều gì thì hắn đều phải cúi đầu làm theo tất cả, không một chút phản kháng nào đối với những mệnh lệnh đó của nàng cả, tựa như một con chó nghe theo tất cả lời nói của chủ nhân đáng kính, chỉ để hèn mọn cầu xin tình cảm của nàng, chỉ để muốn nàng yêu thương, để cảm nhận tình yêu mà hắn đã từng cho là một thứ rác rưởi không đáng có.

Tokitou Yuichirou vờ đi cả ba người kia, hắn chậm rãi bước đi đều đều, chìm vào những suy nghĩ vu vơ thoắt ẩn thoắt hiện của chính bản thân mình, lạc lõng trong những suy nghĩ mà không thoát ra khỏi những suy nghĩ ấy, đôi mắt mông lung nhìn thẳng trước mặt, hắn không hề để ý đến bất cứ thứ gì, xa cách với mọi thứ, không hề giống như Tokitou Muichirou. Chỉ là khi không có nàng thì hắn mới như vậy, lầm bầm vài từ vô nghĩa, không ai hiểu cả, chỉ có hắn mới biết nó có nghĩa là gì.

Uchiha Sasuke cũng không rảnh rỗi để quan tâm đến chuyện của Tokitou Muichirou và Sakamaki Kanato, đôi mắt màu đen cứ bất động nhìn chằm chằm vào dưới chân, chỉ chậm rãi bước đi, nếu hắn không di chuyển và hô hấp như người bình thường, chắc hẳn là sẽ có người hốt hoảng cho rằng hắn đã chết, không hề làm gì ngoài việc tiếp tục bước đi, cũng đang chìm vào suy nghĩ như Tokitou Yuichirou, nghĩ về đoá hoa Anh Đào của hắn.

Tachibana Naoto mệt mỏi quay sang giải vây cho cả hai :

- Được rồi, đừng có mà cãi nhau nữa. Lúc này Shinobu-San và Yui-San đã nói là đừng cãi nhau mà, cả hai người không xem lời nói của hai người kia ra gì sao ?

- . . .

- . . .

Lúc này âm thanh của cả hai cũng đã im bặt, Tokitou Muichirou không rõ thần sắc cúi đầu, im lặng không nói nữa, chỉ lặng thinh bước đi tiếp, nhanh chóng lấy lại bộ dáng vô cảm thường ngày. Không để ý tới Sakamaki Kanato, Tachibana Naoto nhìn chằm chằm vào Tokitou Muichirou, hắn không ngờ là tên này lại nghe lời của Kochou Shinobu nhiều như vậy, mà cũng tốt, cuối cùng thì một cái ồn ào nam hài cũng đã im lặng, đỡ phiền phức hơn rồi.

Sakamaki Kanato cũng tương tự như Tokitou Muichirou, nghe tới tên của nàng lại ngậm miệng không nói, hắn thở dài nhanh nhẹn bước đi, chỉ trò chuyện với gấu bông suốt chuyến đi bộ, như một kẻ điên mắc bệnh tâm thần.

Thấy vậy, Kakucho chỉ hừ lạnh bước đi, áp chế sự bực bội trong lòng mà đi tiếp. Dù gì hắn cũng là một người trưởng thành, không nên so đo với “trẻ con”.

Trông nhóm đầu có vẻ đã yên tĩnh, mặc dù lúc đầu còn hơi ồn ào cãi vã, thế nhưng cuối cùng cũng yên tĩnh. Nhưng các nàng cá chắc rằng, một mai sau, họ sẽ rất hợp nhau, tạo nên một nhóm mạnh mẽ, dù có cách biệt tuổi tác một chút.

Suốt chuyến đi, cả nhóm đều khá yên tĩnh, chỉ có Tachibana Naoto lâu lâu có quay qua trò chuyện với Kakucho, nói vài ba câu liền im lặng bước đi. Dù gì cả hai người không nói chuyện quá năm lần, mà một phần là do có ngại ngùng một chút.

Tachibana Naoto do không biết chắc chắn đường đi cho nên mới lấy điện thoại cảm ứng ra xem bản đồ, tình cờ thấy một thứ gì đó trong chiếc điện thoại, Tachibana Naoto tròn mắt, vô cùng ngạc nhiên.

- Khoan đã, dừng lại !!

- Hả ?

Năm người ngoái đầu lại nhìn hắn, trên mặt biểu lộ cảm xúc khó hiểu.

Tachibana Naoto điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân rồi đáp :

- Năm người thử mở điện thoại lên đi.

- Có cái gì trong đó sao ?

Nghe thấy vậy, Kakucho nghe lời Tachibana Naoto mà mở chiếc điện thoại, dù gì thì theo như một vai trò hay khía cạnh gì gì đó thì hắn cũng là em rể của hắn nha, tiếp đó, Kakucho tròn mắt kinh ngạc nhìn vào màn hình điện thoại.

Tokitou Muichirou ngó qua nhìn thì biểu cảm trên gương mặt cũng tương tự như Kakucho nhưng đỡ hơn, không có bộc lộ cảm xúc thái quá như Kakucho, Kakucho bất ngờ nói :

- Hiện giờ là năm 2050 sao ? Cơ mà. . . Đây chẳng phải là tất cả các cốt truyện mà chúng ta phải xuyên vào sao, và-

Kakucho chưa kịp nói hết câu đã bị Uchiha Sasuke cướp lời, Uchiha Sasuke không buồn để ý đến vẻ mặt đen như đít nồi của Kakucho mà nói :

- Thế giới này còn sẽ xuất hiện hàng ngàn nhân vật khác nhau nữa sao, vậy là đúng như lời mà 4 cái Hệ Thống kia nói, những nhân vật ở thế giới khác nhau sẽ xuất hiện ở thế giới này.

- Hơi khó khăn rồi đây, họ đều sẽ có một phần vai trò và có ảnh hưởng rất lớn đến cốt truyện đây, và tôi cá chắc rằng, bọn họ cũng giống như chúng ta. Cũng sẽ phải có Hệ Thống làm nhiệm vụ.

- Chắc chắn rồi.

Tokitou Yuichirou hiếm khi mở miệng nói, cũng không chưa từng có cảm xúc bất an, nhưng hôm nay lại có thứ cảm xúc đó, do cuối đầu nên không rõ thần sắc, hắn khẽ thì thầm :

- Vậy là càng ngày càng khó khăn rồi đây.

Uchiha Sasuke đảo mắt nhìn Tachibana Naoto, mở miệng hỏi hắn :

- Sắp tới chưa vậy, Tachibana-San ?

- 30 phút, đừng gọi tôi là Tachibana, cứ gọi là Naoto là được.

- Được rồi, cảm ơn, Naoto-San.

Cuộc trò chuyện kết thúc, cả nhóm lại tiếp tục giữ im lặng đi tiếp, suốt chuyến đường không ai chịu ngồi xuống nghỉ ngơi mà lại cứ đi tiếp tục, sức của bọn họ rất mạnh, nên chuyện đi bộ khoảng 2 tiếng là chuyện bình thường đối với họ.

Thành Phố AkaHira. . .
Lúc 7:00 AM

Tachibana Naoto thở ra một hơi, hắn xoay đầu nhìn năm người ở phía sau, có chút quan tâm hỏi :

- Phù, rốt cuộc cũng tới rồi, mọi người có mệt mỏi không ? Chúng ta đã tới thành phố mà các nguyên chủ đang ở, mọi người có thể tìm được nhà của nguyên chủ, điện thoại có bản đồ đấy.

- Cảm ơn.

Nói xong, Kakucho xoay người đi mất, cả bọn cũng như thế, đi tới căn nhà của nguyên chủ, mà cũng không thể không có chút ghen tị với những nguyên chủ của họ. Nhà cửa, địa vị, tài sản, gia tộc, nhan sắc, mọi thứ tốt đều dành riêng cho nam nữ chủ, căn nhà của sáu người bọn họ thì toàn có màu trắng, theo kiểu hiện đại nhất và to bự, giàu nhất khu vực này, trang trí đồ đạc rất tốt, bọn họ cảm thấy nó vừa mắt, vừa ý nên cũng không có khó chịu gì khi tới căn nhà này. Không hổ là con cưng của tác giả a, cái gì cũng tốt, chẳng bù cho nữ phản diện và nữ phụ.

Ở chỗ của Kakucho :

Trong lúc Kakucho đang loay hoay tìm kiếm căn nhà của nguyên chủ thì bắt gặp một nam tử cao ráo, sở hữu một đôi đồng tử màu xanh dương đậm, mái tóc màu xanh đen bù xù như vừa ngủ dậy, hắn nhếch môi cười nhìn Kakucho, Kakucho cẩn trọng lùi về phía sau, một cỗ mạc danh cảm xúc đột ngột bộc phát khiến hắn vô thức lùi về phía sau.

Tên đối diện nghiêng đầu nói :

- Chào anh bạn, chắc anh là Kakucho nhỉ ?

- Ngươi là ai ?

Tên đó khẽ xoay đầu một chút, lộ ra một cái khuyên tai giống Kakucho, chỉ khác màu, Kakucho tròn mắt ngạc nhiên, đôi tay run rẩy chỉ vào cái khuyên tai kia, cảm xúc lẫn lộn trong lòng, tên này cũng giống hắn sao ?

Kakucho bối rối, lòng rối bời nhìn cái khuyên tai kia, lắp bắp nói :

- N. . . Ngươi ?

- Gray Fullbuster, kẻ xuyên không giống anh, Kakucho.

- Cậu cũng giống tôi đúng không ?

- Ân ?

- Về việc yêu một người đào hoa.

Có một điều đặc biệt ở cái những cái Hệ Thống gọi là Hệ Thống Đào Hoa kia, như cái tên, những ký chủ của nó đều phải là một kẻ đào hoa, có 4 người yêu trở lên, phải có một dàn hậu cung khủng mới có thể trở thành ký chủ của nó, bất cứ ai là ký chủ của nó, đều phải là một kẻ có một dàn hậu cung trên bốn người.

Phải có những thứ như sau : mạnh mẽ, tài năng, đào hoa, sắc đẹp, thông minh sắc sảo, thì mới có thể trở thành ký chủ của nó.

- Ân, cô ấy tên là Lucy Heartfilia, giống như Tachibana Hinata của anh, rất đào hoa.

- Cậu bao nhiêu tuổi ?

- 22 Tuổi, còn anh thì sao ?

- 30 Tuổi.

- Vậy là anh lớn hơn tôi thật rồi.

- Vậy. . . Những người còn lại đâu ? Người cùng chung người yêu của cậu ấy ?

- Họ đã gặp những kẻ khác, cơ mà đừng lo lắng, chúng tôi không có ý định gì xấu xa đâu, chúng tôi giống anh mà.

- Được rồi, tôi tin tưởng cậu, Fullbuster-San.

- Cứ gọi tôi là Gray đi, nghe anh gọi Fullbuster-San, tôi cảm thấy không thích lắm, hiện chúng tôi đang muốn anh đi tới một chỗ, yên tâm, tôi không làm gì xấu với anh đâu, mong anh hợp tác với tôi.

- Được rồi, Gray tôi sẽ hợp tác.

Ở chỗ của hai anh em Tokitou :

Tokitou Muichirou dễ dàng né đi đòn tấn công bằng lửa của tên lạ mặt, nhàm chán liếc mắt liếc qua Tokitou Yuichirou đang chán nản né đi đòn tấn công của tên lạ mặt thứ hai, tên lạ mặt sở hữu một mái tóc ngắn được chia thành hai phần đều nhau với màu trắng bên phải và đỏ bên trái cùng một vết bỏng ở mắt trái, cuối cùng cũng lên tiếng :

- Tôi tên là Todoroki Shoto, tôi muốn hai người tới một chỗ, tôi mong hai người đây họp tác với chúng tôi. Người bên kia là Bakugo Katsuki, cậu ta hơi nóng tính, mong hai người không khó chịu vì điều đó.

Người có tên là Bakugo Katsuki gào lên :

- Im đi thằng Hai Phai này, chỉ cần đánh bại nó xong rồi mang đi thôi là được rồi !!

Todoroki Shoto nhìn qua Bakugo Katsuki, lãnh đạm nói :

- Nhưng cô ấy đã nói-

- Cứ làm theo tao đi, mày sợ cái gì hả, ai nói mà mày sợ hãi vậy !!!

- Ochako nói.

- . . .

Bakugo Katsuki lập tức câm nín, thoáng chốc nét mặt nóng nảy của hắn liền chuyển qua bất ngờ, sau đó là nghiêm túc, hắn lên tiếng :

- Được rồi, vậy chỉ cần không khiến họ bị thương thôi đúng không !!

Todoroki Shoto gật đầu.

- Ân, đúng vậy !!

Tokitou Yuichirou cất giọng lầm bầm.

- Ngươi xem thường ta quá đó.

Nói xong, hắn liền xông tới tấn công Bakugo Katsuki với tốc độ khó có thể nhìn thấy.

- Hơi Thở của Sương Mù : Thức thứ nhất : Thùy Thiên Viễn Hà.

Tokitou Yuichirou đâm thẳng vào Bakugo Katsuki, Bakugo Katsuki có đôi chút bất ngờ nhưng cũng nhanh né đi, thế nhưng lại bị đâm sượt qua eo, hắn rít lên, không khí lạnh lẽo đi qua hàm răng trắng, máu từ trong miệng khẽ chảy ra một chút.

- Chết tiệt, bị dính chiêu rồi !!

- Bakugo, mau tránh xa tên đó ra.

- Tao biết rồi !!

- Ngu xuẩn.

Phun ra hai từ, Tokitou Yuichirou tiến lên định nhân cơ hội Bakugo Katsuki đang mất tập trung mà ra chiêu quyết định, thế nhưng mà đáng tiếc thay lại bị Kochou Shinobu ngăn cản.

- Đừng, Yuichirou-Kun, họ là đồng minh của chúng ta.

- Đồng minh sao ?

Tokitou Yuichirou dừng lại động tác, hắn lùi về sau, chậm rãi quan sát nét mặt của cả hai người kia.

Bakugo Katsuki đã đổ mồ hôi, sức của hắn không biết vì gì mà lại yếu đi chút ít, hắn nghiến răng ken két, hàm răng thì cắn chặt lại, cảm giác thất bại rất đáng ghét đối với hắn, quả thật hắn không thể đánh bại được Tokitou Yuichirou, cũng không thể nhìn thấy được chuyển động của hắn, Bakugo Katsuki hắn còn thua kém Tokitou Yuichirou rất nhiều.

Mà cũng không chỉ là thất bại trong việc so sánh sức mạnh, hắn còn là một kẻ non nớt trong tình yêu, không giống như trong chiến đấu, hắn là một bậc thầy lão luyện, mà càng mạnh mẽ là càng lạc lõng chơi vơi, xa cách với mọi thứ, người người qua lại ngây thơ tôn kính hâm mộ hắn, mà chẳng có kẻ nào nhận ra hắn đã lẻ bóng một mình trong bóng tối chơi vơi, bọn họ cứ nhìn bề ngoài mà phán xét hắn.

- Bakugo, cậu không sao chứ ?

- Tao ổn, mày không cần phải lo !

- Nhưng cậu trông khá mệt mỏi. . .

- Câm mồm đi, lo chiến đấu đi, thằng ngu !

- Được rồi. . .

"Đoàng"

Tiếng súng đột ngột vang lên trong không gian tĩnh mịch, Bakugo Katsuki xoay đầu nhìn về phía sau để tìm hiểu tiếng súng ấy đến từ nơi nào, đôi mắt của hắn mở to đến cực độ khi nhìn thấy một nam tử có mái tóc màu đen thẳng, với đôi mắt xanh đang nheo lại. Miệng mấp máy vài từ, do âm thanh khá nhỏ nên Todoroki Shoto và Bakugo Katsuki không nghe rõ, nhưng hai anh em Tokitou thì lại nghe rất rõ, hắn nói :

- Đã tìm thấy mục tiêu.

Hai anh em Tokitou cảnh giác nhìn tên lạ mặt kia, nheo mắt lại nên khiến cho người ngoài nhìn vào cảm thấy nguy hiểm, nếu hai anh em Tokitou hắn cảm nhận được sát ý của tên đó thì họ lập tức giết chết hắn, nếu có thể là một kẻ sẽ gây hại hoạ sau này thì càng tốt, họ có thể giết trừ hại hoạ tận gốc.

May mắn thay, người bị bắn là Todoroki Shoto nhưng hắn lại né tránh được viên đạn đó, không có bị gì nguy hiểm.

- Ngươi là ai hả !!!

Bakugo Katsuki tức điên lên, rít gào hỏi tên lạ mặt kia, sự tức giận trong lòng hắn bùng phát, ai biểu tên lạ mặt này lại bắn Todoroki Shoto đối thủ của hắn chứ, chỉ có hắn mới có thể có quyền đánh bại tên hai màu đó thôi.

- Levi Ackerman.

Chỗ của Tachibana Naoto :

- Anh là Tachibana Naoto đúng không ạ ?

Một nam nhân có đôi mắt màu nâu nhạt tương đối lớn và mái tóc chia chỉa màu hồng nhạt, cắt theo kiểu undercut nghiêng đầu hỏi.

Tachibana Naoto thận trọng gật đầu nói :

- Đúng vậy, cậu là ai ?

- Em là Itadori Yuji, 18 tuổi !

- Tôi là. . . Tachibana Naoto, 28 tuổi.

- Vậy sao, à mà anh Tachibana-San, hiện tụi em đang cần anh đến một nơi, không sao đâu, nơi đó không có gây hại hay có ý xấu gì đâu, mong anh hợp tác với em ạ !!

- Được rồi, tôi sẽ họp tác với cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com