Ngây thơ [2]
" Ai da..tôi có chết đâu sao em lại khóc thành ra bộ dạng ma chê quỉ hờn vậy Takemichi? "
" Huhu...xin lỗi..hức..--"
" Em nín đi, xem xem tôi có chết hay mất miếng da nào đâu? "
Một người ngồi trên giường bệnh trong trạng thái bối rối vô cùng, gã với bàn tay được băng bó kĩ lưỡng không ngừng vuốt ve tấm lưng bé nhỏ đang run rẩy đầy đáng thương kia.
Tự dưng thành ra như thế này, Hanma tưởng gã sẽ đi chầu trời luôn rồi đấy chứ nhưng may quá chỉ bị trật tay và trầy xước ở phần đầu thôi nhưng chuyện nó sẽ không có gì rắc rối hơn nếu con sóc bé này không khóc lóc cho gã.
Hanma khuyên cả tiếng đồng hồ rồi, muốn nhờ nhân viên của công ti lôi em ra đưa em về nhà để tắm rửa sạch sẽ chưa hôm nay em bị hoảng sợ quá rồi nhưng Takemichi cứ khư khư ôm chân Hanma khóc như mưa luôn.
Mặt mày mặt mũi tèm lem nhìn trông thật xấu xí, em khóc nhiều đến mức mắt đỏ hoe có dấu hiệu sưng luôn, hai má bánh bao ửng hồng, mũi sụt sùi, miệng lẩm bẩm tự trách bản thân như này như kia. Trông xấu xí và đáng yêu làm sao.
" Sóc nhỏ, em xem tôi--"
" Òaaaa....anh là đồ tồi, tại sao...hức tại sao lại cứu tui..huhu "
Em nức nở khóc lớn hơn làm Hanma không biết dỗ bằng cách nào luôn. Ngó đầu nhờ sự trợ giúp nhưng ai cũng ngao ngán lắc đầu, ai giúp được sếp đâu, tự lực cánh sinh đi.
Gã tặc lưỡi, bàn tay có hình xăm chữ "Tội" đặt lên đầu em, xoa xoa an ủi em hết lời. Hanma xuống nước an ủi em rồi mà em không biết điều nín khóc nữa, thiệt tình. Dù em có nín khóc hay không gã vẫn luôn ở cạnh em, luôn che chở, bảo vệ và an ủi mỗi khi em cần, ai bảo gã lại đi thích một tên nhóc như em kia chứ. Cả cái công ti này ai chẳng biết em với gã như mèo với chuột luôn chí chóe với nhau nhưng họ cũng biết sếp lớn của họ rất để tâm đến Takemichi.
Có tình yêu vô, con người nó trở nên khác hẳn.
" Em thôi khóc đi, để tôi đưa em về nhà "
" H-hong được..tay anh bị đau "
Takemichi nghe Hanma muốn đưa mình về nhà liền ngồi bật dậy, lấy tay lau đi nước mắt, em sụt sùi nói đủ lý do Hanma không nên đưa em về. Gã nghe em nói mà buồn ngủ theo, từ khi nào sóc nhỏ nhà gã lại quan tâm gã như thế này.
Đôi ngươi hổ phách lóe sáng, ánh mắt Hanma dịu đi khi nhìn thấy Takemichi. Gã luôn dùng ánh mắt yêu chiều để nhìn em, không bao giờ thay đổi cả.
Gã biết, gã là người bị thương nhưng nghe em nói thôi gã cũng từ thương giả thành thương thật. Câu này có tận hai nghĩa à nghen.
" Được rồi, được rồi để em đưa anh về được không Hanma? "
Đổi cách xưng hô luôn, Hanma khoái chí cười híp cả mắt. Gã không nói nhưng biểu cảm vui mừng hiện rõ lên mặt hắn luôn rồi kìa.
" Hanma này... hay anh qua nhà em ở để em tiện chăm sóc cho anh đến khi tay anh lành nhé...âu cũng là lỗi của em--"
" Anh đã nói không sao mà "
Takemichi càng nói mặt em càng buồn đi, em tự trách bản thân đã liên lụy đến nhiều người. Có ai trách em đâu, tự em trách em cả đấy. Đây là tai nạn nghề nghiệp không thể tránh khỏi, may có Hanma giúp đỡ nếu không em đã lên bàn thờ ngắm body gà rồi.
" Hanma..em nợ anh một mạng.."
Tên nhóc này luôn làm Hanma sầu não, gặp người lạ mà luyên tha luyên thuyên nãy giờ thì gã đã nả cho một viên kẹo đồng, em là ngoại lệ, là giới hạn..
Hanma thấy Takemichi buồn thì lòng cũng sầu theo nhưng mà ý kiện để Takemichi chăm sóc gã cũng không phải tồi. Chẳng phải vừa nghỉ ở nhà dưỡng bệnh vừa có cơ hội tiếp xúc và tỏ tình em sao. Tuỵc zời !!
" Hay em dọn qua nhà anh vài hôm đi sóc nhỏ, tiện chăm sóc anh hơn? Em thấy ý kiến này sao? "
" Thế có phiền anh không ạ? "
" Không không, vậy nhé. Phạt em chăm sóc anh đó nha !! "
Hanma chấp nhận để Takemichi chăm sóc anh khiến em vui mừng. Em như vỡ òa muốn bay vào ôm Hanma lắm nhưng mà khổ nỗi gã bị thương.
Từ hôm đó, Takemichi và Hanma chính thức được nghỉ tại nhà để dưỡng bệnh. Takemichi dọn qua ở cùng Hanma để tiện chăm sóc hơn cho gã.
Mới đây, kể từ hôm gã bị thương đã trôi qua hai tuần.
Takemichi vẫn ở nhà Hanma để chăm sóc, từ việc dọn dẹp, nấu cơm, nhắc nhở gã dùng thuốc. Em như cô vợ nhỏ đang lo lắng cho chồng mình vậy.
Hanma thì như được mùa ấy, lâu lâu lại giở trò đau đầu làm Takemichi hoảng gần chết. Tay trật của Hanma cũng đã lành nhưng gã muốn giả vờ như chưa lành để tìm cớ giữ em ở cạnh gã.
Như thường ngày, Takemichi lên công ti một chút về mua đồ để nấu cho Hanma. Mọi việc diễn ra suôn sẻ nếu như tối đó Hanma không hỏi về vụ kịch bản.
Takemichi ngồi trên sô pha, gã nằm lên đùi Takemichi. Em không bài xích vì quá quen với chuyện này rồi. Mặc kệ gã làm loạn, mắt em vẫn chăm chú nhìn vào màn hình tivi chiếu chương trình cả hai thích xem.
Từ khi em chuyển đến đây thì phát hiện Hanma có nhiều điều giống mình lắm. Thích đọc sách, xem phim, thưởng trà, ngắm hoa các kiểu. Takemichi không ngờ một người như Hanma lại có mấy sở thích đơn giản đến như vậy.
" Sóc nhỏ này, em có kịch bản mới chưa? "
Hanma dụi đầu vào eo Takemichi khiến em nhột nhưng không có ý đẩy gã ra. Nhắc đến kịch bản mới nhớ, Takemichi làm xong rồi chỉ cần đợi Hanma duyệt thôi. Tranh thủ có thời gian rảnh nên Takemichi nói sơ lược về kịch bản cho Hanma nghe luôn.
Kịch bản mang tên "Ngây thơ", tên thuần khiết nhưng ai biết đó là kịch bản phim người lớn. Câu chuyện bắt đầu khi nữ chính lên cao trung, đem lòng yêu thầy giáo của mình. Suốt những năm học, cô đều đứng sau lưng anh để giúp đỡ, cô giống như hậu phương vậy. Có tình cảm nhưng không nói ra cho đến khi ngày người thầy kia đột nhiên phải sang nước ngoài. Cô chính thức rời xa anh nhưng tình yêu vẫn còn ở đó, ba năm rồi lại sáu năm. Sáu năm dài cô chờ đợi anh, người hiền sẽ gặp lành nên cô đã gặp lại anh và hai người ôn lại kỉ niệm ở trường. Từ đây xuất phát cảm tình và hai người đã quan hệ trong lớp học mà ngày xưa họ từng học.
Nghe Takemichi kể thì Hanma cũng gật gù..
" Anh thấy có vài lỗ hỏng lớn đấy Takemicchi "
" Hể?!! Có sao, chỗ nào chỉ em với "
Takemichi vội vàng đẩy Hanma ngồi dậy, chạy một mạch vào phòng thật nhanh để lấy laptop chứa kịch bản ra. Em đặt laptop xuống và chăm chú lắng nghe lời Hanma chỉ. Khi vào việc cả hai nghiêm túc lắm cơ.
Sau hơn nửa tiếng chỉnh sửa kịch bản cuối cùng cũng xong. Takemichi cảm ơn Hanma ríu rít luôn.
" Takemicchi này, anh không tưởng tượng ra được cô nữ chính ngây thơ như nào "
" Ai da cái anh này, anh phải để diễn viên thử trước chứ, tưởng tượng làm chi? "
Takemichi mãi lo nhìn vào màn hình laptop mà không để ý đến ánh mắt khát vọng của Hanma. Đôi ngươi, ánh mắt sắc lẹm như muốn giam giữ con mồi trong lòng.
" Ngây thơ như em đúng không Takemicchi? "
Hanma xoa đầu em hỏi, em đóng laptop lại sau đó quay sang gỡ tay gã xuống khỏi đầu.
" Bước chân vào đấy thì em chẳng còn ngây thơ nữa.."
" Đến làm tình, thủ dâm còn không biết thì gọi em ngây thơ có sai---"
Takemichi như bị chạm trúng vào lòng tự ái liền vội bụm miệng Hanma không thể cho gã nói tiếp được. Chuyện thầm kín suốt hai mười mấy năm nay em giấu giờ lại bị gã khui ra, coi tức không?
" A-anh ăn nói xằng bậy !! "
Takemichi thẹn đến mức hóa giận, đầu gần như sắp bốc cả khói, mặt mày đỏ hơn quả cà chua chín mọng kìa.
Ghẹo Takemichi có chút vui nha, nên Hanma quyết định ghẹo tiếp. Gã giữ chặt đôi bàn tay đang trên miệng mình, từng chút hạ nó xuống. Gã hôn vào lòng bàn tay em khiến em ngại muốn xỉu ngay tại đó.
" Anh biết rõ kìa, em quá non nớt--"
" Anh anh !! Đỡ hơn đồ yếu sinh lý như anh? "
Ba từ yếu sinh lý như đập thẳng vào não Hanma, người này hảo hán, mạnh miệng đấy chứ.
Mặt Hanma đen lại, trên trán xuất hiện ngã tư đường luôn kia. Mắt gã giật giật nhìn con sóc nhỏ nói gã yếu sinh lý.
" Em gan rồi Takemicchi ! "
" Gan gì, em nói sự thật thôi. Trong lúc quay phim cảnh làm tình đấy ai cũng cương lên, đũng quần nhô lên thấy rõ còn của anh thì không có !! "
Tế nhị quá Michi ơi.
Một pha tự hủy đến từ vị trí Hanagaki Takemichi.
Nghe hết câu, mặt Hanma đen lại đen hơn. Em đi xem vào chỗ nhạy cảm của người khác à !!
Không dạy dỗ không được, hôm nay phải cho em biết thế nào là lễ hội.
Xem súng này có bắn cho em sình bụng hay không.
" Em được, hôm nay em chết với tôi ! "
" Á á Hanma anh làm gì vậy.. "
" Thả em xuống, Hanma --- "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com