46
-Takeomi! Anh đã xong chưa?_Senju
-Đây, xong rồi._Takeomi
Chị vào trong nhìn anh đang đứng đó với bộ áo vest đen chỉnh tề, tóc tai gọn gàng, chị cười nhạt rồi vẫy tay lại rồi ra ngoài.
Ngồi ngay ngắn trên xe hồi hộp, hôm nay là ngày đám cưới của anh và Shinichiro, thời gian từ hôm ấy đến bây giờ cũng thật nhanh.
Chỉ qua một tháng mọi thứ đã xong xuôi, phần thắng thuộc về bọn họ, dù phải mất kha khá người, và thật đáng thương cho Mucho nhỉ, Rindou đi thì Sanzu cũng đau khổ mà theo cậu ta, thế là mất.
May mắn là Shinichirou của hắn đã tìm xong một số hoàng tử/ công chúa cần tìm rồi, tình yêu của hai người cũng tiến triển không lui và đến thời khắc này đây!
__...--...--...--...__
Nhìn cô dâu đang đi lên kìa, anh trong bộ váy cưới trắng tinh hệt như nàng tiên phương nào đến đây vậy, nói đúng hơn thì anh đẹp như thiên thần.
Cả hai đứng đối diện nhau, trông anh hôm nay hạnh phúc hơn bao giờ hết, không chỉ anh mà Takeomi cũng vậy, đã bao lâu rồi anh chưa vượt kỉ lục cảm xúc này? Đã qua bao nhiêu kiếp rồi Take mới có thể tạo ra cảm xúc đó cho anh?
-Đồng ý.
Take vừa nói đồng ý, anh đã rơi nước mắt, vừa cười vừa khóc trong hạnh phúc, gạt nhẹ nước mắt anh rồi hôn lên đôi môi đó. Bên dưới hò reo rôn rả, năm đứa em của cả hai như vỡ òa, dù thiếu một, hai đứa nhưng chắc bọn họ cũng rất vui nhỉ?
-
Cả hai cùng đứng đó uống rượu cùng nhau, xem mọi người đang vui vẻ dưới kia kìa, anh cảm thấy vui theo bọn họ.
-Hình như váy anh chọn có hơi cầu kì quá nhỉ? Có khó chịu không?_Takeomi
-Cũng có.. Nhưng tao cũng quen rồi!_Shinichiro
-Nào. Đừng xưng thế nữa chứ, dù gì chúng ta cũng đã về một nhà rồi mà!!_Takeomi
-Haha._Shinichiro
-Đây là giấc mơ của mày mà.._Shinichiro
-Hả?_Takeomi
*Cốc cốc
Giật mình bừng tỉnh trên giường, vài lon bia vẫn đang nằm dưới sàn, và cảm xúc tuyệt vọng buồn rầu vẫn còn đó. Hắn đang trách Senju vì gõ cửa làm hỏng giấc mơ tốt đẹp của mình.
-Đừng có dùng đến những thứ đó nữa, anh quên lời hứa của anh Shinichiro rồi à?
...
Cũng phải nhỉ? Vào lúc cuối anh đã bảo vậy, thế mà bây giờ hắn đang làm gì đây? Rượu? Bia? Thuốc phiện?
Hắn đã thành công cai nghiện được, nhưng lại quá đau khổ để chấp nhận ở thực tại, vì thế bia rượu vẫn là giải pháp của hắn.
__...--...--...--...--...__
-Shin à, ở trong đó có ngột ngạt lắm không?
Vị lãnh tụ tối cao đứng đầu mọi Hunter lại là một ma cà rồng, cái này gọi là độc trị độc ư?
Gã ta vào một căn phòng rộng rãi, đầy đủ giường tủ quần áo, và một người nằm vật vã trước cửa sổ, trên tay và trán còn vết thương đang rỉ máu, cả trên tấm kính đó cũng vậy. Có lẽ anh vẫn chưa từ bỏ quyết tâm thoát ra khỏi nơi này nhỉ? Dù anh cũng biết tấm kính này là kính cường lực mà, anh lại bị phong ấn và không khác gì nhiều với một người bình thường rồi.
-Ah.. Lại thế rồi, đừng làm thế nữa chứ?
Gã lại gần bế anh lên giường, vừa định rút tay lại thì bị anh nắm lấy rồi ôm lấy, chuyện gì đây? Anh đã bao giờ làm thế đâu? Một con mèo luôn xù lông căm hận gã ta và mãi giữ tư tưởng thoát ra khỏi đây đang ôm gã ư?
Thực sự gã đã thành công kéo anh về phía mình rồi sao? Không.
-..?!
Máu bắt đầu tràn ra thấm ướt đấm cả người, chỉ ôm được chưa đến 10 giây thì liền buông.
Chính vũ khí tự vệ của gã ta chưa tháo ra đã giúp anh giải thoát khỏi nơi này bằng cách đâm vào tim mình, giờ có gỡ phong ấn hay làm gì cũng không kịp nữa đâu, mọi thứ bắt đầu rơi vào đêm tối, mọi thứ đối với anh dường như đã kết thúc rồi. Không thể ra khỏi đây cho người kia biết mình vẫn còn sống được, nhưng sẽ làm vạ lây cho Takeomi mất.
-NÀY! Chết tiệt.. Khó khăn lắm mới giữ được cậu thế mà..
-Kiếp sau cậu phải trả nợ cho tôi đấy nhé.
:(
Và tất cả những chuyện này cũng bắt đầu từ khi nào? Do ai? Thật khó tin nhưng đó lại là vì ma cà rồng, nói đúng hơn là do lòng tốt của anh làm.
Vị lãnh tụ này cũng sống cũng lâu rồi đấy, từ ngày gã cấp ba và anh cũng đang là hoàng tử và ở cùng trường với gã.
Đương nhiên là anh cùng một người trạc tuổi phải quản lí những người ma cà rồng trong trường, vẫn có một ít học sinh không may mắn bị cắn, và gã cũng là một trong số đó.
-Này! Anh có thấy cậu học sinh đó không?_Shinichiro
-Vẫn chưa.
Anh im lặng nhìn quanh rồi phát hiện bóng dáng ai đó lấp ló dưới chân cầu thang.
-Này! Cậu là.. Đúng rồi!_Shinichiro
-Tìm ra rồi à?
-... Mấy người là ai?
-Bây giờ không có thời gian giải thích đâu, cậu mau đi theo bọn tôi đi.
Cả hai kéo gã dậy chạy đi, cũng ngay theo sau là những người Hunter vừa đến, bọn họ đi theo mùi hương mà đi theo. Cũng may mắn là cắt đuôi được bọn họ.
-Được rồi..
-Chúng tôi xin lỗi vì không quản lí tốt bọn họ, và khiến cậu thành ra như thế này._Shinichiro
-...
-Vậy à? Các người sẽ làm gì để đền đáp cho tôi đây?
Gã nhìn anh cúi đầu kia bằng ánh mắt ranh ma và khinh bỉ, không hề giống trước đây, và đúng rồi đấy.
-Gia đình tôi là một nơi đào tạo Hunter gắt gao và nhiều người trở thành những vị lãnh tụ tối cao, các người biến tôi thành thế này thì tôi sẽ làm gì huh?
-Cái này.._Shinichiro
Chưa kịp để anh kịp nói, hắn đã mạnh bạo kéo mặt anh lên đối diện hắn.
Khẩu trang rơi ra và.. bất ngờ chưa? Là anh đó, là người mà hắn đơn phương đến điên đảo đó, vì anh tốt bụng, thông minh, vô cùng quyết tâm, trưởng thành và luôn bình tĩnh trước mọi tình huống nữa chứ, nhưng vì một lí do nào kia lại không được xuất hiện trong mắt anh vậy chứ?
Thì ra nảy giờ gã đã được nắm tay anh, điều đó thật hạnh phúc, hạnh phúc hơn bao giờ hết.
-Vậy có nghĩa là chúng tôi nợ cậu nhỉ?
Người kia kéo anh lại phía mình, gã không cảm thấy vui chút nào, sẵn đây.
-Vậy thì phải trả nợ như thế nào nhỉ?
Hắn ta híp mắt lại đảo một vòng rồi nhìn chằm chằm vào anh, vừa định mở lời thì từ đâu một đám Hunter ập đến bao vây cả ba.
Đương nhiên là anh phải lập tức che cả người lại và mở cổng, cùng người kia trốn thoát và gã ta..
-Bỏ tay ngươi ra khỏi con trai ta!!
-Ah.._Shinichiro
Anh bị hất nước Thánh vào tay nên theo bản năng mà rút lại, đôi mắt tội lỗi nhìn gã ta sau lưng mẹ hắn, anh chỉ đành nhanh chóng bỏ đi mà cầu cho gã an toàn.
' Ông chẳng hiểu gì cả! Nó dù đã trở thành như vậy nhưng nó vẫn sẽ thành công thôi! '
' Lão già đó không tin tưởng chúng ta, con có thể làm hài lòng ta được chứ? '
Đúng, hài lòng, gã ta không hề làm theo ước nguyện của người mẹ kính yêu của gã, chỉ là.. Nếu giết và tàn độc với ma cà rồng thì anh sẽ phải đến đây và nói chuyện, đàm phán hay quyến chiến với hắn, và lúc đó hắn sẽ tiện tay tóm gọn anh luôn!
Nhưng do đã gần một trăm năm rồi mà vẫn chưa thấy anh đến, gã không phải loại người kiên nhẫn hơn thế đâu, nên phải lập kế hoạch để đi bắt vợ về chứ?
Tiện đây còn có nhiều gián điệp quá, thật không uổng công ta âm thầm tìm hiểu mà phát hiện ra đám gián điệp tép riu đó lại có quan hệ với anh, thế thì cũng dễ chơi rồi đó ~
Cũng nghe nói gần đây có cái hội chiến tranh hay gì đó nhỉ? Ta đã có kế hoạch rồi.
__...--...--...--...--...--...--...--...--...--...--...--...--...--...--...--...--...--...--...--...__
Chap sau sẽ nói về kế hoạch đó nka
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com