Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 1: Kết quả cho sự khởi đầu

----------o0o----------

cre ảnh: https://mobile.twitter.com/NM_doze

Lưu ý:

- Có buff (cx ko chắc lắm)

- Nv ooc || Có nhân vật tự thêm

- Chủ yếu ngược?

- Văn phong theo kiểu random || Thường bí từ ngữ || Có một ít chửi tục ;^;

----------o0o----------

     Vào một đêm trăng sáng ở Tokyo, phía trên một tòa nhà có một chàng trai với thân thể gầy khô, mái tóc từng là một màu vàng nắng giờ đã nhuộm đen, khuôn mặt tái nhợt cùng đôi mắt xanh sapphire bị nhuộm sắc tối không còn tia hi vọng nào. Cậu ngồi đung đưa chân ở vìa tòa nhà mà vui vẻ hát những câu ca không ra gì với cái họng khàn khô. Đột nhiên, phía cửa đằng sau cậu bị đạp banh ra tiếng kêu chói tai, hơn chục người con trai đã từng cười đùa với cậu nhanh chân bước đến chỗ cậu với nhiều biểu cảm khác nhau cùng với một cô gái đang khóc thút thít.

- "Các người đứng im đó, không thì tôi sẽ nhảy xuống đấy!" Cậu trai đó cảnh cáo làm cho họ buộc phải dừng lại.

- "Takemichi! Mày mau đi ra đây nhanh lên!" Draken hét to

- "Đúng đấy! Chúng ta có thể nói chuyện với nhau mà! Không cần làm quá đến mức này đâu Takemichi!" Mitsuya cố gắng ngăn cản cậu làm điều dại dột

- "Cống rãnh! Mau cút ra đây!" Sanzu, hắn ta cũng bảo cậu tránh xa chỗ cửa tử đó một cách vô thức

- "..." Bọn họ đồng loạt bảo Takemichi tránh xa chỗ đó

- "Cộng s-" Chifuyu

- "IM MỒM HẾT ĐI!" Cậu hét lớn

- "Đừng có níu kéo tôi nữa /hức/ Tại sao các người cứ bắt tôi ở lại /hức/ Tại sao không chịu để tôi được tự do cơ chứ! /hức/ Tôi đâu có yêu mấy người đâu!" Takemichi bắt đầu nức nở khóc thút thít đầy oan ức

     Từ trước đến giờ, chỉ có người con gái đó, người con gái ôn nhu dịu dàng luôn nói sẽ bảo vệ cậu bằng mọi giá. Cô ấy đã ra đi vì sự ngu ngốc của cậu. Cái chết của cô chính là nỗi ám ảnh lớn nhất vì sự dã man của nó.

- "Nhưng mày vẫn phải trả giá cho những gì mày làm với Mari!" Baji

- "Đừng có mà giả vờ làm 'thiên thần' trước mặt bọn tao!" Draken

- "Em ghét những ai làm cho Mari-chan khóc" Angry

- "Anh cũng vậy!" Smiley

     Từ lúc bọn họ gặp Fero Marine, lời hứa của cậu với họ đã tan vỡ cùng với tình bạn bao nhiêu năm tháng của họ. Ả ta luôn tỏ ra yếu đối cùng với những vết son phấn bốc mùi tanh trên cơ thể để họ nghĩ rằng cậu đã đánh cô ả ta trong khi họ thừa biết sức cậu yếu đến đâu. Thậm chí ả ta còn nói cậu là đồng tính mà còn yêu bọn họ làm cho họ càng thêm kinh tởm cậu trong khi cậu đã có bạn gái.

     Rồi lúc cậu bảo cậu sẽ rời nhật bản rồi cùng Hina đến Mỹ sống thì tất cả bọn hắn cứ nháo nhào lên, nhưng cậu vốn cứng đầu nên chuyện này mới dẫn đến hiện tại.

- "Vậy thì giết chết tôi luôn đi! Các người cũng có phải con người tốt đẹp gì đâu! Các người không từ thủ đoạn giết hết những người tôi yêu thương, những thứ trân quý nhất của tôi. TẤT CẢ mọi thứ không sót thứ gì! Vậy tại sao vẫn chưa cho tôi đi theo họ!" Cậu gào thét với mong muốn chết đi cho rồi

- "Bọn tao muốn mày sống không bằng chết! Đó là cái giá khi mày động vào Mari-chan đó Bakamichi!" Kakuchou-người mà cậu đã từng đặt hi vọng cuối cùng

- "Mày IM miệng đi! Rõ ràng tao với mày lớn lên cùng nhau từ nhỏ, mọi thứ về tao mày hầu như hiểu rõ hết! Vậy mà bây giờ mày không thèm nghe tao giải thích hay nói bất cứ thứ gì mà đã nói rằng đó là lỗi của tao sao Kakuchou?" Takemichi

- "Bây giờ chắc tao hối hận cũng chẳng kịp rồi... Bọn mày cũng chẳng thấy có lỗi với tao... Đáng lẽ tao nên chỉ cứu mỗi người con gái đó rồi bỏ mặc mấy người thích như nào thì kệ. Đáng lẽ tao nên nghe lời cô ấy nên bỏ làm bất lương thì có lẽ tương lai tao cũng chẳng ở trong cái thứ địa ngục trần gian này." Takemichi

- "Mỗi lần quay về quá khứ, tao càng bị yếu dần theo thời gian. Vậy mà bọn mày cũng có quan tâm đâu? Chỉ có tao mong bọn mày được sống hạnh phúc, chỉ có tao là luôn cố gắng để bảo vệ bọn mày... - Nhưng thôi thì cũng lỡ cho bọn mày cái thứ không nên cho rồi. Vậy thì tao ở lại nơi này cũng chẳng để làm gì. Hi vọng bọn mày sẽ sống hạnh phúc với cái con đ* đấy nhé. Tạm biệt lũ chó" 

     Sau đó cậu nhảy xuống tòa nhà với nụ cười mãn nguyện cùng nuối tiếc. Bọn họ thất thần chạy thật nhanh ra đó. Khuôn mặt họ ai cũng hiện lên nỗi sợ hãi với những câu nói vừa thốt ra từ miệng của cậu. Nhìn xuống bên dưới, nền tuyết trắng muốt giờ đã được nhuộm đỏ bởi máu của cậu, những người dân xung quanh cứ lại gần hóng hớt đủ kiểu. Tất cả bọn hắn suy sụp không thể suy nghĩ được cái gì. Còn cái cô gái Mari kia thì bị giữ lại bởi Manjiro cùng đôi mắt đen lạnh thấu xương. Ả ta bất chợt run lên trong sợ hãi mà cầu xin tha mạng.

     Tất cả bọn hắn đều bị con ả chó này lừa một vố rất lâu, lâu đến mức làm bọn hắn quên đi người trong lòng bấy lâu nay. Bọn hắn đã hủy diệt tất cả mọi thứ của cậu, dồn cậu vào con đường cuối cùng đó chính là kết thúc cuộc đời này ở độ tuổi 20. Nó còn quá trẻ...

     Bọn hắn đã từng hứa sẽ bảo vệ cậu, sẽ giành cho cậu một cuộc sống hạnh phúc. Nụ cười tỏa nắng ấm áp kia đã cười thật tươi, thật hạnh phúc. Cái con người từng rất nhiệt huyết, tràn đầy sức sống giờ đã bị bọn hắn tha hóa thành một cái xác vô hồn. Bọn hắn hận chính bản thân mình, hận không thể đem hết nỗi lòng để kể cho người kia.

     Đám tang của cậu được tổ chức. Những người ở đây đều là những người đã hại cậu vì những người cậu yêu thương đều chết hết rồi... Mặt ai nấy đều vô cảm mà nhìn vào bức ảnh bên quan tài. người con trai ấm áp đó đã được Chúa đưa về nhà bằng cách đau khổ nhất. Và bọn họ cũng chính là người giúp Chúa thực hiện việc đó. Còn về ả Mari thì đã bị những người đó hành hạ cho đến mức người không ra người, ả chẳng ra một hệ thống gì nữa rồi.

     Sau một thời gian, bọn họ thực sự không còn lí do gì để sống vì cậu con trai đó đã không còn, ánh sáng cuộc đời họ đã tan biến rồi để họ cũng phải chấp nhận cái thực tế này. Vào sáng sớm mùa hoa đào nở, họ cùng nhau đi đến một cái cây đào cô đơn lạc lõng ở trên một ngọn đồi vắng vẻ. Đây cũng từng là nơi mà cậu thích nhất vì không gian yên tĩnh cùng khung cảnh bình yên, trong sáng y hệt cậu.

     Họ ngồi xuống, thưởng thức bữa ăn cuối cùng với nhau, kể lại những kỉ niệm cũ với cậu cùng mọi người. Quả nhiên như người đời nói: "Trước khi chết, những kí ức tốt đẹp nhất của họ sẽ tự nhiên quay lại như những thước phim sắc nét".

     Mở mắt ra, cơ thể mỏi nhừ cùng đôi mắt lờ đờ nhìn xung quanh. Một khoảng không đen thui cô tận. Chỗ họ đang đứng cứ như một mặt nước trắng tinh khiết. Nhìn xung quanh chẳng thấy một bóng dáng nào, họ tự hỏi liệu có phải người chết rồi sẽ đến nơi lạnh lẽo này sao? Người thương của họ cũng đã phải đến đây cho đến khi linh hồn tan biến sao? Bọn họ càng hoảng hơn khi thấy mặt nước trắng bị tách ra làm đôi, mở đường cho một vị cao to cùng bộ trang phục màu đen huyền bí được đính lên những hạt sao sáng li ti trên người. Khuôn mặt hắn được che bởi một tấm vải lưới đen nhưng họ vẫn có thể thấy được cái miệng cười với những chiếc răng nhọn hoắt kéo dài đến hai bên mang tai.

     Hắn lại gần, bỏ tay ra khỏi chiếc áo chùng xòe ra chỗ bọn họ. Thấy mọi thứ cứ bồng bềnh, họ nhìn xuống thì thấy bản thân đã bị nhấc bổng ra khỏi mặt nước mà bắt đầu lo sợ về nơi quỷ quái này cùng với tên đàn ông lập dị cao to trước mắt. Đột nhiên một chiếc giọng trầm khàn khô được cất lên bới hắn

- "Các ngươi có vẻ rất muốn gặp mặt trời nhỉ?" Hắn ta nhìn họ cười

     Bọn họ nghe thấy trước giọng trầm khàn như người sắp chết đó thì càng rợn gai ốc hơn. Đôi mắt đỏ máu bên dưới lớp vải có thể nhìn thấu lương tâm của mọi người nhìn họ đầy sự ma mị rồi sau đó đáp tiếp:

- "Liệu các ngươi có muốn tiếp tục chết không?" Hắn nhấc mày hỏi

     Họ ngơ ngác nghe hắn hỏi. Họ cũng không chắc liệu có nên chết hay không. Chỉ là họ cảm thấy thế giới họ sống đã mất đi màu sắc, mất đi sức sống nên mới quyết định kết thúc những tháng ngày cô đơn lạnh lẽo đó

- "Vậy... ngài còn nghĩ chúng tôi có thể sống tiếp sao?" Vị vua cũng như kẻ dẫn đầu của họ, Sano Manjiro đáp lại hắn bằng một câu hỏi hết sức kì quặc

- "Hừm... Các ngươi chết cũng đáng, nhưng cũng đáng thương vì lúc sống các ngươi quá dốt nát khi tin vào một con ả có khả năng tẩy não" Hắn lấy từ đâu ra một chiếc ghế trang trọng ngồi xuống. Lấy ra một đám mây đen khủng lồ rồi hạ họ xuống ngồi.

     Họ được hắn ta hạ xuống một đám mây đen mềm mại, trong lòng càng thêm day dứt không thôi. Hắn ta nói đúng, nhưng chuyện ả ta có thể tẩy não họ là một chuyện khác. Họ không biết ả ta tẩy não họ kiểu gì.

- "Mà các ngươi có hỏi chuyện đó ta cũng không trả lời đâu" Hắn có thể hiệu họ đang nghĩ gì thông qua đôi mắt quả đối phương rồi đáp

     Họ giật nảy rồi cũng cố bình tĩnh lại. Hắn ta càng thêm buồn cười khi thấy những tên bạo chúa từng gần như thống trị cả một đất nước lại lo lắng sợ hãi khi gặp một tên như hắn ta đây. Vài trong số họ như tên chó điên tóc như bubble b*tch kia thì cứ nhăn nhúm quay sang bên khác như không quan tâm. Nhưng vì thời gian cũng có hạn nên hắn đền phải vào thằng vấn đề chính.

- "Mà thôi. Bây giờ vào việc chính đây này" Không còn vẻ mặt cười đùa như ban nãy, mặt của hăn nghiêm trang, giọng nói có phần nghiêm túc hơn

     Họ cũng đồng đều nhìn thằng vào khuôn mặt đen xì đằng trước, yết hầu chảy xuống vài ngụm nước.

- "Bây giờ, ta sẽ cho các ngươi hai lựa chọn. Nhưng hãy chọn một cách khôn ngoan. NGHE RÕ CHƯA?" Bọn họ ngồi lo lắng khi nghe câu nhắc nhở 'nhẹ nhàng' đó

- "Đầu tiên, ta có thể đưa các ngươi về quá khứ, nơi mà mặt trời nhỏ 'không' nhớ hay biết bất cứ thứ gì về chuyện của tương lai. Nhưng các ngươi sẽ phải giữ lấy những hình ảnh mặt trời bị các ngươi và con ả kia hành hạ vào sâu trong lòng để tự mình dằn vặt" Một lựa chọn vừa vui nhưng cũng vừa đau lòng

- "Thứ hai, các người sẽ bị ta xóa sạch kí ức nơi đây rồi đưa đến tòa án xét xử ở Underworld. Những việc các ngươi làm sẽ được bọn phán xử nêu ra rồi xử lí theo quy luật." Một lựa chọn đơn giản nhưng đau đớn hay không thì tùy thuộc từng người

     Bọn họ không do dự liền chọn lựa chọn đầu tiên. Phần lớn là do bọn hắn thực sự quá muốn gặp lại cậu, muốn được ngắm nhìn lại nụ cười ấm áp của cậu. Phần còn lại thì do họ cũng đoán được kết cục khi bị đưa đến tòa án xét xử nhưng hình phạt thì họ không thể lường trước được. Còn hắn ta vốn dĩ đã biết họ sẽ chọn gì rồi nhưng vẫn hỏi lại để tiếp thêm áp lực cho họ.

- "Các ngươi chắc chứ? Một khi quyết định là các ngươi sẽ không thể mong chọn lại được đâu đấy" Hắn nhìn bọn họ đang bắt đâu do dự

- "Bọn tôi... Chắc chắn! Cho dù ngài có hỏi bao nhiều lần thì tụi tôi chắc chắn vẫn sẽ giữ nguyên quyết định." Bọn họ dứt khoát trả lời câu hỏi của hắn

     Hắn ta bật cười nhìn bọn họ như lũ ngu. Quả nhiên cho dù bao nhiêu linh hồn xuất hiện ở đây thì tụi nó vẫn bị sự nhớ nhung đến dằn vặt thao túng chọn cái lựa chọn đầu tiên. Nhưng lần này hắn lại thấy rất vui vì quả đúng như dự tính ban đầu.

- "Đây là do các ngươi quyết định. Cho dù thế nào thì đừng mơ có thêm cơ hội nữa đó" Hắn ta gằn giọng đáp lại cười nhếch mép

     Sau đó hắn liền mở cho họ một cánh cổng lớn màu đen trắng. Đám mây đen bồng bềnh tự di chuyển đẩy họ vào bên trong cánh cổng đó. Tiếng la thất thanh của họ làm hắn ta cảm thấy khá vui nhưng rồi liền tắt lịm. Hắn liền thay đổi diện mạo của mình thành một đứa trẻ khoảng 9 tuổi cùng mái tóc nâu đỏ rực rỡ, đôi mắt một bên vàng ánh kim tỏa sáng với bên còn lại là một màu xanh sapphire đại dương. Hắn ta một một cánh cổng y hệt như ban nãy rồi bước vào.

     Bây giờ, cuộc đời mới của bọn họ - Những đồng đội cũ của cậu bé mặt trời với những điều thú vị mới lạ đến mức có thể giết họ sẽ bắt đầu.

----------o0o----------

End chap 1

Ngày viết: 21/08/2022

Tự dưng thấy thích nhân vật hắn ta <33 Tôi sẽ làm hẳn chap riêng để giới thiệu về nhân vật cũng có thể nói là khá quan trọng này '^'

Chúc mọi người một ngày vui vẻ ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com