Chương 16
Kì nghỉ tết qua rất nhanh, Dương Hoàng Yến lại bắt đầu đi làm lại, mỗi ngày phân kiện, đưa kiện hàng, cuộc sống sinh hoạt và làm việc cứ diễn ra đều đặn như thế.
Đã một tháng cô không liên lạc cùng Thiều Bảo Trâm.
Hành lý của cô ngày thứ hai sau khi Bảo Trâm rời đi, đã được chuyển phát nhanh chuyển đến.
Cô không biết như thế có tính là đã chia tay, tóm lại bọn họ chính là không liên hệ, phảng phất như chưa từng phát sinh bất cứ quan hệ gì, chưa hề xuất hiện trong sinh mệnh của nhau.
Cô biết Thiều Bảo Trâm không lâu, ở cùng nhau cũng trong thời gian rất ngắn ngủi. Nhưng đối với Dương Hoàng Yến, sự xuất hiện của Thiều Bảo Trâm trong cuộc đời cô có ý nghĩa rất quan trọng, dù thời gian có trôi qua, thì cô vẫn luôn mãi nhớ đến khoảng thời gian ngắn ngủi mà ấm áp, tươi đẹp kia.
Vòm ngực ấm áp, nhiệt độ bàn tay, nụ hôn của em, giọng nói trầm ấm,… tất cả như khắc sâu vào linh hồn cô, cả đời không thể nào quên được.
Vương vấn, không phải không, nhưng chung quy cô cảm thấy kỳ thật như thế này là tốt nhất.
Trâm có cuộc sống của em, cô có con đường của cô.
Một tháng sau khi khai giảng, cũng là lúc công bố thành tích thi thử, vẫn như cũ, Thiều Bảo Trâm vững vàng xếp đầu toàn trường.
Hôm công bố điểm, Kiều Anh có chút lo lắng, bận bịu chạy đi xem kết quả, thấy Bảo Trâm vẫn vững vàng xếp thứ nhất, cuối cùng mới thở nhẹ ra.
Gần đây cảm xúc của Bảo Trâm không được ổn, cả ngày đều trầm mặc không nói chuyện, thuốc cũng hút nhiều hơn trước, khi nào không thấy em ở phòng học thì hơn phân nửa là ra chỗ nào đó hút thuốc.
Lần trước y lặng lẽ hỏi Thy Ngọc, dù gì Thy Ngọc cũng là em họ của Trâm, có lẽ biết nhiều hơn bọn y. Ai ngờ Lê Thy Ngọc cũng lắc đầu nói: “Tôi cũng không biết.” Ngừng một chút, ngược lại hỏi Kiều Anh, “Chẳng lẽ áp lực thi đại học quá lớn sao?”
Kiều Anh liếc Thy Ngọc một cái, “Tôi với cậu ta là đồng học sáu năm chưa bao giờ thấy cậu ta bị cái gì mà áp lực học hành cả.”
Không phải áp lực thi đại học, vậy đương nhiên là vì chuyện khác.
Bạn gái của Lê Thy Ngọc, Hoàng Diệp Anh lúc này mới từ sau lưng Thy Ngọc thỏ đầy ra, nháy mắt nói: “Hay là thất tình?”
Kiều Anh cùng Thy Ngọc liếc nhìn nhau, đồng thời nghĩ đến Dương Hoàng Yến.
Tựa hồ đã rất lâu không gặp Dương Hoàng Yến.
Kiều Anh vỗ ót một cái nói, “Tôi nói mà, dạo gần đây Thiều Trâm lúc nào cũng nhìn chằm chằm điện thoại giống như đang chờ cuộc gọi của ai đó, kiểu biểu hiện này, đúng là triệu chứng thất tình.”
Kỳ thi thử kết thúc, trường cho học sinh nghỉ hai ngày.
Lớp 12 dù ôn thi cực kì căng thẳng, nhưng rốt cục vẫn cần khoảng thời gian nghỉ ngơi, khổ nhàn kết hợp mới có thể phát huy tất cả năng lực một cách tuyệt đối.
Thy Ngọc và Kiều Anh biết Bảo Trâm tâm tình không tốt liền kéo em đi uống rượu.
Âm nhạc du dương, mấy người họ chọn một bàn gần cửa sổ nhà hàng, gió thổi man mát, bóng cây đung đưa lay động.
Bởi vì mưa, trên đường bóng người thưa thớt.
Thiều Bảo Trâm dường như không quan tâm lắm, chỉ chăm chú uống rượu, thi thoảng lướt nhìn màn hình điện thoại.
Ngồi đối diện em là Như Ý, quan sát Thiều Bảo Trâm cả tối, cuối cùng cô cũng không nhịn được nữa nói: “Thiều Trâm, cậu đừng nghĩ đến cô gái kia nữa, loại con gái đó, có loại người nào chưa thử qua, cô ta chỉ đang đùa giỡn với cậu, chơi chán liền đá văng. Lại nói, cậu ưu tú như vậy, cô gái kia từ đầu đến chân, có chỗ nào xứng với cậu, đến...”
“Ngậm miệng.” Đôi con ngươi Thiều Bảo Trâm nhìn Như Ý lạnh như băng, thanh âm rất nhẹ nhưng lại lạnh đến độ làm người khác phát run, Như Ý sợ đến mức rụt cổ lại.
Cô cắn chặt môi, nửa câu cũng không dám nói nữa.
Thiều Bảo Trâm đứng lên.
Lê Thy Ngọc sững sờ, “Chị?”
Trâm không đáp, chân khua ghế sang một bên, nghiêng người đi ra ngoài. Tới cửa bắt một chiếc taxi rồi rời đi.
Vừa được nhận tiền lương, Dương Hoàng Yến định ra shop quần áo mua mấy cái áo len. Ai ngờ đúng lúc ra ngoài trời lại mưa to, Yến vội vàng chạy vào mái hiên của một nhà gần đó trú mưa.
Đột nhiên trời đổ cơn mưa lớn, muốn bắt taxi đều phải tranh nhau.
Hoàng Yến tranh không nổi, cũng không muốn tranh đoạt với người khác, suy nghĩ chút bèn chạy vào cửa hàng tiện lợi gần đó mua một cái ô, sau đó đi về bằng tàu điện ngầm.
Đang định bước vào cửa hàng, nghe thấy một tiếng gọi quen thuộc: “Hoàng Yến.”
Yến dừng lại, quay về phái phát ra âm thanh, nhìn xem.
Một chiếc xe gắn máy dừng ở ven đường, người ngồi trên xe bỏ mũ bảo hiểm xuống, “Cô đi đâu tránh mưa?”
Người đến là Nguyễn Tấn Đạt, đồng nghiệp mới của cô.
Dương Hoàng Yến gật đầu nói: “Tôi chuẩn bị vào mưa cây dù.”
Đạt nói: “Đừng mua, cô muốn về nhà ư? Tôi đưa cô về.”
Nói rồi, anh ta xuống xe, từ trong cốp lấy ra một cái mũ dự phòng, còn một bộ áo mưa.
Hoàng Yến còn chưa kịp đồng ý, anh ta đã đem mũ đội vào đầu cô và áo mưa để vào tay cô, “Tôi với cô nhà cùng hướng, dù sao cũng tiện đường.”
Nhà Tấn Đạt cách nhà Yến một con đường, đúng là thuận đường về.
Hoàng Yến suy nghĩ một lát, liền gật đầu, “Cũng được.”
Xe gắn máy dưới cơn mưa dữ dội, vượt qua màn mưa lao đi, Hoàng Yến có chút sợ hãi hô: “Tấn Đạt, chậm chút!”
Tấn Đạt lớn tiếng trả lời: “Được!”
Thiều Bảo Trâm chờ Dương Hoàng Yến dưới cửa nhà trọ một hồi.
Trời mưa to, em đứng ở mái hiên của phòng an ninh chờ cô.
Thuốc đã hút được hai cây, đến khi vừa châm lửa cây thứ ba, trong tâm mắt, bỗng hiện ra một thân ảnh quen thuộc. Là Hoàng Yến, nhưng ngoài cô ra còn có thân ảnh của một người con trai khác.
Yến bước xuống xe, cả người ướt sũng, vì mưa lớn quá, áo mưa cô mặc trên người căn bản vô dụng.
Cô thóa mũ bảo hiểm xuống, đưa Tấn Đạt, “Cám ơn anh.”
Tấn Đạt lúc này mới phát hiện toàn thân Hoàng Yến ướt sũng, ai nha một tiếng, “Sao cô lại ướt như chuột thế kia?”
Nói rồi, vội vàng cởi áo mưa của mình xuống, sau đó cởi áo khoác, khoác lên người Yến, “Đi bộ vào nhà còn một đoạn, cô đừng để bị cảm.”
Yến sững sờ, vô ý thức muốn đem áo cởi trả lại.
Kết quả còn chưa kịp làm gì, áo khoác trên người đột nhiên bị người đằng sau lấy đi.
Trên vai buông lỏng, cô vô ý thức quay đầu.
Thiều Bảo Trâm đang đứng phía sau, trầm mặt, cầm áo khoác hướng phía Nguyễn Tấn Đạt ném tới.
Đạt nhanh tay bắt được, quay sang sững sờ nhìn Trâm, “Cô là ai?”
Trâm đem Yến ôm lấy, lạnh giọng nói: “Người yêu của cô ấy.”
Yến ngẩn ngơ: “Trâm…”
Lần cuối cùng gặp mặt đã là một tháng trước. Lâu như vậy không nhìn thấy em, vẫn là không kìm chế được trái tim rung động.
Thiều Bảo Trâm cúi đầu nhìn Dương Hoàng Yến, cô mặc một chiếc áo khoác màu tím, bị mưa làm ướt nhẹp dính vào người.
Em nhíu mày, đem áo lông trên người cởi ra, choàng kín lấy thân thể mảnh mai của cô.
Áo khoác của Trâm là áo khoác dài, mặc trên người Yến vừa vặn đến mắt cá chân.
Bảo Trâm chỉ mặc một kiện áo mỏng manh bên trong, Hoàng Yến sợ em lạnh, lập tức muốn cởi áo khoác lại cho em. Trâm đè lại bả vai cô, ánh mắt cường ngạnh.
Mặc dù không nói chuyện nhưng Dương Hoàng Yến có thể cảm nhận được cơn giận cùng sự chiếm hữu của em.
Em vậy mà lại ghen với Tấn Đạt, bởi vì Tấn Đạt đem áo khoác cho cô, cho nên em cường ngạnh muốn để cô mặc áo của em, phảng phất như thể nói cho người kia biết, cô gái này là của em, chỉ của em mà thôi, ai cũng không được động đến.
Dương Hoàng Yến đột nhiên cảm thấy Thiều Bảo Trâm ngây thơ đến đáng yêu. Tầm tình phiền muộn mấy ngày vừa rồi, như bị một làn nước gột rửa cuốn trôi, đóng lại chỉ còn sự vui sướng, hạnh phúc.
Nguyễn Tấn Đạt có chút mờ mịt, nhìn Hoàng Yến, “Đây là…người yêu của cô?”
Trâm vô ý thức nhìn về phía Hoàng Yến, lại nghe cô nói: “Không phải.”
Thiều Bảo Trâm sắc mặt lập tức khó coi, chăm chú nhìn Dương Hoàng Yến.
Tấn Đạt nhìn Yến, lại nhìn Bảo Trâm. Ngu ngốc đến mấy cũng phát hiện hai người này có quan hệ không đơn giản, anh nghĩ ngợi chút rồi nói: “Vậy… Yến, tôi về đây.”
Dừng lại một giây, bổ sung thêm câu: “Ngày mai gặp.”
Yến ừ một tiếng, nói: “Ngày mai gặp.”
Nhìn hai người chào hỏi qua lại hẹn “ngày mai gặp”, Thiều Bảo Trâm chỉ cảm thấy phổi sắp nổ tung.
Đợi người con trai kia đi, nắm chặt cổ tay Hoàng Yến, ánh mắt em nặng nề nhìn cô chằm chằm, gằn từng chữ hỏi: “Trâm không phải người yêu em?”
Hoàng Yến liếc cũng không liếc em một cái, đem áo khoác cởi xuống, ném vào lòng Bảo Trâm, quay người đi thẳng vào phòng trọ.
Mưa to như trút nước, như không muốn dừng lại, như muốn dốc cả biển nước xuống nhân gian.
Thiều Bảo Trâm đứng trong mưa, quần áo sớm đã bị mưa làm ướt đầm. Tay phải cầm áo khoác, tay em nắm chặt đến nỗi khớp xương trắng bệch.
Em nhìn chằm chằm vào bóng lưng Dương Hoàng Yến, mắt thấy bóng cô dần chìm sâu vào bóng đêm phía xa, rất nhanh liền không thấy rõ, em cắn răng, mắng một câu, nhanh chân đuổi theo.
Dương Hoàng Yến toàn thân ướt đẫm, nhất là tóc, nước mưa từ tóc nhỏ xuống tí tách như mưa.
Cô đứng trong thang máy, đưa tay ấn số tầng, tiện thể nhìn vào gương thấy toàn thân mình ướt như chuột lột.
Cửa thang máy dần đóng lại, một bàn tay luồn vào ngăn trở, thang máy lại mở ra. Bảo Trâm đứng bên ngoài, trầm mặc nhìn Hoàng Yến.
Yến tránh ánh mắt của em, đưa tay muốn ấn thang máy. Tay vừa sờ đến nút, Trâm liền cất bước vào.
Hai người sóng vai, Dương Hoàng Yến không nhìn em, ánh mắt nhìn thẳng tắp về phía trước, ngay cả một cái liếc mắt cũng không cho Thiều Bảo Trâm.
Trâm nhìn Yến, thấy cô đến liếc cũng không liếc em một cái thì nộ khí xung thiên như quả bom sắp bộc phát.
“Đinh” thang máy dừng ở tầng mười hai. Yến bước ra ngoài, vừa hướng cửa bước được nửa bước, cổ tay đột nhiên bị níu lại, không kịp phản ứng, một lực lớn kéo mạnh cô một cái, Yến ngã vào một vòng ôm rộng và ấm áp, lồng ngực quen thuộc mà cô lưu luyến, mà cô nhớ nhung. Mọi việc đến quá nhanh, Hoàng Yến chưa kịp hô lên, một đôi môi lành lạnh đã đột ngột đè xuống.
Tay phải Thiều Bảo Trâm siết chặt eo Dương Hoàng Yến, tay trái giữ ót, không cho cô có một khoảng trống.
Hoàng Yến trong đầu choáng váng, giơ hai tay lên chống lên vai Bảo Trâm muốn đẩy em ra, Trâm lại siết chặt cô hơn, cậy mở hàm răng cô gái không nghe lời trong lòng, dùng sức hôn, mãnh liệt hôn.
Hoàng Yến lấy lại lý trí, hai tay dùng sức đẩy Bảo Trâm thật mạnh. Nửa ngày sau, Trâm rốt cuộc buông cô, không vui nhíu mày.
Yến một cước đá vào gối Trâm, trừng mắt, “Em say rồi.”
Thiều Bảo Trâm không phân bua, em đúng là đã uống rất nhiều, nhưng hiện tại em hoàn toàn tỉnh táo.
Tỉnh táo nghĩ đến cô, tỉnh táo nhớ cô, tỉnh táo muốn đến gặp cô.
Cửa thang máy mở ra lần nữa, Hoàng Yến quay người đi ra ngoài.
Trâm đi theo sau lưng cô, chờ Yến mở cửa, sau đó vào nhà cùng cô.
Dương Hoàng Yến không để ý đến em, cô toàn thân ướt đẫm, tóc dán vào người cực kì khó chịu, vì vậy lập tức đi tắm nước nóng.
Cô về đến phòng, lấy quần áo mặc ở nhà, sau đó vào phòng tắm đóng cửa lại. Bảo Trâm đứng bên ngoài, không đầy một lát liền nghe thấy trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy ào ào.
Em cũng ướt đẫm, quần áo dính sát vào cơ thể, rất khó chịu. Trong phòng khá ấm, em bực bội giật cúc áo cổ, dứt khoát đem áo sơ mi cởi xuống, tiện tay ném lên bàn trà.
Hoàng Yến tắm xong đi ra cùng lúc Thiều Bảo Trâm đi ra từ phòng bếp, trong tay bưng một cái chén. Em chỉ mặc mỗi áo dây, eo hẹp, cơ bụng gợi cảm, gương mặt xinh đẹp, quyến rũ.
Thấy Yến, em ngước mắt nhìn cô một cái, sau đó đi đến bên ghế sofa, cúi người đem cái chén đặt lên bàn trà, từ tốn nói: “Uống thuốc đi.”
Dương Hoàng Yến rũ mắt, trong chén là thuốc cảm, vẫn còn bốc hơi nóng.
“Đề phòng cảm mạo.” Trâm bổ sung.
Yến nhìn Trâm, em vẫn mặc quần áo ướt trên người. Cô nhìn em chằm chằm chốc lát, sau đó quay người về phòng ngủ. Rất nhanh lại đi ra, trong tay cầm một kiện khăn tắm màu trắng.
Cô đưa cho Trâm, “Em đi tắm đi.” Chỉ vào quần áo em, “Cái này thay ra tôi hong khô cho em.”
Trâm không nhúc nhích, chỉ nhìn cô. Nửa ngày, em hỏi: “Câu vừa mới kia em nói, có phải thật hay không?”
Đôi mắt Thiều Bảo Trâm đen nhánh, chăm chú nhìn Dương Hoàng Yến, “Dưới nhà, vừa rồi, em nói với người con trai khi nãy, câu đó.”
Yến ồ lên một tiếng, mãi mới nhớ ra.
Em đang nói, vừa rồi Tấn Đạt hỏi cô: Đây có phải bạn trai cô không? Mà cô trả lời: Không phải.
Cô ngược lại cười một tiếng, vòng qua Thiều Bảo Trâm, ngồi xuống ghế sofa.
Châm một điếu thuốc, ngậm trong miệng hít một hơi, ngón trỏ ưu nhã kẹp điếu thuốc khỏi miệng, lúc này cô mới giương mắt nói: “Tôi cho là chúng ta đã chia tay.”
Trâm nhìn cô chằm chằm, hùng hồn hỏi lai: “Trâm có nói qua lời này sao?”
Yến nói: “Chúng ta đã một tháng không liên hệ.”
Trâm lại nói: “Là em không liên lạc với Trâm.”
Dương Hoàng Yến ngẩn người, nửa ngày cười thành tiếng: “Cứ xem là vậy đi.”
“Em đang chiến tranh lạnh với Trâm.” Thiều Bảo Trâm nói.
Dương Hoàng Yến sững sờ, kỳ quái nhìn em.
Thiều Bảo Trâm đột nhiên cúi người, hai tay chống hai bên giam cô trong vòng tay, đôi con người nhìn thẳng đôi mắt cô, hô hấp gần trong gang tấc, nhẹ giọng nói: “Chuyện này là Trâm sai rồi, ngày đó Trâm không nên phát cáu, không nên lâu như thế không tìm em, xin lỗi đã không để ý đến cảm xúc của em.”
Dương Hoàng Yến mở to hai mắt, trố mắt nhìn em.
Trâm nghiêm túc nhìn cô, nói khẽ: “Yến, chúng ta làm lành, được không?”
Ngón tay em nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt cô, thấp giọng tình tự: “Trâm rất nhớ em.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com