Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 35

Gian phòng tĩnh lặng đến cây kim rơi xuống cũng nghe thấy, Thiều Bảo Trâm lặng lẽ ôm chặt Dương Hoàng Yến.

Thanh âm của em nghẹn ngào, ôm thân thể cô vào lòng cũng có chút phát run.

Yến, Trâm vẫn luôn chờ em.

Tám năm, cô không hiểu sao em có thể kiên trì chờ một người lâu đến thế.

Tám năm đó, cô vẫn cố gắng quên em, cố gắng sống thật tốt, cố gắng trở thành một người con tràn đầy năng lượng, vui vẻ, cô thậm chí nghĩ đến việc gặp gỡ người con gái khác, thử nhường vị trí mà Thiều Bảo Trâm đã chiếm hữu suốt bấy nhiêu năm, nhưng cuối cùng chỉ là thất bại mà thôi.

Cô cố gắng một mực quên em, cố gắng xóa tên em khỏi cuộc đời mình. Nhưng Trâm nói, em vẫn luôn chờ cô.

Không biết cô đang ở nơi nào? Không biết cô đã có người yêu chưa? Không biết có phải cô đã sớm quên em rồi không? Cứ một mình một người đợi cô trở lại.

Dương Hoàng Yến nghĩ đến những lời Hoàng Diệp Anh nói, Thiều Bảo Trâm hằng năm đều đến Đà Lạt một thời gian, em ở đó chờ một người quay về, em nói cô nhất định sẽ quay về bên em.

Dương Hoàng Yến cúi đầu, cổ họng đau nhói không nói ra lời.

Cô không biết nên nói gì? Hoàng Trung nói là Trâm hại cô, nhưng thực tế, là cô nhu nhược, yếu đuối, tự ti, làm tổn thương Bảo Trâm.

Nếu không phải tại cô, những năm nay có lẽ em đã sống thật tốt, sẽ cùng một cô gái xứng đáng với em ở bên nhau, bây giờ nói không chừng đã kết hôn rồi, sẽ không phải lẻ loi đơn độc, vò võ chờ cô tám năm trời.

Đây không phải là kết quả cô muốn. Lúc trước cô chọn rời đi là hi vọng em có thể sống tốt hơn, mà không phải cùng một cô gái không đáng như cô ở cùng một chỗ.

Hoàng Yến trong lòng rất khó chịu, nước mắt dâng lên nặng trĩu mi.

Cô không biết nói gì, trong lòng rối loạn.

Cô muốn xoay người ôm chặt em, mặc kệ mọi thứ, cứ như vậy cùng em bên nhau mãi mãi. Nhưng lý trí nói cô phải cứng rắn, phải cự tuyệt sự ấm áp, dịu dàng ấy.

Bà Thiêyf sắc mặt nghiệm nghị, buông những lời cay nghiệt khi đó. Tấm chân tình này của bọn họ, sẽ không có người đồng ý, ủng hộ.

Tám năm này cô đã trải qua không ít đau khổ, cay đắng, trái tim vì thế mà không còn đủ dũng khí nắm lấy tay em lần nữa rồi.

Cô cắn răng, nuốt nước mắt vào trong. Rốt cuộc cũng bình ổn được cảm xúc, cô nhẫn tâm gỡ tay Trâm ra, xoay người, nhìn em nói: “Đi ngủ sớm đi, đã muộn rồi.”

Cô quay người muốn đi, Trâm cầm chặt cổ tay cô.

Cô quay đầu lại: “Trâm.”

Đôi mắt Trâm đỏ ửng, cố chấp nhìn cô, từng chữ, từng chữ, thanh âm nghẹn ngào đến run rẩy: “Yến, em nói đi, tám năm nay, em có bao giờ nhớ đến Trâm không?”

Yến đau đến nghẹn thở, cô nhìn em lạnh nhạt nói: “Cái này có quan trọng không?”

Trâm gật đầu: “Rất quan trọng.”

Hoàng Yến nhìn em thật lâu, cố nén nước mắt, lắc đầu.

Thiều Bảo Trâm thân thể chấn động, khó có thể tin nhìn cô.

Em nhìn cô chằm chằm, cắn chặt hàm răng, đôi mắt đỏ bừng, cơ hồ muốn khóc.

Dương Hoàng Yến chịu đựng cảm giác đau xé lồng ngực, ép buộc mình nhìn thẳng vào mắt em, ngữ khí mang theo một tia trào phúng, “Trâm, em thật ngốc.”

Trâm buông tay cô, bờ môi run rẩy, muốn nói cái gì, cổ họng lại nghẹn lại đến mức không thể phát ra âm thanh gì.

Qua thật lâu, em rốt cục gật đầu, bờ môi giật giật, trầm thấp phát ra một tiếng, “Trâm hiểu…”





Dương Hoàng Yến đứng ở phòng khách, nhìn Thiều Bảo Trâm từ trên lầu đi xuống.

Em đã thay quần áo. Yến đứng ở giữa phòng khách, nhìn em, “Em muốn đi sao?”

Trâm ừ một tiếng, không nhìn cô. Em đến bên ghế sofa, khom người cầm áo khoác lên, sau đó trực tiếp đi ra cửa. Yến vô thức đi theo em.

Trâm thay xong giày chợt nhớ tới cái gì đó, từ trong túi quần lấy ra ví tiền, lấy vài đồng trong túi rút ra, quay đầu đặt ở trên tủ giày, nói với Yến: “Cảm ơn em đã mua quần áo giúp Trâm.”

Nói xong, liền mở cửa đi ra ngoài, từ đầu đến cuối không nhìn Hoàng Yến.

Cửa phòng đóng lại trong chớp mắt, Yến nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, bỗng nhiên nước mắt rơi như mưa.

Bi thương, uất ức, tủi thân cứ thế dâng trào, cô không khống chế được nữa ngồi xổm xuống ôm lấy thấy thể khóc đến toàn thân run rẩy, ngửa đầu nhìn trần nhà, nước mắt từ đôi hàng mi không ngừng tuôn xuống.

Phật nói tâm địa thiện lương sẽ đạt được hạnh phúc, thế nhưng vì cái gì mà cô luôn cố gắng sống tốt, bao dung mọi thứ mà vĩnh viễn không được thiện đãi.




Thiều Bảo Trâm không đi tìm Dương Hoàng Yến nữa, em bắt đầu đặt mọi tâm tư dồn vào công việc.

Em trở nên trầm mặc hơn, ngoại trừ những việc bắt buộc phải đi xã giao, bằng không cả ngày em không nói lời nào.

Khi không có việc, em lại hút thuốc, rồi nhìn về một phía ngẩn người.

Nguyễn Ngọc Dương không rõ, vì lý do gì em không oán, không hối hận vì chờ Yến tám năm, bây giờ vất vả lắm mới tìm về được, lại từ bỏ.

Hắn rốt cuộc vào một ngày không nhịn được nữa hỏi Trâm: “Không phải chị đã đến tìm Dương Hoàng Yến rồi sao? Sao giờ lại đến tình trạng này?”

Một phòng đầy mùi thuốc lá, chỉ có ánh đèn đọc sách lóe sáng leo lắt trên bàn.

Trâm ngồi sau ghế sofa, hơi gập lưng, cả người em như chìm vào bóng tối.

Trong gạt tàn chất đầy tàn thuốc.

Em hút thuốc, cúi đầu, thật lâu không nói gì.

Ngọc Dương nhìn em hóa thành dạng này, trong lòng đặc biệt khó chịu.

Không biết vì cái gì, hắn cảm thấy Thiều Bảo Trâm của hiện tại so với Thiều Bảo Trâm của tám năm trước còn bết bát, chật vật hơn.

Hôm nay hắn đến công ty, thư ký của Trâm nói cho hắn biết, Trâm cả ngày không ăn cơm, như hóa mình đồng da sắt, bật chế độ robot công việc, làm việc quần quật, không ăn, không ngủ.

Hắn nhìn cái gạt tàn chất đầy thuốc, rốt cuộc nhịn không được, “Mẹ kiếp, không phải chỉ là một người phụ nữ thôi sao! Nếu chị thích ngày mai em liền tìm cho chị, dáng dấp giống Dương Hoàng Yến, để chị muốn làm gì thì làm, muốn chỉnh thế nào thì chỉnh!”

Bảo Trâm rốt cuộc đưa mắt lên, nhìn hắn một cái.

Ngọc Dương nhanh chân đi về phía cửa, âm thanh toàn bộ đèn trong phòng bật sáng, cả phòng sáng bừng lên.

Dương xông về phía Trâm, giật lấy điếu thuốc trên miệng em, “Chị tỉnh lại cho em, chị... cái bộ dạng này, con mẹ nó chứ em lo lắng chị đi đời sớm thôi.”

Trâm mặt không biểu tình, lại cầm gói thuốc lá lên.

Ngọc Dương nhanh tay đoạt lại.

Trâm nhìn lòng bàn tay trống rỗng, ngước mắt lên nhìn hắn, ánh mắt sắc bén, lạnh lùng nói: “Bỏ ra.”

“Đủ rồi!” Ngọc Dương không chịu được nữa, bùng nổ: “Chị như thế này bao lâu rồi! Vì một cô gái đáng giá không? Thiều tiểu thư nhà chị, muốn dạng phụ nữ nào chả có! Không phải Dương Hoàng Yến không được sao? Cô ta có gì tốt? Đáng để chị nhớ mãi không quên tám năm, hành hạ, tra tấn bản thân tám năm chưa đủ hả?”

Trâm ngồi trên ghế, cúi thấp đầu, một người con gái cao lớn như em, bỗng chốc lại nhỏ bé, suy sụp đến đáng thương.

Thanh âm Trâm trầm thấp, khàn khàn đến cơ hồ phát ra tiếng nghẹn ngào, “Cậu không hiểu, Yến không có cùng tôi nói chia tay, cô ấy chưa hề nói chia tay, tôi cảm thấy hai người chúng tôi không tính là đã chia tay, cho nên tôi vẫn muốn chờ cô ấy, rồi một ngày cô ấy sẽ trở về…”

Tim Ngọc Dương buồn bực phát đau, bên ngoài Thiều tiểu thư là một người phụ nữ cường ngạnh, lạnh lùng, nghiêm nghị với bản thân và người khác, chỉ những lúc như thế này, mới đem đáy lòng bi thương của mình lộ ra.

“Cô ấy bây giờ đã trở về, chị có thể…”

Bảo Trâm lắc đầu, qua thật lâu, em bỗng nhiên đưa tay ôm mặt, “Không có cách nào, Yến đã không còn thích tôi nữa.”

Cô không nói chia tay, không một lời từ biệt, cứ thế ra đi thì em có thể đợi.

Nhưng là cô ấy nói không thích em, em không có biện pháp nào dây dưa tiếp nữa.

Dương nhìn Trâm, mở miệng, muốn nói gì đó, cổ họng lại như bị vật gì chặn lại, không phát ra âm thanh nào.

Hắn muốn an ủi Trâm, nhưng hắn an ủi thì được gì. Những năm qua hắn đi theo Trâm, hơn ai hết hắn hiểu rõ tính cách của em. Sự việc Dương Hoàng Yến năm đó, Trâm có bao nhiêu tự trách, áy náy, em hối hận vì năm đó không bảo vệ nổi Yến, tự trách vì để Yến chịu nhiều đau khổ, ủy khuất, rồi ra đi trong tủi nhục.

Thiều Bảo Trâm thi thoảng nói với Ngọc Dương, chờ em tìm được Dương Hoàng Yến sẽ hết lòng che chở yêu thương cô, sẽ không để bất luận kẻ nào tổn thương khi dễ cô ấy nữa.

Nguyễn Ngọc Dương đột nhiên cảm thấy Trâm rất đáng thương, si tình đến đáng thương. Đợi chờ một người đằng đẵng tám năm, cuối cùng lại chờ ra kết quả châm chọc đến thế.

Hắn đột nhiên có chút giận Hoàng Yến, Trâm chưa từng làm gì sai, vì cái gì từ đầu đến cuối người chịu tổn thương vẫn là Trâm, bị ném lại, bị bỏ rơi, ai đã từng cân nhắc qua cảm nhận của Trâm chưa.




“Yến, ăn cơm đi.” Tóc Tiên ngồi bên giường, nhíu mày nhìn Yến. Yến nằm đưa lưng về phía chị, từ đầu đến cuối vẫn nhắm mắt.

Tóc Tiên kéo chăn ra, Hoàng Yến vẫn nằm bất động, mắt nhắm chặt, như bộ dạng tôi đã chết, đừng làm phiền.

Tóc Tiên đột nhiên có chút tức giận, “Hoàng Yến tôi nói lần cuối, trước lúc bà đây nổi giận, cô ngồi dậy ăn cơm cho tôi! Cô như thế này được gần tuần rồi, định không ăn không uống, tuyệt thực tìm chết ư?”

Yến vẫn bất động, ngay cả mí mắt cũng không chớp.

“Mấy năm nay không phải vẫn rất tốt sao? Làm sao Thiều Bảo Trâm vừa đến cô lại thành ra cái dạng này hả? Vì cô ta ư? Cô thích cô ta như thế, vậy thì đừng để ý mấy thứ lông gà vỏ tỏi kia đi cùng coi ta luôn đi! Cô không ăn không uống, khóa mình trong phòng như thế này là muốn tra tấn ai?”

Dương Hoàng Yến rốt cuộc không khống chế nổi, ôm mặt khóc nấc lên.

Thân thể cô co thành một nhúm, ôm mặt ấm ức khóc thành tiếng.

Tóc Tiên nghe thấy liền đau lòng, cũng không nỡ nói nặng lời nữa.

Chị xoa xoa đầu cô, trấn an nói: “Đừng khóc, như thế này không giống cô chút nào, cô là Dương Hoàng Yến cơ mà, khó khăn gì đều có thể vượt qua, chướng ngại nào cũng có thể đạp đổ, Dương Hoàng Yến còn mạnh mẽ hơn cả đàn ông, bà chủ Yến đỉnh thiên lập địa cơ mà.”

Yến ôm mặt khóc, lắc đầu, nức nở không nói lên lời.

Nguyễn Khoa Tóc Tiên nhìn cô, cũng không biết phải làm gì.

Chụ dứt khoát kéo cô ra khỏi giường, “Cô tranh thủ ăn chút đồ đi, cô còn như vậy thân thể thật sự không chịu được đâu.”

Chị kéo Yến ngồi dậy, chèn gối dày sau lưng cô, để Yến ngồi dựa lên. Hoàng Yến đã khóc đến nước mắt giàn dụa, cúi thấp đầu, chỉ thấy loáng thoáng viền mắt sưng đỏ, nước mắt từng giọt lớn thi nhau rơi trên mu bàn tay.

Tóc Tiên nhìn cô có chút khó chịu, lại không biết nên nói gì.

Nhìn cô một lúc, cuối cùng chị không chịu được nữa đành mở miệng: “Bộ dáng cô thế này mà để em trai cô nhìn thấy, hắn lại nổi điên lên đi đánh Thiều Bảo Trâm đó.”

Chị nghiêng người sang, bưng lên một bát cháo: “Ăn tạm đi, tôi đã gọi người mang đồ từ tiệm qua, cô mấy ngày nay không ăn gì, ăn chút cháo loãng đã, tạm thời ăn đồ thanh đạm, rồi sau đó cô muốn ăn gì tôi sẽ dẫn cô đi.”

Chị bưng chén cháo lên dùng thìa quấy quấy, “Cháo còn nóng, cẩn thận.”

Yến ngẩng đầu, nước mắt tạm thời ngừng rơi, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn Tiên, cô hỏi chị: “Vì lý do gì vận mệnh của tôi lại trắc trở như vậy? Kiếp trước tôi đã làm nghìn việc thất đức, ác nhân nên kiếp này ông trời mới đầy đọa tôi cho thỏa…”

Tiên ngẩn ngơ, mi tâm nhíu lại: “Đừng nói vậy…”

Yến lắc đầu, nước mắt lại rơi, “Thật đó, tôi thỉnh thoảng lại cảm thấy có phải kiếp trước tôi quá xấu xa, đời này mới có vận mệnh trớ trêu… Tôi thường nghĩ, nếu như tôi không sinh ra trong một gia đình trọng nam khinh nữ, nếu như năm đó có điều kiện cắp sách đến trường, cùng Trâm học một trường cao trung, cùng cô ấy thi chung trường đại học, tôi có văn hóa, có giáo dưỡng, là một cô gái tốt, có lẽ tôi sẽ không tự ti đến vậy, có lẽ bạn bè của cô ấy cũng không ghét tôi đến vậy, mẹ cô ấy có lẽ sẽ thích tôi… Nếu như vậy, nhân sinh của tôi đã không đến bức đường này…”

Cô nói, nước mắt, nước mũi tèm lem, khóc với tất cả sự cay đắng, tủi hổ, đau lòng.

Hai tay nâng lên che mặt, khóc tức tưởi.

Tóc Tiên nhìn bộ dạng Hoàng Yến lúc này, trong lòng cũng khó chịu.

Chị đưa tay sờ sờ đầu cô, nhìn cô, thấp giọng nói: “Người ta không chọn được xuất thân của mình, nhưng vận mệnh của bản thân mình thì luôn nằm trong tay mình, chỉ cần quyết tâm có thể cải biên được. Yến, cô rất ưu tú, cũng đã làm rất tốt.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com