Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 6: Mua đồ

Hai nam một nữ đi đến trung tâm thương mại mua đồ, mỗi người trông rất chi là sành điệu, nếu không đi vào cửa hàng xem đồ chắc ai cũng nghĩ là có show diễn thời trang ngầm. Quần áo của Shinichiro, dĩ nhiên do Tsubaki cùng Takemichi chọn. Đồ của bố cậu không còn nhiều, cũng không hẳn là theo thời đại nhưng nếu biết phối đồ thì chẳng thể chê, thật đáng tiếc ông ấy không có cơ hội để thử.

Takemichi chưa từng gặp, hay không nhớ, về mặt bố mình, cậu có vài lần nhìn ông qua ảnh cùng mẹ, mẹ cậu đã khen ông ấy đẹp trai thế nào mà gu ăn mặc thật hết nói nổi, hồi cấp 3 đi tán mẹ mà diện nguyên cây xanh nõn chuối, bây giờ ngẫm lại thì biết gu ăn mặc theo gene ai rồi đấy. Cũng may qua tay Tsubaki cậu biết ăn diện hơn, được các bác hàng xóm bảo: "Nhà bác mà có con gái gả liền cho cháu luôn!" Tsubaki vì lí do nào đó đều nhăn mặt sau khi nghe vậy. Cậu thì không để tâm lắm, chỉ cười cho qua chuyện.

"Tsubaki-san." Takemichi kéo kéo tay cô "Bên kia kìa, cái chỗ em bảo có cái áo thun trắng đó á!"

"Ồ..."

Tsubaki nhìn tổng thể chiếc áo, áo thun trắng rộng, vải mềm, màu cũng phối được với rất nhiều tông khác, hoạ tiết hình ô-van đen trước ngực với tên hãng. Duyệt!

Cô ta xoa đầu Takemichi, dúi chiếc áo và cái quần vừa tiện tay lấy cho Shinichiro rồi dắt Takemichi sang quầy khác. Còn Shinichiro có vẻ như đang bị quên lãng, thử xong đồ liền không thấy bóng dáng hai chị em kia đâu, cảm giác chính mình là cái mắc treo quần áo di động, còn hai người kia chính là đang "thử nghiệm" phong cách mới lên mình. Anh ta có chút vinh dự nhưng cũng có chút...khó tả. Được mặc đồ đẹp cũng vui, nhưng hình như hơi nhiều đồ rồi...?

Điều Shinichiro không biết chính là hai con người kia đang âm mưu thay cả tủ quần áo của anh. Tiền nong? Tsu-đại gia-baki lo hết!! Nhân danh thầy của cô ta, cô ta sẽ thay hết đống quần áo đó! Cô ta không làm nổi Takemichi liền đổi sang họ Aragi*!!

(*Họ của Tsubaki)

Shinichiro mặc chiếc áo phông lúc nãy và quần bò mới mua lẽo đẽo theo hai chị em nọ, họ đã mua một lượng đồ lớn, đảm bảo ba tháng mỗi ngày một bộ không trùng cái nào, lại mua thêm ít đồ cho Takemichi cho năm tới, chuẩn bị hơi sớm nhưng cô ta cứ bảo chuẩn bị trước, đến khi đó không cần tranh giành quần áo với mấy bà cô khác. Do mua sẵn đồ trái mùa nên chi phí thấp hơn dự kiến một phần, nhưng tổng giá trị vẫn không nhỏ. Shinichiro áy náy nhìn hai người:

"Nãy làm phiền hai chị em quá, để anh tự trả cho đồ của mình được rồi."

"Không cần đâu anh, cứ coi đây là trả ơn việc trông dùm em thằng nhóc này. Anh muốn trả thì tí đãi bọn em ăn bánh là được!" Tsubaki xua xua tay, cảm nhận có ánh mắt nhìn mình, cô ta nói thêm "À, bên kia có bán khoai tây chiên kìa! Anh mua cho Takemichi một gói nhé, chắc đi nãy giờ em ấy cũng chán rồi."

"Ừm, đợi anh nhé!" Shinichiro gật đầu, để hai chị em trông đồ còn mình thì đi mua

"..."

"Sao nay ít nói thế? Có chuyện gì làm phiền em hả?" Tsubaki vỗ vỗ vai Takemichi, hỏi

"Ừm...Chỗ này hình như hơi nhiều thật." Cậu chỉ về phía "núi" túi quần áo "Sao chị tích góp được nhiều tiền thế?"

"Dễ mà, hàng tháng luôn có người cúng chị vài ngàn yên, mà gia sản của chị trước khi chết cũng kha khá, làm thêm ở nhà nữa nên tiền cứ chuyển đều đều vào tài khoản thôi."

"Chị có làm thế ạ?"

"Ờ, chị giúp người ta phối đồ trong một thời gian, mỗi lần một nghìn yên."

"Mà chờ đã, nếu chị chết rồi thì..."

"Tài khoản âm phủ em ạ. Không cần đốt tiền cúng, chỉ cần chuyển tiền qua số chị thôi."

"Trước khi gặp em chị làm gì ạ?"

"Mm...doạ ma mấy thằng bất lương nửa mùa á, mà hồi đó muốn doạ cũng khó, chị không hiện lại nguyên hình tử tế được nên chắc thứ bọn chúng thấy chỉ là một phần bóng đen thôi." Cô ta ảo não nói "Em xem, bọn nó toàn rủ nhau vào mấy con hẻm, không trấn lột tiền cũng trêu ghẹo gái nhà lành, đêm hôm như thế ai thấy được bóng đen là chị đây?"

"Ồ..."

"Anh về rồi đây! Khoai tây chiên của em này Takemichi." Shinichiro quay lại cùng bịch khoai tây chiên

"Cảm ơn anh nha!" Takemichi khúc khích nhận lấy, hai má bánh bao hồng hồng với đôi mắt xanh híp lại, vô thức khiến trái tim hai con người nào đó mềm nhũn

Tsubaki không chịu được nhéo phát vào má cậu, lực đạo không đủ để làm cậu đau nhưng vẫn khiến cái má hồng một mảng. Chếc tiệc, giờ cô ta muốn cắn nó quá!

Shinichiro đứng một bên cũng muốn nhéo má cậu lắm nhưng không được, nhìn Tsubaki kìa, cô ta sẽ không cho đâu! Thế là anh đành cắn răng quay mặt đi chỗ khác, mắt không thấy, tim không đau!!

Ba người trở về nhà sau khi chơi thêm một lúc, đi qua công viên thấy một đám thanh niên đang bắt nạt hai đứa trẻ. Không nói không rằng, cả Shinichiro và Takemichi nổi máu anh hùng chạy tới, Tsubaki đành đi theo để bảo hộ Takemichi. Còn cách vài bước chân thì thấy cô bé tóc hồng bỗng lao ra đấm thẳng vào mặt một tên, không chần chừ đá tiếp vào "của quý" thằng bên cạnh.

Bỏ qua nơi đang âm thầm nhức nhối giữa hai chân, Shinichiro và Takemichi chạy tới hỗ trợ hai đứa trẻ kia. Bọn bất lương nửa mùa thật dễ đối phó, chỉ cần mượn cây gậy bóng chày đóng đinh của Tsubaki doạ bọn nó liền chạy mất dép. Kết quả ngoài hai đứa trẻ kia bị thương ngoài da thì không ai xây xát nặng cả. Takemichi thấy đầu gối bạn nữ chảy máu và má bạn nam bị thâm tím liền ngỏ lời mời theo cậu về nhà. Cả Shinichiro cũng hùa theo nữa. Tsubaki không ý kiến, bế cô bé lên, còn Takemichi dắt cậu bé về nhà mình.

...

Băng bó hoàn tất, họ bắt đầu giới thiệu.

"Tớ là Tachibana Hinata! Còn cậu bạn đeo kính này là Kisaki Tetta."

"Tớ là Hanagaki Takemichi, đây là chị tớ Tsubaki, còn đây là anh Shinichiro. Rất vui được gặp!"

"Nè nè, lúc nãy cả hai ngầu ghê á! Đáng đời lũ ngược đãi động vật!!"

"Cậu cũng ngầu lắm đó! Đấm cho tên kia ngã luôn!"

"Làm bạn nha!"

"Làm bạn luôn!"

Tsubaki và Shinichiro đứng cạnh chỉ biết cười, không hổ là Takemichi, làm bạn nhanh dữ.

"Còn cậu thì sao?" Takemichi quay sang Kisaki hỏi "Làm bạn không?"

'Kiếp trước hắn là một tên thiên tài đáng thương, IQ cao mà EQ thấp không nỡ nhìn, thôi thì vì tương lai không chui đầu vào xã hội đen, xây dựng đất nước hùng mạnh, làm công dân ba tốt.'

Kisaki ngẩn người nhìn cục bông đen nọ, trong mắt bỗng sáng hơn một chút rồi tắt ngúm nhanh như chưa từng có, có thể cậu không để ý nhưng Tsubaki thì có, cô ta đã tồn tại đủ lâu để biết ánh mắt đó là gì. Nhưng, nếu Takemichi tự nguyện, cô ta sẽ không cấm cản. Đấy là nếu thôi, còn không á, đừng hòng cô ta cho phép làm những hành động đáng nghi tới Takemichi của cô ta!!!

"Ừm...mong cậu chiếu cố..." Kisaki hồi nhỏ hiền lành biết bao nhiêu, đấy, là do cuộc sống đưa đẩy chứ ai muốn thế đâu?

Tsubaki biết Takemichi nghĩ gì, che mặt thầm thở dài, em chê người ta EQ thấp không thấy nhột hả? Mà thôi, cô ta lười quan tâm, yêu ai thì yêu, nhớ chừa chỗ cho cô ta là được. Tsubaki không sợ Takemichi yêu người khác, cô ta chỉ sợ nhiều người quá yêu thích cậu mà tách cô ta với cậu ra thôi...

Ích kỷ? Đừng trách cô ta thế chứ? Yêu thích một người thì ích kỷ không muốn họ lơ mình là chuyện bình thường mà, đúng không...?
____________________________________________________________________________

Haki: Tsubaki độ em văn anh toán với, dù em muốn học vẽ nhưng vẫn phải học tử tế ba môn chính này nữa huhu

Khoe tranh time :Đ

*Khinh bủy*

Mắt iem mắt chụy 👁️👁️

Không hiểu sao nó tự chỉnh thành nghiêng thế, thông cảm (Hmu hmu ai dạy tôi vẽ tóc Take đi)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com