Mưa đêm
Rào...
Rào...
Rào...
Mưa rồi à?
Luồng không khí lạnh xộc vào căn phòng tám chiếu mà chẳng một lời báo trước, cái ướt át, cái dịu thanh của đất trời cũng lẫn vào trong ấy tản ra đưa đi khắp không gian.
Koryuu chán, chẳng buồn ngồi dậy đóng cửa.
Cứ kệ cho mưa vào, cũng tốt.
Mỗi lần mưa anh cứ vậy đấy, tâm trạng bỗng dưng chán chường không nói lên lời, thước đo niềm vui tụt xuống âm vô cực và rồi ngay cả cơ thể cũng chả muốn cử động một tí nào.
Mưa đêm dễ ngủ, ai cũng thích lạnh teo người hơn là nóng nhễ nhại. Anh lại đi ngược bọn họ, cũng bởi màu tóc của mình giống nắng quá đỗi, nắng mà dính mưa thì chẳng rực rỡ một chút nào cả, một màu bí xị mà thôi.
Lạ thật đấy, anh cứ thích nắng nhảy nhót trên mái tóc anh mãi, chẳng bao giờ dứt. Nhảy rồi nhảy mãi.
Tiếng đàn...
Mùi nhang thơm nhè nhẹ...
Khói trắng lởn vởn...
Chỉ có một người. Cậu ta lúc nào cũng sẽ đàn một bài não lòng trong những ngày mưa rào, bất cả ngày hay đêm, đàn mãi đến khi mưa tạnh, đốt nhang thơm cả đại bản doanh, thứ mùi ngọt ngào như quả đào chín mọng. Nghe tiếng đàn tranh dập dìu như sóng vỗ vào tai, thấm cái lạnh của giọt mưa rơi lả tả, mùi nhang thơm dìu dịu phả vào buồng phổi. Buồn không lời dâng lên từng khắc.
Buzen Gou.
Mái tóc đen ngắn nam tính, lúc nào cũng tươi cười, hệt như một anh hàng xóm nhà kế bên của đám nhóc Midare hay xem trên ti vi, thứ đồ hiện đại mà chủ nhân phải còng lưng cày cuốc mà mang về cho được. Tại sao một con người như thế lại đàn ra khúc nhạc sầu vọng cả lòng người thế nhỉ?
Cậu ra cười thật đẹp. Đẹp như cách đóa hoa sơn trà trắng nở rộ vậy. Đẹp đến nỗi tưởng tranh chứ chẳng phải thật, cả nắng cũng phải lưu luyến mãi vì nụ cười đó.
Đẹp đến nao lòng.
Tự dưng muốn thấy cậu ta.
Anh ngồi dậy, khoác áo choàng mỏng bên ngoài, mưa rả rít. Cầm một cây ô bằng tre đỏ màu rượu lên, anh bước theo tiếng đàn đó.
Một nhịp rồi lại một nhịp.
Một bước chân rồi lại một bước chân.
Mưa rơi tí tách thành dòng ngắt quãng tản ra nới tán ô tròn. Thấy bóng người qua kẽ lá.
Dáng người chẳng gầy mà chẳng cao, thon gọn thật dễ khiến người ta muốn trao một cái ôm sau lưng biết nhường nào. Mái tóc đen dính ướt mềm mại đi theo đường nét gương mặt, vất vơ chút quyến rũ lên đó.
Tiếng đàn một sầu lại sầu thêm.
Anh tiến lên một bước nữa, lá cây khẽ rung, lạnh quấn quanh người.
U sầu cứ như là hiện thân của người con trai ấy, nụ cười đến nắng còn phải đổ bị mưa cuốn đi chẳng còn một, chỉ còn đôi môi lạnh tanh nước mưa, lạnh thều thào của nỗi sầu là còn trên đó. Hệt như đất trời được gột rửa sau còn mưa vậy, chỉ còn lại nhưng gì tinh túy nhất, quý giá nhất được phơi ra.
Thời gian trôi qua chậm chạp, đã qua một nửa canh giờ, mưa cũng đang đến hồi vãn.
Không biết cậu ta có thấy mình không nhỉ?
Anh ngước nhìn màn trời đen mấy đang kéo đi bớt kia.
Trăng khuyết, lẻ loi sáng nhập nhòe.
Trông buồn thật đấy.
"Anh không bị dính mưa đấy chứ?"
Cậu ta chạm nhẹ vào vai anh, giật mình đến nỗi suýt nữa đã đánh rơi chiếc ô. Mùi đào quanh quẩn, thơm thật đấy.
Đôi mắt vàng đồng chăm chú nhìn anh, nắng nhiều thật đấy.
"Giờ thì cậu lại làm cả hai ta ướt rồi đây này."
Anh thở dài, khoác tấm áo choàng của mình lên người nhỏ hơn, dù gì cũng đỡ ướt một chút.
"Cám ơn anh, thú thật thì tôi cũng chả khô mấy với mái tóc chưa sấy này đâu!"
Cậu ta cười toe toét. Đẹp thật đấy, nước mưa cũng chẳng làm nhòe được.
Đệch.
Đỏ mặt mất rồi.
Mưa vẫn rơi, nhỏ.
Cả người nóng rần rật, giờ thì cả tai đỏ rồi, phát điên mất thôi. Có cái gì đó nổ lốp bốp trong lòng ấy, giống như giao thừa vậy.
Cậu ta, sao lại cười chứ?
"Không phải anh lên cơn sốt vì dính mưa đấy chứ?"
"Không, không phải."
Phải chối đây đẩy, kẻo mất mặt lắm. Cảm xúc cứ thi nhau đua nở trong lòng, như một bữa tiệc nho nhỏ vậy. Tâm trí tràn ngập nụ cười của người, mùi đào, tiếng đàn...
"Quên mất tại sao anh lại đến đây vậy? Mưa thế này còn đi đâu?"
Cậu ta vén mái tóc lòa xòa của anh ra, đặt mu bàn tay lên trán. Nhíu mày một chút đo đi đo lại nhiệt độ của cả hai. Rồi vò rối mái tóc anh, lại cười.
Cười hoài biết tim ai đó rung rinh muốn rụng như cánh anh đào kia không?
"Tiếng đàn... thôi bỏ đi. Tôi rảnh nên đi lang thang thôi."
Chả ai rảnh hơi lại đi dạo trong đêm khuya mưa rào như vậy, tính ý lên một chút đi, cái cậu tên Buzen Gou này.
"Ra là thế, tôi lại không biết anh có sở thích lạ lùng như vậy đấy."
Cậu ta cười khúc khích, lấy miếng vải ướt dập đi cây nhang thơm nơi mé cửa. Cả hai giờ đang ngồi trên hiên nhà đầy nước.
Nay cậu ta mặc kimono, hai lớp nhưng cũng chả khác nào không mặc vì đã dính ướt vài mảng.
"Cậu không định đi thay đồ à? Để vậy sẽ bị bệnh đấy?"
"Không sao, tôi thích thế này, mát mát dễ chịu lắm."
Chợt.
Anh tiến sát lại gần, những ngón tay len lỏi vào ngón tay của người kia. Ấm nóng, muốn được chạm nhiều hơn.
"Có ai từng bảo rằng cậu rất đẹp chưa?"
Cậu ta sững sờ một vài giây, rồi ngượng ngùng cúi gầm mặt, cả tầng da hồng hồng một màu.
"Nếu chưa thì anh sẽ nói nhé?"
Nhẹ nhàng nâng cằm cậu ta lên, đẹp hơn cả người trong thiên hạ ngũ kiếm.
"Em đẹp, thật sự rất đẹp, đến nỗi tôi chỉ muốn chiếm lấy em ngay."
Nói rồi, đặt một nụ hôn lên đó, nhẹ nhàng sẽ là khởi đầu.
Một cái rồi hai cái.
Hai cái rồi ba cái.
Rồi len lỏi vào khuôn miệng khép hờ của người, cướp lấy hơi ấm ngòn ngọt vội vàng, quấn lấy chiếc lưỡi nhỏ vẫn còn cứng đờ vì sự việc, trêu đùa rồi thả ra, đến khi người kia phải chủ động theo kịp hành động của anh.
Đôi bàn tay mảnh khảnh gắt gao ôm lấy lưng áo của anh.
Va chạm giữa lạnh và nóng hút lấy nhau mãnh liệt.
Thực sự muốn có được người này.
Gạt đi giọt nước nơi khóe mắt của người kia, anh thì thầm:
"Để anh thay đồ giúp em, ướt hết cả rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com