Chương 4: Bạn tốt bạn xấu
Vì đến tận giữa tháng mười Uyên Linh mới phải báo cáo nhập học, thế nên thời gian rảnh cô đều dành để "chui lỗ chó" sang năm 2002 du ngoạn. Cô bé Phương bình thường hay líu lo, hôm nay lại giận cô vì hôm qua cô chủ động về mà không báo. Uyên Linh cũng không biết vì sao mình phải dính đến cô bé, đến khi cô nhận ra cô bé bám dính mình, cô đã không thể tách ra nữa rồi.
Đến xe bán kem đã lâu nên Uyên Linh bạo gan hơn, cô mon men đi thẳng vào bên trong quầy của Thu Phương, mặc cho cô bé có muốn cô ra ngoài. Hôm nay cô bé lại làm mặt giận mặt hờn với cô, rõ ràng mọi hôm cô đều về nhà bằng cách đó.
"Phương ơi, giận chị hoài vậy?"Uyên Linh chọt chọt tay vào bên má phụng phịu của Thu Phương , cô bé hay lanh chanh chích chòe nói suốt ngày lại đột nhiên không nói, ai có thể quen?
Thu Phương đẩy tay Uyên Linh ra khỏi mặt mình, cũng không nói gì, hôm qua đáng lẽ ra đã được chị ấy dẫn đi ăn chè, không ngờ chị ấy lại chuồn mất, nàng còn chưa kịp rủ! Uyên Linh là đáng ghét nhất, là kẻ đáng ghét nhất trong một ngàn kẻ đáng ghét.
"Phương ơi Phương à, chị nghe nói giận hoài mau già lắm, đừng giận chị nữa mà."
"Ai dám giận gì chị."
"Em đang giận chị."
"Không có!" Thu Phương khẳng định chắc nịch.
Uyên Linh gật gù ra vẻ như đã hiểu mọi chuyện rồi, "Vậy chị về đây, bye bye."
"Chị dám?" Thu Phương nghe đến đó bèn ngước mắt lên nhìn Uyên Linh , rõ ràng là cô giận chị ấy còn chưa thỏa lòng, vậy mà chị ấy đòi về, chị ấy không muốn sống nữa rồi!
"Không dám, không dám, nấm lùn đừng giận chị nữa nghen." Uyên Linh xoa xoa mái tóc mềm mượt của Thu Phương, cô bé chỉ gội đầu với dầu gội bồ kết kiểu cũ, nhưng mái tóc vẫn hơn hẳn tóc được chăm ở salon đắt tiền. Đứng gần con bé đôi khi Uyên Linh còn nghe được mùi bồ kết thơm thơm lẫn trong gió, đúng là con người ngày càng phát triển, giá trị ngày xưa dần dần không còn nữa, nhưng mỗi thời có một cái hay khác nhau.
"Em mà lùn, đợi em mười tám tuổi em sẽ cao hơn chị cho coi." Thu Phương bĩu môi trả lời lại Uyên Linh.
Uyên Linh như cảm nhận được trong lời nói của Thu Phương đã thôi sự hờn giận, cô như một chú chó con quẫy đuôi mừng rỡ khi chủ về, quẫy đuôi mình như điên trước sự tha thứ của Thu Phương, "Phải, phải, em mà mười tám thế nào cũng cao hơn chị."
Bà Hường đi từ ngoài vào trong thì thấy một người con gái lạ đang ngồi với con gái mình, bà thấy lạ, con gái bà thường ngày cứ hay than vãn là không có bạn thân, ở đâu lại xuất hiện một người bạn như vậy?
"Bạn hả con?" Bà cất cái nón tai bèo của mình vào bên trong quầy kem, vừa cất vừa hỏi.
Uyên Linh nhanh chóng đứng lên chào bà, "Dạ, con là Uyên Linh, bạn của bé Phương ạ."
"Bé Phương?"
Bà Hường cảm thấy hai chữ bé Phương này rất nghi vấn, đây không những là bạn của Thu Phương mà còn lớn tuổi hơn Thu Phương, từ bao giờ con bé lại kết bạn được với cả người lớn thế này?
"Hai con học chung trường á mẹ. Chị Uyên Linh trên con một lớp." Biết tính tình mẹ của mình dễ nghi ngờ nên Thu Phương nói lảng đi, tìm đại một thân phận để lấp liếm cho Uyên Linh. Bình thường đúng thật là Thu Phương không có nhiều bạn, bà có nghi vấn cũng là chuyện đương nhiên.
Uyên Linh im lặng không nói gì mà chỉ nhoẻn miệng cười thân thiện, cô biết nếu mình mà nói nữa không chừng công tình nói xạo của Thu Phương cũng trở thành công cốc.
"Mẹ, con đi ăn chè với bạn nha!"
Bà Hường nhìn ánh mắt trông chờ của con bé, suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng chịu gật đầu. Uyên Linh cầm lấy cái máy ảnh của mình trên kệ, cúi đầu chào bà rồi dắt Thu Phương đi ra khỏi quầy kem. Hôm nay cô có mang theo máy ảnh để chụp các tấm hình của Sài Gòn những năm 2000, hôm nay vừa hay được sử dụng.
Thu Phương đội chiếc nón tai bèo màu hồng còn Uyên Linh thì đội nón tai bèo màu đen kiểu thịnh hành năm 20xx, mặc dù cả hai đều là nón tai bèo nhưng nón của Uyên Linh và trang phục Uyên Linh mặc đều là trang phục của năm 20xx mang hơi hướng retro, không thể tìm được ở năm 2002. Ở năm 2002 việc lấn chiếm lòng lề đường vẫn chưa là vấn đề nhức nhối. Hai người cùng nhau rảo bước, đôi khi Uyên Linh sẽ vì những câu nói ngốc nghếch của Thu Phương mà bật cười, đôi khi Uyên Linh sẽ vì Thu Phương mà giơ cao máy chụp ảnh lên nháy vội vài tấm.
"Máy ảnh của chị đẹp quá."
"Đương nhiên."
Thu Phương nhìn con đường tấp nập bằng đôi mắt trong trẻo, bằng một tâm hồn ngây thơ không vương vấn bụi đời, những câu nói của Thu Phương đều rất ngô nghê. Tuổi mười sáu của gần hai mươi năm trước không giống những cô bé tuổi mười sáu hiện đại, ở thời điểm smartphone chưa thịnh hành như bây giờ, tuổi mười sáu chính là tuổi mười sáu đúng nghĩa, ngây thơ và xinh xắn đẹp đẽ vô ngần.
"Ăn chè quán dì ba nha."
Uyên Linh gật đầu, "Tùy em à."
"Không được nói tùy em nữa."
"Được được. Bà trẻ ơi, ai mà cưới em chắc khó sống." Mặc dù Thu Phương vẫn còn là trẻ con nhưng câu từ khi nói chuyện với Thu Phương không phải dạng tùy ý, muốn nói sao thì nói vậy. Có thể ẩn ẩn cảm thấy rằng sau khi Thu Phương lớn, ắt hẳn chồng con phải chịu khổ rồi.
Thu Phương dẫn Uyên Linh đi vào bên trong một con hẻm nhỏ, hết rẽ trái rồi lại rẽ phải, Uyên Linh nghĩ nếu cô tự đi một mình nhất định không tìm được đường đến quán. Thu Phương ra hiệu cho Uyên Linh ngồi ở một quán chè nhỏ, thậm chí còn không có biển hiệu, trên bàn bày nhiều thau nhỏ, từng thau đựng một loại chè, nào là chè bắp, chè đậu, sâm bổ lượng,... nhìn rất ngon mắt.
"Cho con một ly chè bắp nha dì." Thu Phương nhướn mắt hỏi Uyên Linh xem Uyên Linh muốn ăn gì, Uyên Linh nhìn sơ qua một lượt, cuối cùng tự chọn cho mình một ly sâm bổ lượng. Hai người vừa ăn vừa nói chuyện với nhau, những câu chuyện không đầu không đuôi, không chủ đích. Đôi khi hai người lại bật cười vì sự hòa hợp của mình, nói chuyện rất rôm rả.
Uyên Linh múc một muỗng sâm bổ lượng cho vào miệng, vui vẻ nói, "Chị chụp em thêm một tấm nhé?"
"Chị không thấy em xấu sao? Chụp em rửa hình ra người ta cười chị đó."
"Vậy thôi vậy."
"Này!" Thu Phương giận dữ nhéo vào vai Uyên Linh một cái, đồ đáng ghét này lúc nào cũng trêu cô, biết cô không thường nói ra đúng suy nghĩ của mình nên vặn vẹo cô rồi lấy đó làm thú vui. Thật là tội đáng muôn chết!
Ăn xong Uyên Linh dẫn Thu Phương về trung tâm thương mại, bà Hường đang định bưng thùng nước đi đổ nhưng Uyên Linh nhanh tay cản lại, cô nói, "Dì để con."
"Thôi, ai lại để con đổ."
"Dì cứ để con bưng cho, con bưng nhanh lắm."
Rốt cuộc bà Hường cũng không cản được Uyên Linh, đành để Uyên Linh lục tục mang thùng nước đi đổ. Bình thường đôi khi Uyên Linh thấy Thu Phương lụi cụi bưng, cô cũng bưng giúp, vậy nên bưng đi đâu đổ đi đâu cô cũng nắm rõ. Bà Hường ngồi trên ghế thở ra một hơi, "Nãy khách tự nhiên ùa vô một lượt, xong rồi không có ma nào."
"Mẹ mệt không? Mẹ mệt thì về nghỉ đi, tối con tự dọn hàng." Thu Phương giúp mẹ mình dọn sạch quầy kem, một tốp khách đến khiến quầy kem trở nên bừa bộn hơn hẳn, nhưng Thu Phương rất thích những khi bừa bộn thế này, chứng tỏ là tiền đang dần dần vào túi mình.
Bà Hường nhìn con gái đang đến tuổi dậy thì của mình, ánh mắt toát lên vẻ hãnh diện, con bà càng lớn càng xinh.
"Con chơi với bạn giàu nhưng không được đua đòi giống bạn, bạn có tính tốt thì học theo, bạn có tính xấu thì nghỉ chơi. Biết không?" Bà cẩn thận dặn dò, chỉ mới tiếp xúc với cô bé tên Uyên Linh kia chưa đến một tiếng, bà cũng không biết con bé là người như thế nào. Nhưng ấn tượng đầu với bà không hề tệ.
Thu Phương ngoan ngoãn gật đầu, "Con biết rồi mẹ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com