Chương 6
Đã hai năm Dương Hoàng Yến chưa về quê ăn Tết. Với cô mà nói, có trở về hay không đều không quan trọng. Dù sao cũng không có người mong ngóng, đợi chờ.
Trước giao thừa mấy ngày, Hoàng Yến vẫn bận bịu làm việc.
Hôm đó mưa rất lớn, cô mở cửa xe đi chuyển phát nhanh hàng. Khi cô lái xe, tiếng chuông điện thoại không ngừng reo, thúc giục gửi hàng nhanh.
Dương Hoàng Yến đã cố gắng nhanh hết mức có thể, nhưng trời mưa lớn, đường rất trơn, cô cũng không dám đi ẩu, kiên nhẫn giải thích cho người kia: “Xin lỗi, tôi đang trên đường tới, ngài chờ một lát, mười phút, nhiều nhất là mười phút tôi sẽ giao hàng đến.”
“Nhanh lên!” Đối phương tức giận cúp máy.
Yến nhìn lộ trình, hẳn là mười phút có thể đến kịp. Nhưng ai ngờ trên đường cao tốc có một đoạn bị chặn, vị khách kia muốn đến sân bay sớm để đi du lịch nên muốn nhận hàng ngay lập tức. Dương Hoàng Yến gọi gấp cho đối phương giải thích.
Nhưng mà đối phương không chịu nghe cô giải thích, vừa nghe đến đoạn phải đợi nửa canh giờ, đầu điện thoại bên kia đã đổ xuống một tràng mắng chửi.
Cô kia mắng rất khó nghe, Hoàng Yến cau mày, tay đặt thật chặt tay lái, cô nắm chặt đến nỗi, khớp xương đều trắng xanh.
Cô là không phải là người rất tốt tính, nhưng vẫn cố nhịn xuống. Đối phương ở đầu dây bên kia mắng đã mới cộc cằn cúp máy.
Dương Hoàng Yến nhìn ra ngoài cửa sổ, cô chợt nhớ đến năm đó, khi cô học lớp 10, cô chủ nhiệm lớp nắm tay cô, xúc động nói: “Yến, em phải thật cố gắng, lần này tranh thủ thi vào trường cấp 3 chuyên trên tỉnh đi, chỉ có thi vào trường chuyên tốt nhất thành phố mới có nền giáo dục đủ tốt, tương lai thi đại học tốt mới có thể thay đổi vận mệnh.”
Một trận gió rét thổi tới, ánh mắt của cô bỗng trở lên mông lung. Khoảng ba mươi sau, đường được khai thông, cô gấp gáp, không để ý đến đường trơn trượt, nhấn ga tranh thủ đem hàng đến cho vị khách kia càng sớm càng tốt. Cô ấn chuông cửa, ôm hộp đồ đứng bên ngoài. Cửa vừa mở, cô lập tức cúi gập người xin lỗi, “Thành thật xin lỗi, cao tốc kẹt xe, tôi...”
“Cô không phải hẹn 10p sao? Giờ đã là giờ nào rồi? Một chút khái niệm thời gian cũng không có, cô có biết tôi đã phải chờ bao nhiêu lâu không? Có đưa hàng thôi mà cũng không làm được, khó trách chỉ là một con bé làm công.”
Trong lòng Dương Hoàng Yến có chút không dễ chịu, cô ôm hộp bưu phẩm, nhìn nữ nhân đối diện.
“Cô đây là ánh mắt gì hả? Cô còn dám trừng tôi? Cô khiến tôi trễ chuyến bay lại còn dám trừng tôi cơ à? Cô là cái thá gì?” Đối phương tức giận, dùng sức đẩy Hoàng Yến một cái. Yến bị đẩy về phái sau một bước.
“Cô tên gì, số bao nhiêu, tôi phải khiếu nại cô, đồ không biết điều!”
Hoàng Yến bỗng không muốn nhẫn, cô cảm thấy tôn nghiêm của mình bị người ta dẫm dưới chân, một cảm giác không cam lòng trào lên. Cô đặt gói bưu kiện xuống mặt đất, đứng dậy nói: “Dương Hoàng Yến, số 156.” Nói xong cũng quay người, đi thẳng hướng thang máy.
Từ tòa chung cư đi ra, một trận gió rét ập tới, mắt Hoàng Yến có chút cay, cô cúi đầu, xỏ hai tay vào túi áo. Xe của cô đậu ở đối diện khu chung cư, cô cúi đầu băng qua đường. Mới đi đến trước cửa xe, điện thoại vang lên, Dương Hoàng Yến lục túi áo lấy điện thoại. Là mẹ gọi điện tới. Cô nhíu nhíu mày, ấn nghe.
Dương Hoàng Yến còn tưởng mẹ gọi điện đến hỏi cô có về quê ăn Tết không, bao giờ về, kết quả không phải...
Bà ở đầu dây bên kia phàn nàn nói mình bị bệnh, phải lên bệnh viện trấn bên mua thuốc, uống thuốc mấy ngày mới khỏi, lại tốn thêm mấy trăm đồng.
“Xã hội ngày nay thật muốn bức tử người, bác sĩ toàn bọn mày người, da thú vô lương tâm, tuyệt đối không vì người bệnh mà thương tâm, ngược lại chỉ muốn khổ tâm nghĩ cách moi tiền của bệnh nhân, nói đơn giản chính là cướp ngày. Tiền cứ thế là đi...”
Hoàng Yến trong lòng vốn đang khó chịu, nghe những lời phàn nàn này nặng lượng cả người cứ như bị hút cạn, nàng không còn sức chống đỡ những dồn nén, mệt mỏi nữa.
Bà Dương nghe tiếng giễu cợt, lập tức thẹn quá hóa giận, thanh âm đột nhiên cao vút, ở đầu dây bên kia cao giọng mắng ầm lên: “Thái độ này của mày là ý gì? Mày đang nói gì vậy? Mẹ khổ tận cam lai nuôi mày khôn lớn, mày bây giờ đủ lông đủ cánh rồi liền không coi người mẹ này ra gì đúng không? Chê mẹ không kiếm tiền đúng không? Đúng là sói mắt trắng! Đồ vô ơn.”
Trên đường người xe đi lại tấp nập, Dương Hoàng Yến đứng trước cửa xe, tâm tình của cô bỗng chốc nứt vỡ, ào ra như thác, sự ủy khuất, sự kìm nén, sự mệt mỏi, sự ấm ức, sự hối tiếc, sự không cam lòng dồn nén, tích tụ bây lâu dồn nên hốc mắt nóng bỏng, lệ theo đó tuôn trào, càng chảy càng mau, rồi bật lên thành tiếng nức nở, “Mẹ nuôi con sao? Từ nhỏ đến lớn trong nhà có việc gì vất vả, cùng cực, bẩn thỉu chẳng đến tay con? Mấy năm nay tiền đi học của thằng Trung là do con cận lực kiếm tiền chu cấp. Con nỗ lực, vất vả ít sao? Con sung sướng sao? Con lười biếng sao? Mẹ có bao giờ nhớ đến mẹ có đứa con gái này ư? Còn cũng mới mười chín tuổi, chỉ lớn hơn thằng Trung một tuổi mà thôi. Ở tuổi này nên được ngồi trên ghế nhà trường, đọc sách, ôn tập chuẩn bị cho tương lai, thế nhưng hiện tại con đang sống thế nào, mẹ biết không? Mẹ quan tâm sao?”
Dương Hoàng Yến đã không ngừng được nữa khóc òa lên, không ít người qua đường quay lại nhìn, cô quay lựng lại gục mặt vào cửa xe, khóc nấc lên: “Mẹ căn bản chưa bao giờ thương yêu con, các người chỉ coi con là công cụ kiếm tiền mà thôi.”
Dương Hoàng Yến dứt lời, sau lung bỗng một cánh tay vòng qua vai cô, rút đi điện thoại.
Cô sững sờ, vô thức quay đầu lại.
Thiều Bảo Trâm không biết đã xuất hiện từ lúc nào, em nhìn cô một cái, sau đó ấn cúp điện thoại.
Yến kinh ngạc nhìn em, nước mắt ngừng rơi vì kinh ngạc. Bảo Trâm ngước nhìn cô, “Đang trên đường mà có thể khóc thành dạng đó, thật là không có tiền đồ.”
Hoàng Yến giật mình. Nửa ngày sau mới bừng tỉnh, mắng, “Mẹ nó.” Cô cảm thấy vô cùng mất mặt, đem mũ áo kéo sụp xuống quá mặt, ý đồ muốn đem bản thân hoàn toàn che khuất.
Trâm đứng ở một bên, nhìn cô chằm chằm một lúc, sau đó đột nhiên đem mũ Dương Hoàng Yến kéo xuống.
Vật duy nhất bảo hộ sự tự tôn bị kéo xuống, Yến ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Trâm, “Em có bệnh à?”
Bảo Trâm nhìn cô một cái: “Lừa mình dối người.”
Em dời ánh mắt đến phía sau lưng Hoàng Yến: “Xe của cô sao?”
Dương Hoàng Yến không quá chú tâm đến phản ứng của em đáp: “Xe công ty, dùng để chuyển phát nhanh hàng hóa.”
Yến vòng qua đầu xe, đi đến vị trí tay lái, mở cửa an vị, tra chìa, chuẩn bị rời đi. Vừa chuẩn bị khởi động máy, cửa bên tay lái phụ đột ngột bị mở ra, Bảo Trâm không khách khí ngồi bên cạnh cô.
Yến sửng sốt, cô nhìn em hỏi, “Em làm gì?”
Thiều Bảo Trâm thong thả đưa tay cài lại dây an toàn, điều chỉnh vị trí thoải mái rồi mới đáp: “Tôi về nhà, cô tiện đường chở tôi một đoạn đi.”
Thiều Bảo Trâm nói vô cùng tự nhiên. Dương Hoàng Yến nhìn em, không biết nên cười hay nên khóc, cô suy nghĩ một thoáng, vẫn là không nhịn được bật cười, “Thiều Bảo Trâm em không phải bị gì chứ, ai nói với em là tôi và em tiện đường?”
“A. Thật sao?” Trâm nghiêng đầu, em nhìn cô, lộ ra một biểu tình vô cùng nghi ngờ.
Yến rất thành thật gật đầu, “Đúng đó, không tiện đường, mà tôi còn bận đi chuyển hàng nữa, không có thời gian đưa em về đâu.”
Cô cho em một ánh mắt cực kì ý tứ, nhà ngươi thức thời một chút, bà cô đây chính là không tiện đường, ngươi mau xuống xe.
Nhưng mà Thiều Bảo Trâm tựa như không biết, em thờ ơ thu hồi tầm mắt, tìm một tư thế thoải mái, khẽ nghiêng đầu, nhắm mắt lại, lười biếng nói: “Vậy tôi ngủ một giấc, cô cứ làm việc của cô, xong việc cô đưa tôi về, thế là được rồi.”
Trâm vòng hai tay khoanh trước ngực, nhắm mắt rất thành thật chợp mắt nghỉ ngơi.
Rõ ràng em có thể gọi xe đến đón, nhưng em tựa hồ quyết tâm để cô đưa em về.
Hoàng Yến nhìn chằm chằm Trâm trong chốc lát, rồi lại bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, khóe môi cong lên mỉm cười, thân thể áp sát vào Trâm, bờ môi dán bên tai em thì thầm: “Trâm, có phải em thích tôi rồi không?”
Thiều Bảo Trâm bỗng dưng mở choàng mắt. Em quay đầu, ánh mắt đen nhánh nhìn thẳng vào đôi mắt Dương Hoàng Yến.
Yến nhìn em, bỗng nhiên nở nụ cười, đuôi mắt hơi dương lên, kiêu ngạo như thể nắm được điểm yếu của em.
Trâm liếc nhìn cô một cái, tựa như không để ý đến vấn đề nhàm chán mà cô hỏi.
Em rút từ túi quần ra bao thuốc, lấy một điếu, nhóm lửa, rồi thong thả mở cửa sổ ra, hít một hơi. Ngón tay cầm điếu thuốc, gảy gảy, tàn thuốc theo gió bay ra ngoài, làn khói trắng nhẹ nhàng tản mạn trong không khí.
Em nhìn chằm chằm ra cửa sổ hồi lâu, rồi đột nhiên hỏi Yến, “Gần đây Trịnh Phong tìm cô gây phiền toái sao?”
Dương Hoàng Yến đã quay về chỗ ngồi nghiêm chỉnh, nghiêm túc lái xe, lắc đầu, “Không có.”
Thiều Bảo Trâm quay đầu, rất chân thành nhìn cô, phảng phất muốn từ khuôn mặt vô cùng trấn tĩnh kia, nhìn xem nội tâm cô ra sao, cô có đang dùng sự khiên cười, phớt lờ mọi thứ kia che giấu.
Dương Hoàng Yến nghiêng đầu, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, nói, “Thật sự không có.”
“Thật sao?” Trâm không tin.
Yến nghĩ một hồi, cười khẽ, ánh mắt vẫn nhìn thẳng đường phía trước, giọng nói thong dong như đang tám chuyện phiếm với bạn bè, “Lừa em thôi, thật ra cũng có chút việc xảy ra, nhưng cũng không có gì nghiêm trọng. Sau lần đó, hắn lại cho người đến trước cửa nhà tôi dội máu gà hai, ba lần nữa, có một ngày đang đi trên đường, xém chút bị một chiếc xe mô tô đâm, người lái xe tôi biết, là đàn em của Trịnh Phong.”
Bảo Trâm nhìn cô, sắc mặt đã khó coi đến cực điểm, em quan sát thần sắc của cô hỏi: “Không sao chứ?”
Hoàng Yến quay đầu, nhìn em cười: “Nếu có chuyện gì, em bây giờ còn có thể gặp tôi sao?”
“...”
Dương Hoàng Yến đưa kiện hàng cuối cùng xong, đã là sáu giờ rưỡi chiều, Thiều Bảo Trâm vẫn đang ngồi trong xe chờ cô.
Em đi theo cô đúng ba tiếng.
“Nơi này cách nhà em rất gần, mười phút là đến.” Hoàng Yến một bên khởi động xe, một bên nói chuyện với em.
Bảo Trâm không tiếp chuyện cô, em nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt không tốt lắm.
Hoàng Yến ngược lại rất cao hứng, một mực bắt chuyện với em.
Bất kể cô nói cái gì, Trâm cũng chỉ ậm ừ cho qua, thậm chí về sau đến ậm ừ lấy lệ còn không thèm.
Yến bị em lơ đẹp nhiều lần cũng lười nói lại, hết sức chú tâm lái xe.
Dương Hoàng Yến ước lượng thời gian vô cùng chuẩn, đúng mười phút đã có mặt trước cửa khu nhà Thiều Bảo Trâm. Mắt thấy sắp đến nơi, Thiều Bảo Trâm đột nhiên cảm thấy vô cùng bực bội, em nói, “Tôi đói.”
“Hả?” Dương Hoàng Yến sững sờ, nghiêng đầu nhìn em, “Kia ...là nhà em rồi, một chút là tới.”
“Cô lần trước không phải nói sẽ nấu cho tôi ăn sao?”
“Ừm?”
Thiều Bảo Trâm nghiêng đầu, nhìn cô nói: “Đi về nhà cô đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com