Chương 4
Thiều Bảo Trâm dạo này thường hay nhìn ra ngoài cửa sổ thất thần. Kiều Anh ngồi ngay sau em, thấy có điều gì đó không đúng lắm, cũng hướng mắt ra ngoài. Hành lang trống rỗng, cái gì cũng không có nha.
“Thiều Trâm, cậu đang nhìn gì thế?” Kiều Anh nhô đầu ra, đè ép thanh âm hỏi nhỏ.
Thiều Bảo Trâm uể oải dựa vào ghế, sau đó liếc nhìn y một cái: “Không có gì.”
Em thu tầm mắt lại, lại lần nữa nhìn lên trên mục giảng. Dương Hoàng Yến đêm đó hẹn sẽ đem áo trả em, kết quả đã hơn nửa tháng rồi mà đến bóng dáng cũng không thấy đâu.
Lớp 12 kiến thức vô cùng nặng, trách nhiệm lại càng nặng hơn, sau mỗi giờ học, trong lớp, người người nằm sấp, cố gắng nghỉ ngơi lấy sức.
Trâm khép sách lại, cũng chuẩn bị nghỉ ngơi. Tối hôm qua ngủ muộn, giờ thực sự rất muốn ngủ một giấc.
Vừa nằm xuống, Kiều Anh liền lôi kéo tay áo em, “Trâm, tối mai đi Carmen uống rượu không?”
Lớp 12 căn bản không có ngày nghỉ, khó có hôm một tháng được nghỉ hai ngày, ai cũng muốn đi giải trí thả ga một phen.
Thiều Bảo Trâm trả lời không chút nghĩ ngợi: “Không đi.”
“Này~ thư giãn tí đi mà.”
Bảo Trâm mặc kệ, vùi đầu xuống ngủ.
“Các cậu muốn đi Carmen? Mình nghe nói Carmen mấy ngày trước xảy ra phốt to, giờ đang có xích mích với xã hội đen, rất loạn nha, tốt nhất vẫn không nên đi.” Nam sinh phía trước nghe thấy, quay đầu nhắc nhở.
Trâm khẽ giật mình, mở to mắt. Em ngồi thẳng người, nhìn đối phương hỏi: “Chuyện xảy ra khi nào?”
“Đã được mấy ngày rồi, ước chứng là đầu tuần trước.
Giờ tự học buổi tối. Thiều Bảo Trâm gọi xe đến Carmen Bar. Đến nơi là mười một giờ, đúng thời điểm kinh doanh của quán.
Trâm đi vào, bên trong âm nhạc mở to đinh tai nhức óc, giữa sàn nhảy nam nữ theo tiết tấu điên cuồng nhảy theo.
Trong đại sảnh, bàn ghế tựa hồ đổi mới hết. Thiều Bảo Trâm đi dạo một vòng, tìm Dương Hoàng Yến. Âm thanh chát chúa làm em có chút đau đầu.
Em thuận tay kéo một nhân viên phục vụ: “Xin lỗi, cho tôi hỏi muốn tìm Dương Hoàng Yến phải đến đâu?”
Đối phương trả lời: “Cô tìm Dương Hoàng Yến? Chị Yến đã sớm nghỉ làm ở đây rồi.”
Trâm sững sờ: “Thật sao? Lúc nào?”
“Cũng được hơn nửa tháng.”
Thiều Bảo Trâm lần cuối nhìn thấy Dương Hoàng Yến đã là đầu tháng mười hai.
Giờ tự học buổi tối kết thúc, Trâm cùng bạn cùng học đi về. Em đang nghe điện thoại, nên không nhìn thấy Hoàng Yến, vẫn là Kiều Anh nhanh mắt, kích động kéo cánh tay em, “Mỹ nữ ngày đó kìa.”
Bảo Trâm giương mắt, thấy Hoàng Yến đứng trước cổng trường.
Dương Hoàng Yến từ xa thấy em, đôi mắt khẽ cong, liền cười thật rạng rỡ. Yến hôm nay tinh thần phá lệ phấn chấn, lười biếng dựa vào tường, trên tai vẫn đôi hoa tai to, trong suốt, sáng long lanh.
Cô mặc một áo len cao cổ rộng rãi màu trắng gạo, dung nhan thanh lệ, nhẹ nhàng, cả người toát lên vẻ ôn nhu, thanh khiết.
Thiều Bảo Trâm dừng chân, cách đám người, cứ thế cùng Dương Hoàng Yến mặt đối mặt. Ánh mắt em đen nhánh, nặng nề đặt lên thân hình nhỏ nhắn của Yến phía xa.
Khoảng ba mươi giây sau, em cúp điện thoại đi về phía Hoàng Yến.
Dương Hoàng Yến trên tay ôm áo khoác của Thiều Bảo Trâm, gặp em liền cười nói: “Tôi đến trả áo lại cho em.”
Trâm mắt nhìn vào vòng tay cô, nói, “Không mặc được nữa.” Giờ đang là cuối tháng mười hai, cái áo này quả thật quá mỏng.
Yến cười, tay với lấy cổ áo đồng phục của em, kéo nhẹ, ngẩng đầu, mắt tràn đầy ý cười: “Em đây là đang trách tôi trả chậm hay sao?”
Bảo Trâm nhìn cô chằm chằm, không nói.
Hoàng Yến lại nhích gần đến phía em, đôi mắt vẫn nhìn thẳng vào đối phương, cười có chút mờ ám: “Em nhớ tôi không?”
Thiều Bảo Trâm bỗng dưng nhíu mày, “Đừng lên cơn thần kinh.”
Em liếc nhìn cô một cái, lại không khách khí bổ sung, “Sợ cô chết vạ vật ở đâu rồi.”
Nói xong liền đi về phía trước. Hoàng Yến chạy theo em, “Chỉ đùa chút thôi mà.” Cô cười đến nhẹ nhàng, tâm tình rất tốt.
Trâm không để ý đến cô, mắt nhìn thẳng phía trước, trực tiếp đi thẳng.
Phía trước là ngã tư, Thiều Bảo Trâm đi đến, đứng chờ tại lối dành cho người đi bộ. Ngã tư đứng rất nhiều học sinh, Trâm đi đến, tất cả mọi sự chú ý đều đổ dồn lên em.
Cơ hồ tất cả nữ sinh đều nhìn trộm em, nữ sinh Thiều Bảo Trâm.
Chếch phía đối diện, một nữ sinh váy trắng nhìn rất khoa trương, một bên nhìn lén em, một bên chăm chú lôi kéo bạn, kích động như đang nói gì đó.
Dương Hoàng Yến phỏng đoán, tình huống này có lẽ đang thương lượng xem phải bắt chuyện với em như thế nào.
Yến đứng sóng vai cùng Trâm, hì hì nói: “Em rất được hoan nghênh đó.”
Bảo Trâm không thèm để ý cô. Hoàng Yến đợi nửa ngày mà không thấy cục băng bên cạnh nói gì, bèn quay đầu vỗ vỗ bả vai em.
Thiều Bảo Trâm rốt cục rũ mặt xuống, hỏi: “Làm gì?”
Dương Hoàng Yến cười, “Em để ý đến tôi một chút đi.” Cô cầm ống tay áo em lay lay “Em để ý đến tôi một chút nha, nha, Trâm.”
Thiều Bảo Trâm nhìn Yến, rốt cục không nhịn được cười nói, “Đúng là có bệnh.”
Đợi mấy phút rốt cuộc cũng có xe taxi trống, họ Thiều bước lên gọi xe, sau đó quay đầu nhìn họ Dương, hất hất cằm, “Lên xe.”
Dương Hoàng Yến tiến lên, khom người ngồi vào. Thiều Bảo Trâm ngồi xuống bên cạnh cô.
“Nhà cô ở chỗ nào?” Em hỏi. Hoàng Yến nghiêng đầu: “Em muốn đưa tôi về nhà sao?”
“Ừm.” Em gật đầu.
Yến cười, không khách khí nói: “Cư xá Hải Thành.”
Trên đường đi, Thiều Bảo Trâm thấy Dương Hoàng Yến ôm cánh tay, có vẻ đang lạnh, em liền đóng cửa sổ lại: “Cô nghỉ việc ở chỗ đó rồi à?”
“Ừm, đã nghỉ được thời gian rồi.” Yến đáp.
Nói xong bỗng nghĩ đến cái gì, cô nghiêng đầu nhìn Trâm cười: “Không phải em bảo không cho tôi đi làm ở đó sao? Tôi liền nghe lời em.”
Bảo Trâm liếc nhìn cô một cái, không nói gì. Em nhìn về phía cửa sổ, sau một lát, mới thu hồi tầm mắt, hướng về Hoàng Yến nói, “Carmen bị người ta đập, cô có biết không?”
Hoàng Yến ừ một tiếng, nói nhỏ, “Biết, Trịnh Phong sai người làm.”
Chuyện ngày hôm đó, chọc Trịnh Phong nổi trận lôi đình, vừa được thả ra, hắn lập tức sai người đập phá Carmen. Bất quá từ hôm xảy ra chuyện đó, Yến liền không tới quán bar nữa, cũng không phải vì lý do gì, mà là chị chủ Trần gọi điện báo cô trốn đi, sợ Trịnh Phong tìm cô trả thù.
Trâm cũng đoán được, em nghiêng đầu nhìn Yến hỏi: “Cô không sao chứ?”
Yến nhìn em cười, một tay cầm lọn tóc vuốt vuốt, hỏi ngược lại: “Em thấy tôi giống xảy ra chuyện gì sao?”
“...” Hoàn toàn là dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra.
Nhà Hoàng Yến cách trường học không xa, taxi đi ba mươi phút là đến.
“Đến rồi. Em lên nhà tôi ngồi một lát đi.” Dương Hoàng Yến đứng trên lề đường, nhiệt tình mời Thiều Bảo Trâm. Cư xá này của Yến kì thật đến tấm biển cũng không có, mấy tòa nhà san sát gần lề đường. Tường ngoài nhìn qua đều rất cũ kĩ, có vẻ không mấy an toàn.
“Nào vào đi, tôi nấu chút đồ ăn cho em, trù nghệ của tôi khá tốt đấy.” Yến mặc kệ Trâm muốn hay không, níu chặt cánh tay em kéo đi.
Phòng ốc vô cùng cũ kĩ, sàn nhà, vách tường đều loang lổ vết ẩm mốc, hành lang tối thui được chiếu sáng bằng bóng đèn mờ mờ, đung đưa, lúc sáng lúc tối, trần nhà đầy màng nhện.
Yến ấn thang máy: “Tôi ở tầng 12.”
Lúc này đã rất muộn, thang máy không ai dùng, cửa vừa mở, Dương Hoàng Yến liền kéo Thiều Bảo Trâm vào. Thang máy rất cũ, Trâm còn nghe tiếng thang máy kẽo kẹt, lông mày nhíu chặt, hỏi Yến: “Cái thang máy này đã bao lâu không bảo trì rồi?”
“Không biết nữa, bất quá tôi ở đây hai năm rồi, cũng chẳng có chuyện gì, vẫn đi như bình thường thôi.”
Rất nhanh đã đến tầng 12, cửa thang máy vừa mở, Bảo Trâm lập tức đẩy vai Hoàng Yến ra ngoài.
Yến quay đầu, nhìn thấy Trâm cau mày, sắc mặt cực kì không tốt, cô bật cười khanh khách “Không có chuyện gì, cái thang máy này nhìn thì rất dọa người, nhưng thật sự rất an toàn.”
“An toàn cái quỷ.” Lúc này đến phiên Yến không phản bác được.
Ra khỏi thang máy, rẽ một cái liền đến nhà Hoàng Yến. “Em muốn ăn cái gì? Tôi cái gì cũng biết làm, mì sợi, cơm chiên, còn...”
Dương Hoàng Yến cúi đầu sờ chìa khóa, lời còn chưa nói hết, cánh tay đã bị Thiều Bảo Trâm kéo mạnh một cái, ngã vào lồng ngực em. Cô giật nảy mình, vừa định hỏi có chuyện gì, thế nhưng lời chưa kịp nói ra, cô đã minh bạch.
Trước cửa nhà Dương Hoàng Yến, trên cửa, trên nền, trền tường chỗ nào cũng toàn máu là màu, một màu máu đỏ quạch. Dưới sàn máu còn chưa khô, thuận theo gạch men sứ lan ra xung quanh.
Chung quanh yên tĩnh, không nghe thấy bất kì một âm thanh nào. Hoàng Yến sống lưng lạnh toát, nhìn chằm chằm màu đỏ chói mắt trước mặt, không chớp mắt.
Cô đứng chết trân, không dám nhúc nhích, đến thở mạnh cũng không dám.
Trâm kéo Yến ra sau, tấm lưng vững chãi đứng chắn trước mặt cô, “Đứng yên đừng nhúc nhích.”
Em ngồi xổm xuống, ngón trỏ quẹt máu trên sàn, ngửi một cái, nhíu mày, quay đầu nhìn Hoàng Yến, “Là máu gà.”
Dương Hoàng Yến sắc mặt trắng bệch, khẩn trương nhìn Thiều Bảo Trâm, “... Là Trịnh Phong... bọn hắn...”
Bảo Trâm đứng lên, “Chắc vậy.” Viết máu còn chưa đông, hẳn là việc mới xảy ra.
Ngoại trừ Trịnh Phong, Dương Hoàng Yến cũng không đắc tội ai. Đây là vì trả thù cô mà tới.
Yến nhìn vách tường đối diện, một mảng máu đỏ tươi tanh ngòm, lung toát mồ hôi lạnh. Thiều Bảo Trâm rút ra trong túi quần một túi giấy, lau lau tay, bình tĩnh nói, “Cô không thể ở nơi này được nữa.” Em lau tay sạch sẽ, rồi ném khăn giấy vào thùng rác bên cạnh, ngẩng đầu nhìn Yến.
Hoàng Yến đứng ở góc tường, khuôn mặt dưới ánh đèn lờ mờ đã trắng bệch không còn chút huyết sắc. Thiều Bảo Trâm nhìn cô hồi lâu, thấp giọng hỏi: “Sợ sao?”
Tim Yến run lên một cái, nhìn Trâm, đôi môi đỏ mọng hơi hé, muốn nói là không sợ nhưng lời vừa đến khóe miêng, vẫn gật đầu thành thật: “... Sợ.”
Dương Hoàng Yến cũng mới có mười chín tuổi mà thôi, loại chuyện như thế này sao có thể không sợ. Có lẽ có một ngày cô đột nhiên bị giết chết, máu gà này chỉ là lời cảnh báo mà thôi.
Những tên cô đồ kia, cái gì chẳng làm được.
Cô nhìn Thiều Bảo Trâm, không biết nghĩ gì bỗng nhiên nói, “Nếu tôi chết, em hãy giúp tôi nhặt xác nhé.”
Hoàng Yến thình lình nói ra những câu khiến người nghe lạnh toát cũng khiến Bảo Trâm lập tức nhíu mày. Em nhìn Yến, rất có dáng dấp dạy bảo người dưới: “Cô nói bậy bạ cái gì đó?”
Ánh mắt Hoàng Yến rất chân thành, “Tôi nói thật, tôi là người sống vất vưởng, không ai thật sự quan tâm tôi cả, nếu tôi chết rồi, ngay cả xác cũng không được nguyên vẹn, chẳng phải rất đáng thương ư?”
Thiều Bảo Trâm sắc mặt khó coi, “Lại có người tự rủa mình chết yểu, cô có bệnh sao, đầu óc nghĩ linh tinh?”
Dương Hoàng Yến bị Thiều Bảo Trâm mắng, thế nhưng lại không tức giận, ngược lại còn thật cao hứng.
Cô nhìn sắc mặt Thiều Bảo Trâm nghiêm trọng, kìm lòng không đặng mỉm cười. Cô cũng không rõ trong tình huống này làm thế nào còn có thể bật cười nhẹ nhõm đến vậy. Có lẽ là vì có người vì cô mà lo lắng, vì cô mà suy nghĩ chăng.
Cô lại ngẩng đầu, nhìn cánh cửa loang lổ máu, đột nhiên cảm thấy không còn sợ hãi nữa.
Có gì đáng sợ đâu.
Cô không sợ, cái gì cũng không sợ.
Cô cúi đầu, rút chùm chìa khóa ra, sau đó vòng qua bãi máu trên sàn, đi đến mở cửa: “Tôi cứ ở chỗ này, không quan trọng đâu.”
Cô một bên nói, một bên tra chìa vào khóa.
Nhưng còn chưa kịp mở khóa, cổ tay liền bị níu lại.
Hoàng Yến giật mình, nhìn Bảo Trâm đang cầm chặt tay mình. Cô hơi ngạc nhiên, nghiêng đầu nhìn em. Đôi con ngươi em đen láy, khóa chặt ánh mắt Yến, em cực kì nghiêm túc nói: “Tôi vừa mới nói cô không nghe thấy sao? Tôi nói không thể ở đây, rất nguy hiểm.” Ngữ khí của em không tốt lắm, giống như đang trách cứ đứa nhỏ không nghe lời.
Hoàng Yến nháy mắt, bình tĩnh nói: “Tôi biết, nhưng không có chỗ nào khác để ở cả.”
Thiều Bảo Trâm nhìn cô một lát, bình tĩnh nói: “Cô đi theo tôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com