Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 29: Kỹ thuật của sự sống

Ngày +4 kể từ khi mất liên lạc – 07:52 (giờ Lebanon)

Sân bay Rafic Hariri – Beirut, Lebanon

Trời sáng sớm, ánh nắng xuyên qua lớp bụi sa mạc hắt vào bãi đỗ trực thăng của trạm cấp cứu quốc tế. Đội đặc nhiệm cấp cứu liên viện của Việt Nam vừa đáp xuống bằng một chuyến bay quân sự mã hóa, mang theo ba kiện hàng: thiết bị định vị xung nhịp sinh học, túi cấp cứu khẩn cấp, và một bản đồ vệ tinh in nhiệt tuyến đường biên khu vực Bekaa.

Trưởng nhóm – bác sĩ  Mạnh Hùng – từng là bác sĩ phẫu thuật tim chuyển sang lĩnh vực tìm cứu nạn sau một vụ sập mỏ tại Lào – đứng ngay cửa máy bay, đeo kính bảo hộ phản quang, giọng dứt khoát:

"Chúng ta có 48 tiếng để truy dấu lần cuối của bác sĩ Trâm và bác sĩ Xuân Nghi. Dữ liệu GPS cho biết: tín hiệu cuối cùng bị gián đoạn tại một khu lán y tế lưu động, gần trạm Hummat El-Bekaa."

Một nữ bác sĩ trẻ, da ngăm, giọng chắc nịch – bác sĩ Thảo Trang – đưa ra bản đồ:

"Tuyến đường đó có ba khả năng: bị chặn bởi giao tranh, bị chiếm giữ, hoặc... tự tháo rút để tránh lộ vị trí."

"Bệnh nhân đi cùng?" – bác sĩ Hùng hỏi.

"Là một bé trai 7 tuổi, hậu Fontan, suy hô hấp cấp. Nếu còn sống, phải có người duy trì oxy và ECMO thủ công." – một bác sĩ khác đáp.

Ai đó thì thào:
"Vậy nếu họ còn sống... thì cũng đang chiến đấu từng giây rồi."

10:11 – Rìa vùng chiến sự Bekaa, điểm giáp ranh giữa đoàn y tế và khu đồi bị phong tỏa

Đội đặc nhiệm dừng lại, bọc găng tay, bật máy quét tần số sinh học. Tất cả đều đeo tai nghe quân dụng để hạn chế tiếng súng từ xa vọng lại.

Bác sĩ Thảo Trang báo hiệu:
"Có tàn dư nhiệt. 72 tiếng đổ lại."

Một kỹ thuật viên quỳ xuống, nhặt từ đất lên một... miếng vải trắng, có đường chỉ xám thêu tên mờ mờ:
"T.B.Trâm"

Tất cả nín thở.

Một cơn gió thổi qua, kéo bụi lên.

Ngay lập tức, nhóm phân tán theo đội hình chiến thuật. Máy phát định vị được cắm xuống, bắt đầu dò theo dấu nhiệt và nhịp sóng sinh học.

13:03 – Một lán y tế bị bỏ lại, sâu trong đồi đá

Cánh cửa vải tạm bợ bật ra. Trong ánh nắng gắt, một bóng người nằm sát đất – co ro cạnh chiếc bình oxy cạn kiệt.

Xuân Nghi.

Mắt cô vẫn còn mở, tay vẫn giữ chặt chiếc ống thở thủ công đang nối với bệnh nhi – giờ đã hôn mê sâu nhưng còn thở.

Trâm nằm cách đó vài mét – bất tỉnh, một cánh tay bị trầy xước, áo blouse vấy máu khô – nhưng bàn tay vẫn giữ chặt bộ ECMO cơ học cầm tay mà cô đã giữ hoạt động bằng lực tay suốt hơn 30 giờ trước khi lịm đi.

"ĐÂY RỒI!" – Bác sĩ Thảo Trang la lên, chạy vào.

Mọi thứ diễn ra trong 45 giây tiếp theo như tua nhanh.

Máy đo sinh hiệu cầm tay cắm vào người Trâm → nhịp tim yếu nhưng đều.
Oxy gắn cho Xuân Nghi → phản xạ đồng tử chậm nhưng còn.

Đội hỗ trợ nâng cả ba người lên cáng, nối IV, tiêm dịch glucose khẩn, truyền dung dịch điện giải.

Bác sĩ Mạnh Hùng nhìn vào mặt Trâm – gương mặt mà ông chỉ được xem qua hồ sơ – giờ đây ướt mồ hôi, nhưng bình tĩnh đến kỳ lạ.

Ông thì thào:
"Kiểu người như cô... chỉ dừng lại khi biết rằng mọi người phía sau vẫn đang chờ."

Ba người được đưa vào lều ICU dã chiến. Bé trai đang được đưa vào hỗ trợ ECMO chuẩn, Trâm và Xuân Nghi được truyền dịch hồi sức.

Trong lúc chuyển viện, Trâm tỉnh lại một giây, ánh mắt lờ mờ, môi chỉ mấp máy một từ như là tự nói với chính mình:

"Về..."

trời oi mê chị Yến chị Yến chị Yến hôm nay quáaaaaa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com