Chương 32
Từ khi từ London trở về, Dương Hoàng Yến ở lì trong nhà suốt một tuần lễ.
Nguyễn Khoa Tóc Tiên một lần đi ngang qua, thuận đường vào cửa hàng sách đi dạo một vòng, kết quả đi hết tầng trên tầng dưới vẫn không thấy người, bèn đi hỏi nhân viên thu ngân: “Chị Yến của các cậu đâu rồi?”
Cậu nhóc thu ngân nói: “Không phải chị ấy vẫn ở London sao ạ? Còn chưa có trở lại.”
Tóc Tiên xùy một tiếng nói: “Đã về lâu rồi.”
Chị liếc nhìn chiếc áo len mỏng vắt trên sofa cạnh cửa sổ. Hai năm trước, Yến nhàn rỗi không có chuyện gì làm, liền mở một hiệu sách nhỏ, chỗ kia là vị trí yêu thích của cô.
Yến thích nhất là sách có tranh vẽ, thời điểm rảnh rỗi cô có thể ngồi cả ngày trên chiếc sofa kia chăm chú xem sách.
Vào mùa xuân, ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào rơi vãi trên người cô, bên ngoài từng tán lá xanh rờn đung đưa nhè nhẹ theo gió, trên ghế Yến cuộn mình thoải mái nằm, hệt như một chú mèo nhỏ lười biếng.
Tiên đi dạo một vòng nữa quanh hiệu sách, sau đó để một phần điểm tâm vào bếp rồi mới rời đi. Bên ngoài đang mưa, chị run lên một cái: “Mẹ nó, thật là lạnh chết đi được.”
Chị nhanh chóng bước đến mở cửa xe, nhanh chóng bước vào khoang xe ấm áp.
Yến hiện đang ở tại Vinhomes Green Villas, ngự tại trung tâm Hà Nội, một khu nhà tấc đất, tấc vàng.
Lúc trước đi mua nhà, vẫn là Tóc Tiên đưa cô đi xem nhà, xem một chút liền chọn trúng căn hộ này. Căn hộ hơn 200 mét vuông, cô nói chọn là liền vung tiền như rác, đến chớp mắt cũng không chớp mua căn hộ to nhất này.
Hoàng Yến là cô gái kì quái nhất Tóc Tiên từng gặp, một mình cô thế mà mua hẳn một căn nhà lớn như thế, ở cũng chẳng ở hết, cũng không phát hoảng một mình ở trong căn nhà rộng thênh thang thế này.
Lúc chị hỏi cô vấn đề này, Yến ngồi trước bàn trang điểm, ung dung sơn móng tay, hờ hững đáp: “Tôi thích vung tiền như rác thế đấy, chẳng phải tôi khổ sở kiếm tiền cũng chỉ để có thể vung tiền tiêu pha hay sao, trước kia còn không có chỗ mà ở, giờ ở phải phải phóng khoáng một chút.”
Tóc Tiên lúc ấy liền cười sặc, hướng cô bật ngón tay cái, “Đúng là bà chủ Yến. Cô có tiền, cô to.”
Tiên vừa đi vừa gọi cho Yến mấy cuộc điện thoại, không bắt máy.
Hai năm nay, công việc đi vào quỹ đạo, Hoàng Yến thời điểm bận rộn thì cực kì bận bịu, đến thời gian thở cũng không có, nhưng thời điểm nhàn thì lại cực kì nhàn tản.
Bình thường lúc nhàm chán cô thường có hai sở thích: một là ngủ hai là đọc sách. Hay là tìm một nơi sơn thủy hữu tình nào đó tiếp tục ngủ và đọc sách.
… Thật là một cách sống lặng lẽ, yên bình.
Tóc Tiên gọi cho Yến bốn cuộc điện thoại liên tiếp mà không có ai bắt máy, chị đoán hơn phân nửa là cô gái này lại vùi đầu ngủ rồi.
Đứng tại cửa nhà cô, ấn chuông liên tiếp cũng không có người mở cửa, Tiên đứng trước cửa hô lớn: “Yến, cô mau ra mở cửa, không tôi sẽ báo cảnh sát.”
Vừa mới nói xong, cửa liền mở ra.
Yến mặc một thân váy bông màu trắng, tóc rối bời, thời điểm mở cửa đến mắt cũng không chịu mở. Cửa vừa mở cô liền quay đầu nhắm mắt đi đến ghế sofa tiếp tục nằm xuống, ôm gối tiếp tục ngủ.
Tóc Tiên đóng cửa, bước vào, đem điểm tâm đặt lên bàn trà, “Cái người này, cô ở trong nhà bao nhiêu ngày rồi, nhìn bộ dạng này mà xem, nói cô là bà chủ chuỗi nhà hàng cao cấp chắc chẳng ai tin."
Cô gái nào đó vùi mặt trong mớ tóc dài che khuất cả khuôn mặt, lười biếng cười, “Tôi thì làm sao nào, chẳng lẽ lại nhìn như thiếu nữ bất lương ngồi ăn chờ chết?’
Chị đi đến trước sofa, khom người dựng cô dậy, “Cô mau dậy đi, tôi mang cho cô chút điểm tâm, mau ăn đi.”
Yến vẫn không nhúc nhích, Tiên lại kéo cô một cái, “Đứng dậy đi, đứng dậy mau, nhanh lên…”
“Mẹ kiếp, Tóc Tiên, chị có thể bớt làm phiền người khác được không?” Yến mạnh mẽ từ sofa đứng lên lấy gối trên ghế đập chị không thương tiếc.
Tóc Tiên tiếp được hung khí, tính tình vô cùng tốt khuyên nhủ: “Tranh thủ thời gian ăn đi, sống không thể bê tha thế này được.”
Dương Hoàng Yến bị buộc rời giường, tính tình vô cùng không tốt, hậm hực đứng lên, đi qua còn không quên hung hăng đá cho Tóc Tiên một cước.
Tóc Tiên hét “mẹ kiếp” một tiếng, “Con mẹ nó cô đúng là đồ vô tình!”
Hoàng Yến vào phòng tắm đánh răng, rửa mặt, lúc đi ra tiện tay lấy cái dây tùy tiện búi tóc lên.
Tóc Tiên ngồi co quắp trên ghế sofa nhắn tin, thấy cô đi ra thì ngước lên nhìn cái rồi nói: “Cuối cùng cũng có đặc điểm giống con người rồi đấy.”
Yến ngồi vào ghế sofa, bưng ly lên uống một ngụm nước. Sau đó mới cầm lấy điểm tâm Tiên mang đến, lặng lẽ ngồi ăn.
Tóc Tiên liếc mắt nhìn cô hai lần, sau đó dứt khoát đặt điện thoại di động xuống, dựa vào ghế sofa, uể oải nghiêng người về phía cô nói: “Lần này đi London có chuyện gì à? Sao vừa về nước cô liền ở lì trong nhà thế.”
Yến không có lên tiếng, yên lặng ngồi ăn.
“Cô đó, bác sĩ tâm lý của cô đã nói rồi không phải sao. Đừng giữ cảm xúc trong lòng, muốn nói liền nói, muốn thổ lộ liền thổ lộ, đừng để tâm trạng u uất trong lòng, phải bộc lộ ra.”
Yến mấp máy môi, trầm mặc một lát, rốt cục mở miệng, “Tôi gặp lại Thiều Bảo Trâm rồi.”
Tiên sững sờ, theo bản năng ngồi ngay ngắn dậy: “Thật sao?”
Yến gật gật đầu, nghĩ ngợi một chút, lại yên lặng ngồi ăn điểm tâm, nhưng không thấy có vị gì cả.
Cô đặt điểm tâm xuống, cầm cốc nước lên uống.
Uống xong, hai bàn tây ôm lấy cái cốc, mắt nhìn vào nước bên trong cốc đến ngẩn người.
Ánh mắt Tiên rơi trên cái cốc màu hồng trên tay Yến.
Từ khi biết cô, chị để ý cô đặc biệt trân trọng cái cốc đó, coi như bảo bối, ai cũng không được động vào. Trên cốc còn có hình hoa đào xiêu xiêu vẹo vẹo. Xem chừng là cốc tình nhân.
Tóc Tiên nhìn chằm chằm Hoàng Yến một hồi, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.
Chị và Yến vì hùn vốn kinh doanh mà quen biết. Việc quá khứ của cô chị không quá rõ ràng, việc liên quan đến Thiều Bảo Trâm, chị nghe được chút ít từ Dương Hoàng Trung. Trung vừa nhắc đến Thiều Bảo Trâm liền hận đến nghiến răng, nghiến lợi, tựa hồ người phụ nữ kia đã làm tổn thương Hoàng Yến rất sâu sắc.
Chị vỗ vỗ vai Yến, “Đều là chuyện đã qua rồi, đừng suy nghĩ nữa, trên đời này phụ nữ tốt còn nhiều, sao phải vì một người không đáng mà thương tâm. Cô cứ chờ đi, nếu khi nào muốn yêu, cứ nói, chị đây sẽ giới thiệu cho mấy người ưu tú hạng nhất.”
Yến nghiêng đầu, ánh mắt vô cùng nghiêm túc nhìn chị, im lặng hồi lâu mới nói: “Thế nhưng trên đời này không có người phụ nữ nào tốt hơn Thiều Bảo Trâm.”
Tiên sừng sờ: “Cái gì?”
Hoàng Yến ở lì trong nhà hết 1 tuần, rốt cục cũng đáp ứng Hoàng Trung thứ sáu tuần này ra ngoài ăn cơm cùng nhau.
Ngủ thẳng một giấc đến mười một giờ trưa, lại được Trung kiên trì gọi điện thoại nhắc nhở liên tục, cuối cùng cũng kiên trì, quả cảm lôi được Dương Hoàng Yến từ trên giường đứng lên.
Thu xếp đơn giản một chút, khoác một tấm áo choàng nhẹ nhàng, đeo giày da êm ái, thoải mái, Yến đi ra ngoài.
Lúc Yến ra khỏi nhà đã là mười một giờ rưỡi, đi ra ngoài được một lát thì gặp ngay giờ cao điểm, xe nhích từng chút, phía trước tựa hồ là hai hàng xe dài dằng dặc, cùng một cột đèn giao thông đợi hơn nửa giờ mới chuyển đèn.
Yến phiền chán đến độ rút một điếu thuốc hút giết thời gian, rồi lại lấy điện thoại gọi điện cho Trung.
“Chị đang trên đường đến, mọi người cứ ăn trước đi, không cần đợi chị.”
[Mọi người vẫn đang chờ, chị cứ bình tĩnh đến, dù sao mọi người đều chưa đói.]
Yến cúp điện thoại, ném điện thoại vào hộc xe.
Một tay cầm điếu thuốc, một tay để trên vô lăng, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía trước.
Những năm gần đây Hoàng Trung thay đổi rất nhiều. Cô trước đây vì vừa trả nợ, vừa trang trải tiền học phí cho Trung học đại học, đã mở một quán mì sợi kiếm tiền, trong tiệm chỉ có mình cô vừa nấu ăn, vừa chạy bàn, Trung ngày ngày sau khi tan học, hoặc rảnh rỗi, đều đến giúp việc cho cô. Quán ăn đắt khách, cô thường bận bịu đến tận khuya, nhiều lần cô thấy thằng nhóc này trốn ở một góc lặng lẽ lau nước mắt.
Khi đó cô bỗng cảm thấy đứa nhóc ngày nào giờ đã trưởng thành.
Ở trường đại học, ngoài giờ học và đến giúp cô thằng bé cũng làm thêm bên ngoài, so với trước kia như hoàn toàn biến thành một người khác.
Nghịch cảnh luôn thúc đẩy con người ta trưởng thành mà. Đối với Dương Hoàng Trung là vậy, đối với Dương Hoàng Yến cũng thế.
Trong lúc Yến đang chìm vào hồi ức, phía trước hàng xe cuối cùng cũng chịu nhúc nhích.
Cô đem tàn thuốc dịu vào gạt tàn, đang chuẩn bị khởi động xe, ai ngờ đột nhiên xe động một tiếng.
Yến vô thức quay đầu, thì ra là chiếc xe đằng sau đụng trúng đuôi xe của cô.
“Để mình, Như Ý cậu đang làm gì thế!”
Như Ý chăm chú nhìn chiếc xe thể thao màu trắng phía trước, mặt mũi trắng bệch, “Sao… Làm sao bây giờ ạ…?”
Kiều Anh ngồi ở vị trí ghế phụ cũng choáng váng: “Trời ạ, Maserati.”
Lê Thy Ngọc cùng Hoàng Diệp Anh ngồi phía sau, mấy người đang chuẩn bị đến tham gia họp lớp cấp ba.
Như Ý vừa lấy bằng lái không lâu, không hiểu sao một phút lơ là liền gây họa. Cô ta mặt trắng bệch, nghiêng đầu hỏi Kiều Anh, “Cái này… Xe này có bảo hiểm không?”
Như Ý và Kiều Anh gia đình điều kiện chỉ có thể coi là trung lưu, xe là của nhà Kiều Anh, giờ phút này chính chủ đang mặt ủ mày chau.
Thy Ngọc đen mặt nói, “Thất thần cái gì, mau xuống xe giải quyết nào.”
Như Ý cắn môi, không muốn đi xuống.
Thy Ngọc trừng cô ta một cái, đẩy cửa xe bước xuống. Diệp Anh cũng vội vàng chạy theo.
Nhỏ vừa xuống xe, liền thấy chủ nhân chiếc Maserati cũng vừa vặn bước xuống.
Đang muốn tiến lại gần, lại trông thấy mặt người phía trước nên đột nhiên dừng lại.
Dương Hoàng Yến mới đi đến phía đuôi xe, thấy Lê Thy Ngọc cũng dừng lại.
Cô sững sờ đôi chút song ngữ khí rất nhạt: “Là em à.”
Thy Ngọc nhìn chằm chằm Yến, chấn kinh nói không ra lời.
Ngược lại Diệp Anh phía sau nhỏ không kịp phản ứng, kích động chạy đến nắm tay cô, vui mừng nói: “Chị Yến, trời ạ, rốt cuộc cũng tìm được chị rồi.”
Cô bé kích động đến mắt đỏ mọng, nước mắt theo đôi mắt to tròn trong vắt từng giọt rơi xuống, “Chị Yến, những năm nay chị sống thế nào? Có khỏe không? Chị Trâm một mực muốn đi tìm chị, a, đúng… đúng, phải gọi điện thoại cho chị ấy…” Diệp Anh một bên nói, một bên liền nhanh chóng móc điện thoại di động từ túi xách ra.
Yến đè lại tay cô bé,”Không cần, tôi đã gặp cô ấy rồi.”
Diệp Anh khẽ giật mình, “Thật sao?” Trên mặt cô lộ ra vẻ vui mừng, “Vậy hai người đã giải hòa chưa?”
Hoàng Yến không đáp, hướng đuôi xe đi đến.
Hoàng Diệp Anh cũng tiến đến, kéo lấy tay cô, kích động nói: “Chị biết không? Chị Trâm mấy năm nay tìm chị khắp nơi. Trước đó thời gian còn đang học đại học, cứ mỗi năm được nghỉ đông và nghỉ hè chị ấy lại chạy đến Đà Lạt tìm chị, chị ấy nói muốn ở đó chờ chị trở về. Những năm gần đây công việc bận rộn, chị ấy vẫn sắp xếp công việc để đến Đà Lạt, đi đến những nơi hai người từng đến, nói nhất định sẽ đợi được ngày chị trở về.”
“Đừng nói nữa!” Yến nghe xong trong lòng càng ngày càng khó chịu, hốc mắt nóng bừng, vòm họng nghẹn lại, phổi như không thở được, nhịp tim đập kịch liệt.
Diệp Anh bị Dương Hoàng Yến nghiêm nghị quát thì giật nảy mình, mở mịt nhìn nàng.
Kiều Anh cũng từ trong xe đi ra, không biết nên kinh ngạc hay kinh hỉ, nhìn chằm chằm Yến, “Chị Yến…”
Yến nằm mơ cũng không nghĩ đến hôm nay lại đụng trúng mấy người bọn họ, sớm biết vậy đáng nhẽ không nên đi ra ngoài.
Như Ý nhìn thấy Yến, cô ta ngồi trong xe không xuống, đôi mắt trừng lớn, khó có thể tin nhìn chằm chằm nàng.
Yến kiểm tra xong đuôi xe, phần đuôi bị đâm trúng bị lõm một miếng.
Thy Ngọc tiến lên phía trước nói: “Chị xem qua, chi phí bồi thường chúng tôi sẽ trả chị.”
Yến ngước lên nhìn nhỏ một cái, nửa ngày sau cười nói: “Được rồi, tôi có việc, phải đi trước.”
Dứt lời liền lên xe, cấp tốc dời đi.
Hai xe ở chỗ này đứng lại khiến xe phía sau bị ùn tắc nhấn còi inh ỏi.
Kiều Anh nhìn chằm chằm chiếc xe thể thao phía trước, nội tâm vẫn khiếp sợ không thôi, “Dương Hoàng Yến... mấy năm nay có vẻ làm ăn khấm khá không ít…”
Thy Ngọc sắc mặt nặng nề, nửa ngày sau mới thu tầm mắt lại nói: “Lên xe trước đi.”
Sau việc Như Ý lái xe đụng trúng xe khác, mọi người tự nhiên không dám để cô ta lái xe nữa.
Kiều Anh tiếp tục lái xe đến Lumière.
Như Ý ngồi kế bên cô, mặt mày trắng bệch, từ đầu đến cuối đều không nói chuyện.
Trong xe hoàn toàn yên tĩnh, không ai nói gì.
Qua hồi lâu, Như Ý không nhịn được mở miệng, quay đầu nhìn Thy Ngọc và Diệp Anh hói: “Các cậu nói xem, Dương Hoàng Yến có phải câu được đại gia nào rồi không?”
Diệp Anh trước nay tính tình đều rất tốt mà nghe những lời này cũng không khỏi bực mình, thanh âm có chút lớn: “Như Ý, cậu có thể hay không đừng lôi người khác ra nói xấu sau lưng không? Chị Yến rốt cuộc đã động chạm gì cậu mà cậu ghét chị ấy đến thế?”
Như Ý đột nhiên bị Diệp Anh quát một câu, nhướng mày, vô thức muốn cãi lại, nhưng còn chưa mở miệng đã bị ánh mắt của Thy Ngọc dọa sợ.
Thy Ngọc trầm mặt, lạnh lùng nhìn cô ta.
Lời muốn nói lập tức nghẹn ở cổ. Lê Thy Ngọc trước giờ đều rất bảo vệ Hoàng Diệp Anh, Như Ý cắn môi, dứt khoát quay đầu, đem một bụng tức nuốt xuống.
Dương Hoàng Yến thật không hiểu hôm nay là ngày gì, trong vòng một ngày thế mà đụng mặt nhóm Lê Thy Ngọc đến hai lần.
Cô vừa bước chân vào Lumière, nhóm Thy Ngọc cũng vừa vặn bước vào. Ngay cả Thy Ngọc và Kiều Anh cũng cảm thấy kì quái, hai bên nhìn mặt nhau, không biết phải biểu lộ thế nào.
Ngược lại Diệp Anh rất cao hứng, gặp Hoàng Yến tại quầy bar, nhanh chóng chạy tới, "Chị Yến, chị cũng đến đây ăn cơm à.”
Cô nàng kích động ôm cánh tay Yến, vui vẻ nói: “Hôm nay chúng em họp lớp cấp ba ở đây.”
Yến không khỏi sửng sốt.
Họp lớp cấp ba? Vậy có phải Thiều Bảo Trâm cũng sẽ đến không?
Diệp Anh giống như đọc được suy nghĩ của cô, có chút khổ sở nói: “Nhưng chị Trâm sẽ không đến, từ năm chị bỏ đi, về sau chị ấy liền không gặp gỡ chúng em nữa.”
Yến càng khó hiểu: “Vì sao?”
Diệp Anh nhìn cô, nhỏ giọng nói: “Bởi vì năm đó chúng em khi dễ chị.”
Dương Hoàng Yến ngơ ngẩn.
“Vậy những năm gần đây cô ấy…”
Diệp Anh nói: “Cứ một thân một mình như vậy, khăng khăng đợi chị.”
Yến vào gian phòng Dương Hoàng Trung đặt trước, cậu và bạn gái cùng Tóc Tiên ngồi đợi cô.
Hoàng Trung cùng Hồng Thanh đều đang đợi cô, chỉ có Tóc Tiên là đã dùng bữa trước.
“Không khách khí nha, Yến đại gia.” Tóc Tiên kẹp miếng thịt heo sữa quay trên dĩa, tấm tắc đánh giá: “Món này quả là không uổng phí công sức chúng ta bỏ ra, hương vị từ lưỡi thấm vào tận tim.”
Yến cười cười, đi đến bên cạnh chị, kéo ghế ngồi vào.
Trung lấy cho cô ly nước trái cây rồi mới hỏi: “Sao chị đi lâu thế?”
Yến nói: “Vừa đi trên đường thì bị người theo đuôi.”
Tiên gắp cho cô một miếng cá hấp, “Cô không xảy ra chuyện gì chứ?”
Yến trợn mắt xúc động nói với chị: “Chị mới xảy ra chuyện, nếu xảy ra chuyện gì giờ tôi còn có thể ngồi đây cùng chị nói chuyện phiếm sao?”
Tiên cười ha ha, “Cô không có chuyện gì là tốt, chỉ cần thân thể an toàn, mọi thứ đều có thể giải quyết bằng tiền.”
Yến cúi xuống ăn cá, hờ hững nói: “Đuổi theo tôi chính là đám người Lê Thy Ngọc.”
Trung bỗng nhiên ngẩng đầu, “Mẹ nó, để em đi gặp bọn họ.”
Yến ngẩng đầu: “Không có gì, chỉ là có chút sự việc tình cờ xảy ra.”
Tóc Tiên nghiêng đầu hỏi: “Hôm nay cô đi chiếc xe đó chứ?”
Yến hỏi lại: “Rồi sao?”
“Đúng đi chiếc xe đó không?”
“Uh, vừa mua tháng trước.”
Tóc Tiên đột nhiên cười, bưng chén rượu lên mời Hoàng Yến.
Yến mờ mịt: “Làm gì vậy?”
Tóc Tiên cười ha hả, đặc biệt vô sỉ nói: “Chúc mừng cô gái nhỏ nhà chúng ta, chú vịt con xấu xí năm nào nay đã được mở mày mở mặt.”
Chị chậc chậc một tiếng, “Bọn họ lúc này đoán chừng đang nôn ra máu đấy, tội nghiệp.”
Yến không nhịn được trừng mắt nhìn chị: “Chị thật là ngây thơ.”
Đối phương không có phản ứng tiếp tục lo ăn cơm.
Còn trong đầu ai đó nơi nơi đều là Thiều Bảo Trâm.
Sau khi nghe Diệp Anh nói những lời kia, cô không khỏi suy nghĩ áy náy.
Năm đó mẹ Trâm nói với cô, người trẻ tuổi dù tình cảm sâu nặng bao nhiêu thì khi thời gian qua đi những tình cảm bồng bột ấy rồi sẽ trôi vào quên lãng.
Cô nghĩ Trâm sẽ quên cô, rồi sống thật tốt.
Chị ấy hằng năm đều đến Đà Lạt, đi qua những nơi hai người đã từng đến, chị ấy nói chờ một ngày chị nhất định sẽ quay về.
Chị ấy trách năm đó chúng em khi dễ chị, nên những năm nay không còn qua lại cùng chúng em nữa.
Chị ấy bao năm qua chỉ có một thân một mình, luôn chờ đợi chị trở về.
Yến trong lòng phiền muộn, đột nhiên cả cơm cũng không có khẩu vị.
Cô buông đũa xuống.
Hoàng Trung ân cần hỏi: “Chị sao vậy?”
Yến lấy bao thuốc từ trong túi ra, đứng lên, “Mọi người ăn đi, chị ra bên ngoài hút điếu thuốc.”
Yến ra khỏi phòng, Trung nhìn về phía Tóc Tiên, “Chị em sao thế?”
Tóc Tiên còn đang bận ăn heo sữa quay, ung dung nói: “Chắc nhớ người ta.”
“…”
Thiều Bảo Trâm từ sau khi gặp lại Dương Hoàng Yến ở London trở về thì như kẻ điên.
Thời điểm nhận điện thoại của Lê Thy Ngọc, em thậm chí đang ở sân bay, chuẩn bị bay qua London tìm cô.
Nửa đường quay đầu xe, lại gặp đúng giờ cao điểm.
Trâm căng thẳng ngồi trước vô lăng, lòng như lửa đốt, mắt chăm chăm nhìn vào đèn đỏ phía trước.
Một phút ngắn ngủi trôi qua đối với em lúc này như một giờ dằng dặc trôi.
Đèn xanh sáng lên, em chuyển tay lái, nhanh chóng phi xe về phía Lumière.
Lumière hiện tại được coi là nhà hàng nổi tiếng sang trọng nhất Hà Nội, mỗi ngày đến giờ ăn trưa đều chật kín bàn, bên ngoài còn hàng dài người chờ đến lượt. Cả thủ đô có đúng bốn chi nhánh phân bổ ở bốn hướng Đông, Tây, Nam, Bắc. Mỗi chi nhánh đều phi thường đông đúc náo nhiệt.
Thời điểm Trâm đến, đã không còn chỗ đậu xe. Em cũng chẳng đoái hoài đến, tùy tiện dừng xe ở ven đường. Em sợ, sợ mình trễ một giây thôi liền không thể gặp được Dương Hoàng Yến.
Ngày đó tại quán bar, cô cứ thế chạy mất, em cứ vậy chần chừ, để rồi đến khi tỉnh táo lại đã không thấy tăm hơi người kia.
Trâm đi nhanh vào sảnh.
Người phụ nữ cao ráo, toàn thân toát lên vẻ cương nghị, mà phóng khoáng, khí thế bức người, lại lạnh lùng mà vẫn cuốn hút từng cử chỉ. Không ít người hướng mắt sang nhìn theo em.
Có người nhận ra, khe khẽ bàn luận: “Đây không phải tổng giám đốc công ty Thiều Quang sao?”
“Hình như là vậy, người thật còn xinh hơn trên báo. Đúng là tuổi trẻ tài cao.”
“Hừ chớ nhìn trẻ tuổi mà khinh nhờn nhé, vị này cũng không phải kẻ dễ trêu vào đâu, so với ông nội, cô ta còn hung ác, lạnh lùng hơn gấp vạn lần.” Một người đàn ông bụng phệ ngồi cạnh cửa sổ tức giận nói, xem chừng là đã bị không ít thiệt thòi trên tay Thiều Bảo Trâm.
Trâm đẩy cửa phòng ăn, những người bên trong đồng loạt nhìn về phía em.
Thy Ngọc đứng lên, “Chị Trâm!”
“Yến đâu?” Trâm nhìn nhỏ chằm chằm, đi thẳng vào vấn đề.
Thy Ngọc nói: “Hẳn là vẫn còn ở đây, nhưng cụ thể ở phòng nào thì em không rõ.”
Diệp Anh vội nói: “Em biết! Chị ấy vừa đi lên lầu hai.”
Cậu nhân viên phục vụ bên cạnh nghe thấy cuộc đối thoại của ba người, nhịn không được chen vào một câu: “Các vị muốn tìm bà chủ của chúng tôi ư?”
Trâm sửng sốt một chút, nhìn về phía cậu bồi bàn.
Không chỉ có Trâm, tất cả những người biết Dương Hoàng Yến ở đây đều không khỏi ngỡ ngàng.
Như Ý trợn trừng mắt, lớn tiếng nói: “Dương Hoàng Yến là bà chủ của các anh? Không thể nào!”
Nghe đâu Lumière là của Nguyễn Khoa Tóc Tiên - đại tiểu thư nhà họ Nguyễn.
Cậu chàng phục vụ bị Như Ý hỏi ngược lại, nhất thời không dám nói chuyện.
Trâm nhìn cậu ta chằm chằm hỏi: “Cô ấy hiện giờ đang ở đâu?”
Nhân viên phục vụ do dự một lát rồi nói: “Bà chủ hiện tại đang ở cùng giám đốc Tóc Tiên ăn cơm trên lầu, phòng ba tầng hai.”
Trâm lên lầu, đứng trước cửa phòng số ba gõ cửa.
Tóc Tiên nhìn một cái, “Dương Hoàng Yến trở lại rồi à?”
Trung nói: “Là chị ấy thì đâu cần gõ cửa.”
Cậu đứng lên, đi ra hướng cửa.
Mở cửa, trước mặt là một người phụ nữ xinh đẹp, cao ráo, mang giày bata, áo vest đen chỉnh tề.
Hoàng Trung nhìn người mới đến chằm chằm.
Trâm nói: “Tôi đến tìm Yến.”
Chưa nói dứt lời, một cái tát đã hướng đến mặt Trâm.
Cái tát này Dương Hoàng Trung đã dùng hết sức, Thiều Bảo Trâm không kịp tránh bị đánh một cái, văng ra, đập mạnh vào lan can gần đó.
Trung lao đến nắm cổ áo em, lại vung lên một quyền nữa.
“Con mẹ nó, mày còn dám đến tìm chị tao?” Trung phẫn nộ đến không cách nào khống chế, chuyện cũ như những cơn sóng dữ dồn dập ùa về, Trung lại vung một quyền nữa thật mạnh vào mặt Trâm, “Các người là ai mà tự cho mình quyền đó. Chị tao đã làm gì sai với các người mà các người có quyền giày xéo nhục mạ chị ấy!”
Hoàng Trung đem Trâm tì vào lan can, lại một quyền đấm xuống, quyền này càng hung hãn hơn quyền trước, hốc mắt cậu đỏ lên: “Chị tao xém chút nữa đến mạng cũng chẳng còn, khốn khiếp, lũ khốn các người!”
“Đủ rồi!”
Trung gấp đến đỏ mặt lại vung một quyền nữa đánh thẳng vào mặt Bảo Trâm.
Dương Hoàng Yến xông đến, đem cậu đẩy ra, “Hoàng Trung, em điên rồi.”
Cô quay đầu, vội vàng đỡ lấy Trâm, nhìn khóe miệng em tràn ra máu tươi, mi tâm liền nhíu, vô thức đặt tay lên khóe miệng em, “Trâm không sao chứ?”
Trâm nắm chặt tay cô, nhìn vào mắt cô, ánh mắt em rất sâu, phảng phất như muốn nhìn thấu nội tâm Yến, “Mấy năm nay cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Yến khẽ giật mình, vô thức nói: “Không có…”
Trung hét to: “Mày đi hỏi mẹ mày đi! Cút về hỏi mẹ mày xem bà ta đã làm gì chị ấy!”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com