Chap 8
Sáng hôm sau, Tony tỉnh dậy với cơn đầu kinh khủng. Đáng lẽ không nên nghe theo lời gạ uống rượu của tên Clint kia. Đầu hắn bây giờ cứ có 7 chú lùn đang đào kim cương ở trong vậy.
Mở hờ mắt, Tony lăn một vòng từ trên giường xuống dưới đất. Rên rỉ vì cái đầu đã đau nay lại càng đau thêm của mình, cộng với cái chân bị gãy và mấy vết bầm, Tony lờ mờ nhận ra được là bằng một cách kỳ diệu nào đó, hắn đã lết vào được phòng của Rogers.
Hắn cố gắng đứng dậy, tay với lấy cặp nạng mà, cũng vì lý do mà hắn không biết, được đặt ngay cạnh giường.
"J.A.R.V.I.S," Hắn gọi, bắt đầu đứng dậy. "Mấy giờ rồi?"
J.A.R.V.I.S điều chỉnh giọng nói để không làm hắn đau đầu hơn. "Hiện giờ là 9 giờ sáng thưa Ngài. Ngài có cần thuốc giải rượu và một cốc nước không?"
Ngạc nhiên, Tony quay lại nhìn, và quả thật và có thuốc giải rượu và nước ở trên bàn cạnh giường. Hắn uống thuốc, nhăn mặt lại vì đau. Đến một cử động nhỏ ở cổ họng cũng làm hắn khó chịu. "Chuyện gì xảy ra vậy?"
Tony mở cửa bước ra ngoài. "Toàn bộ tòa nhà bị mất điện sau khi cái TV phát nổ, và tất cả các công tắc điện đều đã bốc hơi thưa Ngài."
Thấy không có ai ở ngoài, Tony bắt đầu khập khiễng bước về phía nhà bếp. Hắn phải uống cafe cái đã, những việc khác tính sau. "Đã sửa được chưa?"
J.A.R.V.I.S không trả lời, dù sao thì hắn cũng có thể tự nhìn ra được, vì hiện giờ Rogers đang sử dụng nhà bếp để thực hiện một mưu đồ bất chính nào đó. Thực ra thì, anh ta chỉ đang quay lại để lấy lọ gia vị khi nhìn thấy Tony đứng ở cửa bếp, với một vẻ mặt 'không thể tin được'.
"Tony" Rogers ngạc nhiên nói. "Tôi tưởng anh đang ngủ."
"Ngủ á? Ai cần ngủ chứ?" Tony tìm tư thế thoải mái rồi ngồi xuống ghế. Hắn cầm lấy cốc cafe để trên bàn, hít một hơi thật dài rồi bắt đầu uống.
"Tôi pha cho anh đấy." Rogers lẩm bẩm rồi quay lại với cái lò nướng.
Câu nói đó khiến Tony khựng lại. Tại sao Rogers lại pha cafe cho hắn chứ? Hơn nữa, tại sao hắn lại ngủ dậy trong phòng của Rogers?
Hiện giờ cái đầu của hắn thật sự không thích hợp để suy nghĩ. Hắn đang định hỏi Rogers thì Natasha bước vào.
"Ồ tốt, anh dậy rồi hả?" Cô ta nói rất to, hoàn toàn không có chút thương hại nào cho cái đầu sắp nổ của Tony. "Anh có thể giải thích cho tôi vì sao clint lại say như chết, Thor nằm trong một vũng rượu giữa phòng khách, và cái TV bị nổ không?"
Thay vì trả lời, Tony úp mặt xuống bàn. Hắn có thể nói, nhưng hắn biết là không nên. Cả đội đều nghĩ hắn là một con người, không phải là dị nhân. Hơn nữa, sẽ có một đống giấy tờ phải giải quyết. Rất nhiều giấy tờ.
Hắn định tiếp tục uống cafe, nhưng Natasha đã giật lấy cái cốc trước khi hắn kịp với tới. "Trả lời tôi rồi mới được uống."
Tony bắt đầu cảm thấy bực mình, cơn đau đầu lại tăng thêm, và rồi hắn nghe thấy tiếng hô ngạc nhiên của Rogers và tiếng nổ rất to. Hắn chưa kịp phản ứng thì đã có người túm hắn lôi ra ngoài. Hắn đứng dựa lưng vào tường, Rogers che trước hắn, và các dụng cụ nhà bếp bắt đầu phát nổ hàng loạt.
Rogers và Natasha cạn lời nhìn cảnh tượng này, rồi quay lại nhìn hắn. Rogers trông có chút đen, và Tony cảm thấy hơi có lỗi vì đã cho nổ cái lò nướng đầu tiên.
"J.A.R.V.I.S?" Hắn gọi, để tránh bị thẩm vấn.
"Tôi sẽ liên lạc với đội cứu hỏa." J.A.R.V.I.S nghe có chút bất lực. "nhưng vì tủ lạnh bị nổ nên đã đóng băng hệ thống liên lạc thưa Ngài."
"Chuyện quái gì vừa xảy ra vậy?" Natasha hỏi vặn.
"Nhà bếp nổ rồi." Tony trả lời, chính hắn cũng không biết mình đã làm gì.
"Nhà bếp nổ rồi," Natasha kìm nén nhắc lại. "Nhưng tôi muốn biết là làm thế nào. Anh đặt bom ở đấy trong lúc chúng tôi không để ý đấy à?"
Tony mở miệng định trả lời, nhưng J.A.R.V.I.S đã nhanh chóng đáp lại. "Tất cả những chất gây nổ đều được đặt ở xưởng của ngài Stark."
"Cảm ơn nha J.A.R.V.I.S." May ghê. Tý nữa thì lộ rồi.
Bruce chọn đúng lúc đó để bước vào. "Steve, tôi không tìm thấy Tony ở đâu cả, và nghe thấy hình như có thứ gì đó nổ - Trời ạ...đó là...nhà bếp đấy à!?" Anh cố gắng nhìn qua đám khói đang ra từ cửa phòng. "Có chuyện gì thế?"
Rogers, Natasha và Bruce cùng quay lại nhìn hắn.
"Tôi bảo mà." Hắn dỗi. "Tửu lượng của tôi kém lắm."
"Nhưng giờ anh đang tính táo." Bruce nói.
"Sau khi say tôi cũng rất tệ."
"Điều đó chẳng có nghĩa lý gì cả." Natasha nheo mắt đánh giá Tony.
Tony nghịch ngón tay. "Tôi cũng không biết. Tôi chỉ biết là cứ khi nào tôi uống rượu là lại có thứ bị nổ tung."
"Chúng tôi có để cho anh xuống xưởng làm việc đâu?" Bruce nói. "Làm sao mà cái TV lại nổ được?"
"Không thì..." J.A.R.V.I.S chen vào. "Tôi nghĩ ngài nên nói cho họ biết."
Tony nhìn lên trần nhà. "J.A.R.V.I.S! Ta đã bảo như thế nào rồi !?"
Một đoạn ghi âm giọng của Tony vang lên. "Một khi thứ này khởi động, tôi sẽ có một quản gia tự động." J.A.R.V.I.S tiếp tục nói. "Từ những nghiên cứu của tôi, nhiệm vụ của quản gia là chăm sóc cho chủ của mình."
"Không có nghĩa là ngươi được phép nói ra!" Tony cằn nhằn.
"Nếu anh là gay thì chúng tôi cũng không kì thị đâu Tony." Bruce chêm vào.
Tony thực sự muốn khóc vì hiểu lầm này, nhưng thường thì hắn không khóc, có lẽ là do cơn đầu khiến hắn nhạy cảm quá.
"Thưa ngài..." J.A.R.V.I.S thúc giục.
"Tôi có năng lực ngoại cảm." Tony ngắt lời. "Vì thế tôi có thể cho nổ mọi thứ khi tôi không tỉnh táo."
Im lặng.
J.A.R.V.I.S càng bất lực. "Là dịch chuyển đồ vật bằng trí óc chứ không phải ngoại cảm thưa Ngài.
"Mấy người chẳng vui tính gì cả." Tony ngồi dựa vào tường, chân bị thương duỗi ra, chân còn lại co vào ngực.
"Anh nói anh có khả năng Telekinesis." Rogers cẩn thận nói.
"Vậy thì chuyện cái bàn có thể lý giải được rồi." Bruce nói. "Nhưng còn cái TV và phòng bếp thì sao?"
Tony nhún vai. "Tôi đã bảo rồi, tôi mà say thì tệ lắm."
"Sao anh không nói cho chúng tôi biết anh là một dị nhân?" Natasha hỏi dồn.
"Đấy là việc của mấy người à?!" Tony quát lên, khiến mọi người trong phòng cảnh giác. "Mấy người đã thấy tôi sử dụng nó bao giờ chưa? Không ai biết về việc này cả vì thứ sức mạnh đó đã biến mất rồi!"
"Anh vừa cho nổ phòng bếp đấy Tony!"
"Nó chỉ xảy ra khi tôi uống say thôi." Tony cố gắng đứng dậy, phớt lờ ý muốn giúp đỡ của Rogers. "Tôi là một con người bình thường."
"Đó là vì anh không sử dụng sức mạnh của mình thôi." Natasha nói, nhìn chòng chọc vào Tony.
"Vì tôi không thể." Tony gằn ra từng chữ một. "Nếu tôi dùng được nó thì cô nghĩ liệu tôi có bị giam ở Afghanistan lâu như vậy không?! Thậm chí để bị bắt cóc còn khó đó! Tôi là con người vì tôi không thể sử dụng nó, chứ không phải là tôi không muốn."
"Nếu anh không biết cách sử dụng sức mạnh của mình _"
Tony ngắt lời. "Tôi là một thiên tài. Tôi đã biết về sức mạnh của mình khi tôi mới 13 tuổi, và ông bố đáng kính của tôi không cho phép tôi sử dụng nó. Đương nhiên là tôi không thèm nghe lời ông ta." Tony nhếch miệng cười nhạt nhẽo. "Đúng là gậy ông đập lưng ông. Giờ đến AI của tôi cũng không nghe lời tôi nữa."
Âm thanh của J.A.R.V.I.S phá vỡ sự yên lặng quỷ dị. "Tôi chỉ muốn tốt cho Ngài thôi."
Tony thở dài. Hắn với tay định lấy chiếc nạng, nhưng lại nhớ ra là nó vẫn ở trong phòng bếp, căn phòng mà giờ đây đã trở thành tử địa vì khí độc phóng xạ của cái lò vi sóng. "Ta biết mà J.A.R.V.I.S."
"Tony_" Rogers nói.
"Cuộc nói chuyện này kết thúc ở đây." Tony ngắt lời. "Trừ khi mấy người muốn cả tòa nhà này nổ tung, mặc dù điều đó sẽ rất tuyệt vời, nhưng vì mấy người đang sống ở đây và Fury sẽ vặn cổ tôi nếu_"
"Thưa Ngài," J.A.R.V.I.S chen vào khi hắn lại bắt đầu nói năng linh tinh.
"Chúng ta sẽ không nói về chuyện này nữa cho đến khi đầu tôi khỏi hẳn." Tony tiếp tục. "Vì, như mấy người biết rồi đấy, tôi khi say và sau khi say đều rất dễ gây nổ."
Hắn dựa vào tường và khập khiễng bước về phòng, không phải phòng hắn vì có lẽ nhà tắm vẫn chưa sửa xong. Nhưng chưa kịp bước được bước nào thì đã bị Rogers bế lên.
Tony ré lên, suýt nữa thì đập khuỷu tay vào cằm Rogers. "Anh làm cái quái gì đấy hả?!"
"Nạng của anh hỏng rồi." Rogers mặt không đỏ tim không đập nói. Chết tiệt, tên đội trưởng già khú lỗi thời ngây thơ dễ đỏ mặt kia đi đâu rồi?! Tui không quen tên này!!!!
"Tôi tự đi được!"
"Tối qua anh có phàn nàn gì đâu."
Tony câm nín. Tối qua là Rogers bế hắn về phòng ư? Hắn tưởng là Clint hay Bruce đã đưa hắn đi chứ, ai ngờ lại là Rogers. Trời ạ! Đến bạn bè xã giao họ còn chẳng phải!!!!
"Anh có biết là biệt thự này có rất nhiều phòng không?" Tony khoanh tay trước ngực tra khảo. Không, hắn không hề dỗi đâu, chắc chắn là không! "Tôi ngủ trên ghế sofa cũng được mà."
"Nhưng anh đâu có thích ngủ ở ghế." Rogers mở cửa phòng, đặt nhẹ hắn xuống giường rồi ngồi xuống bên mép.
"Có vẻ anh rất thích mang tôi về phòng của anh nhỉ." Tony lại bắt đầu chọc ngoáy. "Tôi không ngờ anh là loại người đó đấy Rogers."
"Gọi tôi là Steve." Rogers thở dài, nắm lấy tay hắn. "Tôi nghĩ chúng ta đã quen nhau đủ lâu để anh gọi tôi bằng tên rồi chứ."
Tony lưỡng lự về đề nghị của R-Steve. Dù gì thì hắn cũng đã vạ vật ở phòng của R-Steve cả tối qua (Trời ạ! Vậy tối R-Steve đã ngủ ở chỗ quái nào vậy?!?!), có lẽ hắn cũng có thiếu nợ anh. Hơn nữa, cứ gọi người ta bằng họ mãi cũng có hơi nhỏ mọn.
Tony nhìn xuống bàn tay bị nắm của mình, rồi nhìn lên Steve. Anh hơi đỏ mặt (Lạy chúa đội trưởng xấu hổ đã quay lại rồi!) rồi thả tay ra.
"Tony_" Steve đang định nói gì đó thì bị Tony ngắt lời. "Tôi nói rồi. Không bàn tán gì hết cho đến khi đầu tôi khỏi hẳn. Tốt hơn hết là đừng có đả động gì đến nó nữa."
"Được thôi." Steve bất lực. "Nhưng anh đừng mong thoát khỏi vụ này."
Tony nhìn chằm chằm vào Steve, nhưng đôi mắt xanh biếc kia cứ như hút cả hồn của hắn vào, khiến hắn cứ đờ ra đó. "Đ...được thôi." Hắn quay mặt đi, tai đỏ ửng. "Bảo Natasha là đừng có nói cho Fury biết." Ồ bước tranh kia hình như là công viên trung tâm thì phải...hôm nay trời đẹp quá...hahaha...
Steve lại nắm lấy tay hắn. Lạy chúa đừng như vậy nữa! "Được." Steve nhẹ nói, chần chừ một lúc rồi tiếp tục. "Anh có thể tin tưởng chúng tôi mà Tony."
Rôi Steve ra khỏi phòng để Tony nghỉ ngơi.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Tony mới thở dài nằm vật xuống. Tin tưởng ư? Hắn cũng đã từng tin tưởng bố hắn,nhưng hãy nhìn những chuyện đã xảy ra xem.
Chết tiệt...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com