Chương 8
Dương Hoàng Yến nhận điện thoại của Thiều Bảo Trâm, em nói muốn đến gặp cô, bảo cô đọc địa chỉ cho em.
Cúp điện thoại, cô ngồi bần thần nhìn vào màn hình. Kỳ thực cô còn có lựa chọn khác, như đến ở khách sạn. Mấy năm nay, Hoàng Yến gắng sức làm việc cũng có chút tiền, ở khách sạn mấy đêm đối với cô mà nói cũng không phải là vấn đề lớn
Nhưng cô không muốn, cô không muốn đêm 30 ngồi một mình ở khách sạn, cô muốn có người nhớ tới cô.
Cô biết mình không nên đi tìm Trâm, nhưng cô khắc chế không nổi. Cô nghĩ, coi như mình ích kỷ một lần đi.
Bên ngoài thực sự có chút lạnh, cô kéo chiếc rương hành lý đi về phía trước hơn mười thước, bước vào cửa hàng tiện lợi.
Trong cửa hàng có máy sưởi, đi vào một chút là ấm người.
Hoàng Yến có chút đói, trong cửa hàng có mì, lấy thêm nước sôi, tiến đến ngồi phía cửa sổ của cửa hàng.
Vỉa hè thỉnh thoảng có một, hai người lướt qua, trên đường cũng không có nhiều xe taxi, toàn bộ thành phố chìm trong yên tĩnh.
Hoàng Yến một tay chống cằm, một tay nhàm chán nghịch bao thuốc lá, mắt nhìn xa xăm ngoài cửa sổ.
Cô tính toán thời gian một chút, Thiều Bảo Trâm đi tới từ phía kia của thành phố, ít nhất cũng mất nửa giờ mới có mặt.
Nhưng mà ai biết hai mươi phút em đã đến.
Thiều Bảo Trâm tiến vào, Dương Hoàng Yến đang ăn mì. Cô có chút kinh ngạc: “Nhanh như vậy mà em đã tới?”
Trâm đi tới, thấy Yến đang ăn mì, lộ vẻ không hài lòng, đôi mày nhíu chặt, “Tối nay cô ăn cái này ư?”
Hoàng Yến chạm ánh mắt em khẽ cúi đầu, rồi ngẩng đầu lên nhìn em cười: “Em muốn ăn... sao?”
Thiều Bảo Trâm khẽ liếc nhìn cô một cái không đáp lại, em đưa tay đẩy tô mì của Dương Hoàng Yến qua một bên: “Đi thôi, chút ăn cái khác!”
Em liếc nhìn rương hành lý, cúi xuống xách lên: “Đi thôi”
Dương Hoàng Yến nhìn Thiều Bảo Trâm mang theo rương hành lý đi ra ngoài, cô không khỏi cười cười, đi tới quầy thanh toán mua hai chai nước.
Thiều Bảo Trâm lái xe tới, đặt rương hành lý ra sau xe, Dương Hoàng Yến lững thững cầm chai nước đi tới, đưa cho em một chai, Cô nghi ngờ nhìn em: “Em có bằng lái sao?”
Trâm liếc nhìn cô một cái, im lặng một lát rồi nói: “Nói nhảm.” Yến ồ lên một tiếng, “Em mới có mười tuổi thôi mà?”
Thiều Bảo Trâm bó tay, nói cũng chẳng buồn nói. Dương Hoàng Yến thậm chí còn cảm thấy em giống như liếc cô một cái vậy.
Bảo Trâm đi về phía vô lăng ngồi vào, Hoàng Yến cũng leo vào ghế phụ lái.
Cô thắt dây an toàn, quay về phía Trâm nói: “Cảm ơn em đã đến đón tôi.”
Bảo Trâm không nói gì, đôi mắt nhìn thẳng con đường phía trước, từ tốn khởi động máy.
Thiều Bảo Trâm rất trầm mặc, Dương Hoàng Yến đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trước khi Bảo Trâm đến, Hoàng Yến có rất nhiều điều muốn nói với em, nhưng hiện tại khi em đã đến, ngược lại cô lại không biết nói gì, đành im lặng.
Xe đi được một đoạn, cuối cùng Trâm cũng mở miệng trước, “Muốn ăn gì không?”
Dương Hoàng Yến vừa ăn mì tôm nên lúc này không muốn ăn gì, lắc đầu: “Cái gì cũng đều không muốn, chỉ muốn về nghỉ ngơi.”
Cô hơi mệt, dựa vào thành xe nhắm mắt lại: “Tôi muốn ngủ một lát.”
Thiều Bảo Trâm nghiêng đầu nhìn cô. Sắc mặt Hoàng Yến có chút tái nhợt, bộ dáng rất mệt mỏi.
Bảo Trâm nhìn cô thật lâu, Hoàng Yến thanh âm nhẹ nhàng vang lên: “Không nên nhìn tôi, nhìn đường đi.”
Cô không có mở mắt, trong giọng nói lộ rõ vẻ rã rời.
Bảo Trâm sửng sốt một lát, sau đó mới thu hồi tầm mắt chuyên tâm lái xe.
Em lái rất chậm, Yến cũng vì vậy một đường an ổn ngủ một giấc, đúng lúc xe dừng lại, vừa vặn lúc cô tỉnh lại.
Dương Hoàng Yến mơ màng mở mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt mơ hồ thấy một tòa nhà màu trắng. Mọi thứ lờ mờ không thấy rõ, cô lại nhắm mắt lại.
Thiều Bảo Trâm thấp giọng nói: “Đến nhà rồi.”
Yến khẽ ừ, cô hơi đau đầu, đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, một lát sau mới từ tử mở mắt.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy rõ tòa nhà màu trắng trước mặt. Kiến trúc Châu Âu, bốn phía bao bọc bởi một không gian xanh tươi tắn của một khu vườn nhỏ nhắn và xinh đẹp.
Thiều Bảo Trâm đỗ xe vào gara, mở cửa xuống xe. Dương Hoàng Yến thẫn thờ một lúc, mới đi theo xuống.
Cô đứng cạnh chiếc xe, nhìn Thiều Bảo Trâm dỡ hành lý xuống. Gió rét thổi tới, Yến vô ý thức ôm chặt lấy hai tay.
Trâm mang theo vali đồ của cô bước tới, thuận tiện hỏi một câu: “Lạnh không?” Em đang lấy chìa khóa mở cửa.
Yến đứng bên cạnh em, khẽ ừ, “Hơi lạnh.”
Thiều Bảo Trâm mở cửa, trong nhà một mảng đen như mực, an tĩnh không một âm thanh.
Trâm thuần thục đem vali quần áo tới vách tường, sau đó mở công tắc đèn, cả căn phòng sáng rực rỡ dưới chùm đèn pha lê lung linh như một chiếc vương miện khổng lồ bằng ngọc.
Dương Hoàng Yến đứng yên trước cửa, nhìn vào căn nhà lộng lẫy. Phòng khách rất lớn, chỉ riêng sảnh cũng lớn hơn căn nhà cô thuê gấp bội. Trang trí căn nhà rất tinh tế và tao nhã, mang hơi thở của những nét xưa cũ, mà không kém phần hiện đại. Tại phòng khách còn treo một bức tranh sơn thủy rất thanh nhã. Dương Hoàng Yến cảm thấy bộ tranh sơn thủy treo chính giữa phòng, nơi bắt mắt nhất, có lẽ có giá trị không nhỏ.
Khi cô còn đang nghĩ ngợi, Thiều Bảo Trâm đã cầm một đôi dép đi trong nhà bước tới.
Em đưa đôi dép cho cô. Yến cười cười tiếp nhận, cô cảm thán, “Nhà của em thật đẹp.”
Nói xong liền cúi xuống đổi giày. Bảo Trâm cúi đầu nhìn cô, không nói gì.
Em đem vali quần áo để dựa bên góc tường, của cô, đem lên cầu thang.
Yến thay dép xong, đi theo sau Trâm, “Bố mẹ em lúc nào trở về.”
Trâm đáp: “Qua hết năm.”
“Sao em không về quê ăn Tết?” Dương Hoàng Yến nhìn theo bóng lưng Thiều Bảo Trâm. Vali của cô rất nặng, nhưng Trâm cầm nó nhìn như không tốn chút sức lực nào.
Trâm nói, “Tôi muốn yên tĩnh ôn tập.”
Yến “A” lên một tiếng, lúc này mới nhớ đến, học kỳ sau Trâm tốt nghiệp trung học.
Thiều Bảo Trâm dẫn cô lên lầu hai, đẩy cửa của căn phòng cuối hành lang, cầm vali đặt vào phòng nói: “Cô ở đây.”
Gian phòng rất lớn, bài trí đơn giản với một chiếc giường, một tủ quần áo, ngoài ra còn có một bàn đọc sách và một ban công hướng ra vườn, tiện nhất là có sẵn nhà vệ sinh trong phòng.
Hoàng Yến đi vào, nhìn bốn phía: “Đây là phòng của ai?”
Bảo Trâm mở tủ để vali quần áo của nàng vào, đáp: “Phòng cho khách.”
Hoàng Yến ừ một tiếng, đem ánh mắt từ tủ sách dời đi, quay đầu lại nhìn Bảo Trâm cười, “Gian phòng này thật đẹp.”
Bảo Trâm nhìn cô một cái, ừ một tiếng. Em đưa tay chỉ ra phía sau cô, từ tốn nói: “Phòng vệ sinh ở bên trong.”
Yến gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Trong phòng ấm áp, Dương Hoàng Yến cởi áo khoác, thuận tay vắt lên ghế. Bên trong cô mặc một chiếc áo len màu đen, quần jean cũng màu đen.
Thiều Bảo Trâm phát hiện áo khoác của cô cũng màu đen, Dương Hoàng Yến tựa hồ thích màu đen.
“Tôi muốn đi tắm.” Yến nói. Trâm sửng sốt vài giây, sau đó kịp phản ứng, em gật gật đầu, đi ra ngoài.
Đi đến cửa, bước chân đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Tôi ở ngay phòng bên cạnh.”
Dương Hoàng Yến khẽ cong cong đôi mắt, lập tức cười rộ lên: “Biết, chút nữa tôi qua tìm em.”
Thiều Bảo Trâm đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.
Sau khi Trâm rời đi, Hoàng Yến đi đi lại lại trong phòng vài vòng, lại ra ban công đứng trầm tư một hồi.
Từ ban công nhìn xuống, là một tòa biệt thự rất lớn, được bao phủ bởi một màu xanh của lá cây, trông mướt mắt. Vài tán lá vẫn còn vương đọng chút nước mưa của trận mưa tí tách vừa rồi.
Hoàng Yến dựa vào thành ban công đứng một lúc, gió rì rào thổi, cô rốt cục bị đông cứng, rùng mình một cái, cổ rụt lại, đành nhanh nhanh chóng chóng trở về phòng.
Sau khi tắm rửa xong, Hoàng Yến đổi một bộ váy dài màu trắng. Tóc dài ướt sũng dán lên lưng, cô bèn đi tìm Thiều Bảo Trâm.
Cô đứng trước cửa phòng họ Thiều, gõ cửa. Tiếng gõ vừa dứt, một tràng bước chân truyền đến. Thiều Bảo Trâm mở cửa, em cũng vừa tắm xong, trên người mặc một bộ váy ngủ thoải mái.
Tóc Dương Hoàng Yến ướt sũng nhỏ giọt xuống ướt vai áo, cô hỏi Thiều Bảo Trâm: “Em có máy sấy không? Phòng tôi hình như không có, tôi không tìm thấy.”
Tóc Hoàng Yến rất dài, đen nhánh, vì ướt nước nên làm ướt hết một mảng áo, không những vậy còn nhỏ giọt xuống nền nhà.
Bảo Trâm nhìn mái tóc ướt nhẹp không ngừng nhỏ nước của cô, nhíu mày nói: “Đợi một lát.”
Nói xong, em liền quay đầu bước vào phòng, Hoàng Yến cũng đi theo. Bảo Trâm đi vào phòng tắm cầm một chiếc khăn lông to ra, ném cho cô, “Lau khô trước đi đã.” Một bên nói, một bên đi lấy máy sấy tóc cho Hoàng Yến.
Thiều Bảo Trâm lấy máy sấy từ trong ngăn tủ, đưa cho Dương Hoàng Yến. Hoàng Yến cắm máy trên vách tường, thong thả hong khô tóc. Trâm đứng tựa người vào cánh cửa, hai tay chắp ra sau lưng, an tĩnh nhìn Yến.
Hoàng Yến một bên sấy tóc, một bên nói: “Đêm nay là đêm giao thừa, chúng ta cùng nhau làm gì đó đón giao thừa đi.”
Bảo Trâm không có thói quen đón giao thừa, nhưng Yến đã đề nghị, em cũng thuận theo gật đầu, đáp ừ một tiếng.
“Trong nhà em có sủi cảo không?” Yến hỏi.
Bảo Trâm ở nhà một mình nên chẳng nấu nướng gì, trong tủ lạnh cũng trống rỗng, không có gì ngoài nước lọc.
“... không có.”
“Vậy chúng ta cùng đi siêu thị mua.”
Hoàng Yến ngừng sấy tóc, rút phích cắm, hào hứng nói, “Tôi đi thay quần áo, chúng ta lập tức ra ngoài mua đồ về làm.” Cô đặt máy sấy xuống, quay người định đi về phòng.
Cửa nhà tắm chật hẹp, Thiều Bảo Trâm ngăn tại cửa.
Dương Hoàng Yến ngẩng đầu, đẩy đẩy lồng ngực Thiều Bảo Trâm, “Thiều tiểu thư, thỉnh cầu cô nhường đường một chút được không?”
Trâm nhìn cô một cái, không nhúc nhích. Em đưa tay sờ tóc Yến, cau mày nói: “Vẫn còn ướt.”
Yến sờ sờ tóc, nói, “Chỉ còn hơi ẩm thôi không còn ướt sũng nước nữa rồi.”
Lời này đại ý chính là: Chỉ sấy cho bớt nước là được, không cần sấy khô.
Thiều Bảo Trâm im lặng 1 lát, từ tốn nói, “Tóc ướt, đi ra ngoài gió sẽ đau đầu, cô không biết sao?”
Yến nhìn em chớp chớp mắt: “Biết.”
“…” Trâm không biết nói gì, biết mà còn không mau hong khô tóc đi.
Yến nhìn Trâm, nghiêm túc giải thích nguyên nhân cô vì sao không thổi khô tóc: “Cầm máy sấy lâu quá tôi rất mỏi tay.”
“…”
Dương Hoàng Yến quay đầu, đem cái máy sấy để ở bồn rửa mặt đưa cho Bảo Trâm, nhìn em cười: “Nếu không, em giúp tôi sấy đi.”
Hoàng Yến mặc kệ Bảo Trâm đồng ý hay không, nhanh chóng đặt máy sấy vào tay em, cười đến đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết, rất vui vẻ, ngữ khí thì thập phần không cho người khác từ chối, “Em giúp tôi sấy.”
Nói xong, liền tự giác đi đến trước gương, chờ Thiều tiểu thư sấy tóc cho.
Thiều Bảo Trâm nhìn chằm chằm Dương Hoàng Yến trong gương, cô cùng em mặt đối mặt, thúc giục, “Nhanh lên, chúng ta còn phải ra ngoài mua sủi cảo đó.”
Trâm nhìn Yến, lại cúi đầu nhìn máy sấy trong tay, em có chút bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn đi đến sau lưng cô.
Thiều Bảo Trâm rất cao, Dương Hoàng Yến vừa vặn đến ngực em.
Em đứng ở sau lưng cô, tay cầm máy sấy, vừa vặn sấy tóc cho cô rất tiện. Hoàng Yến ngắm nhìn Bảo Trâm trong gương. Em cúi đầu, nghiêm túc giúp cô hong khô tóc.
Ngón tay của em theo làn gió ấm áp lùa qua làn tay cô, cô thậm chí có thể cảm nhận được cường độ của đôi bàn tay ấy.
Em khẽ cúi đầu, khuôn mặt kiều diễm như tạc làm cho đối phương mê muội.
Yến nhìn em, nhịp tim của cô bỗng đập thật nhanh, hai rạng mây hồng phủ kín đôi gò má. Có một thứ cảm xúc không khắc chế nổi cứ thế lớn lên.
Tựa như việc cô có chỗ khác để đi, nhưng lại muốn chạy đến tìm Thiều Bảo Trâm.
Cô nhìn thẳng vào khuôn mặt Trâm trong gương, nhẹ giọng hỏi: “Thiều Bảo Trâm, em có người yêu chưa?”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com