oneshot-4- Cám dỗ tuổi 17
Hệ thống sưởi trong phòng đã được bật, Amuro thấy cô bọc người kín mít, với tay tìm điều khiển từ xa trên đầu giường, hạ nhiệt độ xuống vài độ.
Nhìn thấy hành động của anh, Ran trong lòng cảm thấy có chút khác thường, cô nói: "Hôm nay tôi đến để hỏi anh, tối qua anh nói, chúng ta có quan hệ gì ... có thật không?"
Tooru Amuro nhướng mày, hơi ngạc nhiên vì cô chủ động đề cập đến chuyện đó. Đương nhiên sau khi anh phun ra những lời tự phụ như vậy, cô hẳn sẽ xấu hổ đến mức không thể đến gặp anh sớm như vậy được. Chuyện gì đã xảy ra?
Anh khẽ mỉm cười, đáp từng chữ một: "Mỗi lời anh nói với em đều xuất phát từ trái tim."
Bắt gặp ánh mắt tươi cười của người đàn ông, cô hơi đỏ mặt, nhẹ giọng nói: "Thân phận thật của anh, anh làm gì, tôi đã biết rồi."
Amuro sửng sốt.
"Sáng nay cảnh sát Kazami đã tìm tôi và nói cho tôi biết toàn bộ sự thật."
Amuro nheo mắt và hỏi, "Cậu ta đã nói gì với em?"
"Anh ấy nói cho tôi biết tất cả mọi thứ, bao gồm cả việc nhiều năm trước anh buộc phải che giấu thân phận của mình để gia nhập Tổ chức Áo đen, và để gia nhập vào đó, anh đã phải chịu rất nhiều sự đối xử vô nhân đạo..."
Ran ánh mắt khẽ dao động, trong đầu không khỏi vang lên giọng nói của Kazami: “Vốn dĩ với thân phận của mình, anh ấy không được phép có cuộc sống và tình cảm như người bình thường. Ran tiểu thư, chính sự xuất hiện của cô đã khiến cho tất cả mọi thứ đi sai so với ban đầu, cô là ngoài ý muốn duy nhất của anh ấy, để ngăn ngừa những điều nguy hiểm xảy ra và cũng vì sự an toàn của cô, anh ấy chỉ có thể rời đi mà không nói lời tạm biệt và cắt đứt mối quan hệ này một cách đột ngột.Bây giờ tổ chức đã bị tiêu diệt, cuối cùng anh ấy cũng thoát khỏi biển khổ, nhưng anh ấy lại chỉ có thể nhìn cô rơi vào vòng tay của người khác. Ngài ấy đã mất quá nhiều cho đất nước này, tôi thực sự không thể chịu được khi đến người con gái anh ấy yêu nhất cũng mất đi."
Nghĩ đến những gì hắn đã trải qua trong tổ chức trong nhiều năm, sống trong một môi trường vô cùng nguy hiểm và tối tăm, không có bạn bè, không thể về nhà và luôn phải duy trì sự giả dối và cảnh giác, không có cơ hội để thư giãn, bởi vì một khi thư giãn, nó có nghĩa là chết.
Trong lòng cô cảm động, không thể tin được người đàn ông lần đầu gặp mặt thường nở nụ cười dịu dàng này lại chất chứa nhiều đau khổ như vậy.
“Đối xử vô nhân đạo?” Amuro cười tủm tỉm, “Ran tiểu thư dễ dàng tin như vậy sao?”
Không phải như vậy.
Thân phận, vấn đề quá phức tạp, không thể một sớm một chiều giải thích rõ ràng, có một số việc có thể không biết toàn bộ.
Nhưng cô thực sự đã yêu cầu nhiều bên xác nhận mối quan hệ, bao gồm cả người trước mặt cô.
Cô đỏ mặt đáp: "Chuyện giữa chúng ta, Sonoko cũng đã thừa nhận."
"Cô ấy biết?"
Ran gật đầu, rồi lại lắc đầu.
"Thật ra cũng không biết, là Sonoko tự mình đoán."
Trên thực tế, những gì Sonoko đã nói vào thời điểm đó là: "Mặc dù ngay từ đầu cậu đã thừa nhận rằng mình đang yêu, nhưng vì một số lý do, cậu không nói cho tớ biết người yêu của cậu là ai, nhưng tớ đã nói ..." Sonoko mở to mắt hơn rồi nheo lại nhìn cô, “Hai người thật sự là không kiềm chế được mà, bắt đầu lén lút thân mật rồi hôn lén nhau ngay trước mặt tớ, không biết hai người rất lộ liễu, cậu có biết tớ đã khó khăn thế nào để che đậy cho cậu!
Sau này cậu mất trí nhớ, hắn vừa vặn biến mất, tớ còn tưởng rằng hắn là một tên lưu manh bỏ rơi cậu, để tránh cho cậu lần nữa bị tổn thương, tớ mới chần chờ không nói cho cậu biết. . . "
Ran mặt đỏ bừng khi nghe đến từ "hôn lén", làm sao cô còn có thể kể cho anh nghe về cuốn nhật ký đầy bong bóng màu hồng mà cô tìm thấy khi tìm chứng cứ trong phòng.
Nói sao nhỉ, nó dày đặc nỗi ám ảnh nhớ nhung của cô, từ những ngọt ngào và đắng cay khi yêu anh, đến những lo lắng được và mất sau khi hẹn hò, từng chữ, từng chữ, qua những dòng ghi chép của cô cứ như vậy trải dài trước mắt cô có thể không tin sao!
Điều khiến cô ngạc nhiên hơn nữa là trong mối quan hệ được ghi lại trong nhật ký, cô lại thích người kia trước, nó khiến cô cảm thấy ngại ngùng và bối rối trước sự mê đắm mà chính mình không thể kìm chế được.
Làm thế nào cô lại mê đắm người ta như vậy?
Chủ động tặng quà trong những ngày không phải ngày lễ, còn ghen tuông mà đuổi theo đến tận nhà người ta, kiểu hành vi này chính cô cũng không nỡ nhìn lại.
Cô ho nhẹ, cố gắng bình tĩnh lại.
"Tôi còn một chuyện quan trọng muốn hỏi anh. Tôi hy vọng anh có thể nói cho tôi biết, anh Amuro, tại sao lúc trước tôi lại mất trí nhớ. Nó... có liên quan đến anh không?"
Cô nhìn thẳng đối phương: “Ngày tôi tỉnh lại, anh ở bên giường tôi, cho nên trước khi tôi mất trí nhớ đều ở cùng anh, trên người tôi cũng không có bất kỳ dấu hiệu nào của vết thương, cho nên là.” Chẳng lẽ là do đầu bị va chạm mạnh mà gây ra hay là do kích thích gì đó sao? Chẳng lẽ là bởi vì thương tâm đến muốn quên đi sao?"
Amuro nhướng mày, cô đoán khá gần.
Anh cười nửa miệng nói: “Tại sao em lại nghĩ rằng người làm em buồn là anh chứ không phải người khác?”
Bởi vì chúng tôi đã ở cùng nhau vào thời điểm đó! Vì lúc đó trong tâm trí cô chỉ có anh!
Cô xấu hổ: "Bây giờ tôi đang hỏi anh! "
Anh giơ tay van xin: “Chà chà, Ran tiểu thư thật sự rất thông minh, hầu như cô đều đoán đúng mọi chuyện, nếu Kazami đã nói hết với cô, vậy thì tôi không có gì phải giấu giếm…”
Anh nói với cô chính xác những gì đã xảy ra ngày hôm đó.
Thật ra thì cũng chẳng có gì phải giấu giếm, yêu nhau cũng là sự thật, giả danh thân phận là sự thật, thỉnh thoảng giở trò đồi bại với cô cũng là sự thật.
Chỉ là, Ran à, tôi sợ rằng lý do thực sự khiến em mất trí nhớ, tôi sẽ mãi mãi giấu trong lòng.
Anh nhìn cô gái trước mặt đang chăm chú lắng nghe, ánh mắt âm trầm không rõ.
-------------------------------------------------------------------------------------
Một lúc sau
"Cho nên, tôi mất trí nhớ là bởi vì bị anh lừa gạt dẫn đến kích thích?"
Mặc dù cô cũng đoán được phần nào nhưng Ran thực sự không ngờ rằng chỉ vì nhìn thấy anh ôm người phụ nữ khác mà cô sẽ tức giận đến mức mất trí nhớ.
Cô không khỏi nhíu mày.
"Ran tiểu thư, xin chú ý lời nói, đó không phải lừa gạt, đó là đóng kịch!"
"Xin lỗi."
Amuro sửng sốt.
Anh cười gượng: "Đừng nói xin lỗi, người nên nói xin lỗi là anh. Lúc đó anh khiến em mất trí nhớ, không thể ở bên cạnh em, sau này anh vì nhiệm vụ mà ra đi không lời từ biệt, hiện tại anh đang ăn trái đắng, khiến em không dám lại gần anh, đây là điều anh đáng phải chịu."
Ran vuốt lại lọn tóc trên má, cảm thấy hơi xấu hổ.
"Đừng nói như vậy, tôi nên cảm ơn anh, anh làm như vậy là vì bảo vệ tôi."
"Anh còn có cơ hội làm bạn trai của em không?"
"......" Ran nghẹn ngào nhìn anh.
Điều này làm cho cô không biết nên trả lời ra sao. Cô có thể nói không còn cơ hội sao?
Bầu không khí đột nhiên trở nên xấu hổ, Amuro nhìn gò má ửng hồng của cô gái nhỏ, khóe miệng hơi nhếch lên, vén chăn xuống giường.
Bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình không hề che đi dáng người tuấn tú của người đàn ông mà càng tôn thêm vẻ đẹp của anh dù cho đang ốm yếu.
Anh từng bước chậm rãi đi đến trước mặt cô gái đối diện, nửa ngồi xổm xuống, trên mặt mang theo nụ cười nửa miệng nhìn cô: "Hôm nay em tới đây không chỉ vì ôn lại chuyện cùng anh đúng không?"
Ran nhìn đi chỗ khác, hai má nóng bừng.
Trước khi đến đây, cô đã suy nghĩ rất nhiều, nếu như bọn họ thật sự hẹn hò rồi chia tay vì lý do đó, thì dù thế nào cô cũng không thể làm tổn thương anh, những hành vi không rõ ràng khiến cô tức giận kia chỉ là cách anh bảo vệ cô vì không thể nói ra sự thật.
Anh đã hy sinh rất nhiều cho lợi ích chung, và bây giờ anh thậm chí không thể có được lại cho mình người anh yêu.
Hơn nữa, cô là người theo đuổi anh trước, và họ chưa bao giờ chính thức chia tay.
Anh đột nhiên nghiêng người, đặt tay lên hai bên hông cô, cô hơi lùi lại, anh lại tiến lên một chút, cho đến khi lưng cô dựa vào thành ghế sô pha, không cách nào lùi lại.
Người đàn ông cao lớn, cơ hồ ôm cô vào lòng, trán áp vào trán cô, hơi thở nóng bỏng của hai người quyện vào nhau.
Anh thì thầm bằng một giọng mê đắm: "Anh đã làm sai rất nhiều chuyện. Sai lầm là khiến em chịu tổn thương . Sai lầm là lặng lẽ bỏ rơi em. Anh đã mất rất nhiều thứ vì những thứ mà mình phải bảo vệ. Anh đã chịu nhiều cực khổ vì công lý, vì em mà anh thiếu chút mất đi luôn gương mặt, nên em có thể ở lại bên anh được không? "
Nhìn hàng mi run rẩy của cô, anh thừa thắng xông lên, trong giọng nói mang theo một tia ủy khuất: “Là em lúc trước nói thích anh trước, đến lúc anh yêu em đến mức không muốn buông em lại nỡ bỏ anh sao? "
"Không..." Ran yếu ớt trả lời.
Thấy có cô có chút buông lỏng, anh lại tiến lên một bước, đôi môi mỏng tái nhợt chậm rãi áp xuống, sắp dán lên đôi môi ẩm ướt.
“Khoan…chờ đã.” Cô hốt hoảng đưa tay lên ngực anh.
"Đau!"
Tiếng kêu đau của người đàn ông khiến cô không còn xấu hổ nữa, động tác đẩy chuyển thành nắm cánh tay, cô lo lắng hỏi: "Anh sao vậy? Vết thương có hở không?"
Anh cau mày thật chặt, vẻ mặt đau khổ nói: "Có muốn giúp anh xem một chút không?"
Ran gật đầu, anh quay sang chỗ khác.
Cẩn thận lật mở cổ áo, lại nhìn thấy vết sẹo gớm ghiếc, Ran không khỏi rưng rưng.
Cô than thở trong nước mắt: “Anh sau khi về sao không đi khám đi!
Amuro vội vàng xoay người, ôm lấy cô an ủi: "Anh tối hôm qua đã được bác sĩ xem qua, thuốc cũng đã cho rồi, không có chuyện gì."
Ran cụp mi xuống, nhẹ giọng hỏi: "Còn đau không?"
"Không đau nữa."
"Liệu có để lại sẹo không?"
"Bác sĩ nói, nếu như đúng giờ bôi thuốc, sẽ không xảy ra chuyện."
“Cho nên…” Amuro giơ tay, dùng ngón trỏ nâng cằm cô lên, nhìn sâu vào đôi mắt ngấn nước của cô, khàn giọng nói: “Có muốn mỗi ngày nhắc nhở anh uống thuốc đúng giờ không? "
Ran chớp chớp mắt: "Muốn."
Hắn lại hỏi: "Có muốn mỗi ngày tới đưa đồ ăn cho anh?"
"Muốn."
"Em có muốn chăm sóc anh cho đến khi anh khỏe?"
"Muốn."
"Em có muốn làm bạn gái anh không?"
"Muốn……"
Khi định thần lại, Ran đã kịp thời phanh lại, nhưng Amuro đã ôm chặt cô, cười nói: “Được rồi, vì chúng ta đã đi đến thống nhất, vậy Ran tiểu thư, xin cô chiếu cố tôi trong tương lai."
"Ah?"
Cho đến khi trở về, Ran không thể hiểu làm thế nào mà cô lại đồng ý dễ dàng như vậy.
Khi cô về đến nhà, điện thoại reo lên.
Nhìn thấy người gọi, cô lại đỏ mặt.
Cô nhấn nút trả lời: "Có chuyện...gì sao."
Giọng nói của người đàn ông phát ra từ ống nghe.
"Ran tiểu thư, anh có chút tò mò, Sonoko tiểu thư làm sao biết mối quan hệ của chúng ta?"
Giọng nói của Suzuki Sonoko không thể không vang lên bên tai cô lần nữa.
"Hai người vẫn luôn hôn lén, vẫn luôn hôn lén a! "
“Tôi, tôi cũng không biết!” Nói xong, cô cúp máy.
Lúc này, Amuro, bị cúp máy, ngồi ở trên giường bệnh, chống cằm lẩm bẩm nói: "Mình ngụy trang càng lúc càng kém sao?"
Một lúc sau, anh lại cầm điện thoại lên và gửi một tin nhắn.
Kazami cách đó không xa nhìn tin nhắn vừa được gửi tới một cách trầm ngâm.
—— Từ nay về sau tăng cường rèn luyện! Ngoài ra, lần này cậu làm tốt lắm! Cảm ơn!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com