Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 1: Trọng Sinh

Sáng sớm tinh mơ, khi mặt trời chưa lên, gà còn chưa gáy. Thì nhà Hanagaki đã được chiếc đồng hồ báo thức sống, đứa con gái quý hoá Takemichi, làm cho tỉnh mộng đẹp.

Phụ thân đại nhân thì mặc kệ tiếng ồn đó, cứ thế vùi đầu vào gối ngủ tiếp. Duy chỉ có mẫu hậu đại nhân, là vác chổi sang phòng con gái để "chào buổi sáng".

"Takemichi, làm gì giờ này mà đã ồn ào vậy?"

Mẫu hậu đại nhân tức giận tung cước, khiến cánh cửa phòng oanh oanh liệt liệt về với sàn nhà.

"M-Mẹ...!?"

Thiếu nữ tóc vàng hốt hoảng, sợ sệt ngoái đầu lại, nhìn người mẹ yêu dấu đang bừng bừng hắc khí.

"Hình như... con bị chuyển giới rồi!"

"Chuyển... gì cơ?!"

Mẫu hậu đại nhân nhíu mày, vì chưa tỉnh ngủ hẳn, nên không load nổi con gái yêu nói gì.

"Chuyển giới! Con nói là con bị chuyển giới rồi!"

Takemichi khẩn trương lặp lại, còn cố gắng ưỡn thẳng lưng cho mẹ mình nhìn rõ.

"Mẹ xem, con là con trai mà! Sao bây giờ lại thành thế này rồi?"

"Mới sáng sớm chơi đồ hả con?"

Mẫu hậu đại nhân khó hiểu, nhìn thiếu nữ tóc vàng với đôi mắt cá chết.

"Con gái con đứa đến tuổi nổi loạn, hổ báo đòi làm giang hồ thì thôi đi. Bây giờ con còn muốn quên luôn giới tính thật của mình à?!"

"..."

Takemichi câm nín, khóc không ra nước mắt với tình huống hiện tại.

Ủa alo? Em nhớ mình vừa mới tắt thở cách đây vài phút trước mà!? Sao giờ lại ngồi ở đây ăn mắng với thân phận một đứa con gái rồi???

"Đã dậy rồi thì sửa soạn đi, mẹ xuống làm bữa sáng."

Cảm thấy mình mắng đủ rồi, mẫu hậu đại nhân dặn dò rồi rời đi.

"Hic... vâng..."

Nuốt nước mắt vào trong, em ngậm ngùi tuân theo mệnh lệnh của mẹ. Bước vào nhà vệ sinh, Takemichi thảng thốt khi trông thấy chính mình ở trong gương.

Nhân diện hoa đào, da trắng như tuyết, mi tựa trăng non, song đồng tiễn thủy, môi hồng răng trắng. Cùng với mái tóc nhuộm màu nắng, càng làm em thêm hương diễm đoạt mục. Tuy trên mặt vẫn còn vài vết thương vì trận ẩu đả hôm qua, nhưng nó cũng không gây ảnh hưởng gì nhiều đến vẻ đẹp sinh động của Takemichi.

Ngắm nghía tới lui chính mình trong gương, Takemichi mới chịu chấp nhận sự thật rằng, em đã trọng sinh thành một phiên bản nữ. Thở dài một hơi, em nhanh chóng rửa mặt rồi sát trùng vết thương. Lọ mọ đi tìm đồng phục, Takemichi muốn khóc thét, khi biết rằng mình đã mặc váy đi đánh nhau. Huhu, Takemichi ơi là Takemichi, nết na mày để đâu rồi???

"Takemichi, bữa sáng xong rồi này."

Nghe tiếng mẹ mình vang lên, Takemichi nhanh chóng thay đồ, xách cặp chạy xuống dưới nhà.

"Vâng, con xuống ngay."

---

"Take-chan, buổi sáng tốt lành!"

Thiếu nữ tóc nâu nhạt không biết từ lúc nào đã xuất hiện trước cổng nhà em, nở một nụ cười tươi như hoa.

"Hina?"

Takemichi kinh ngạc nhìn thiếu nữ, cảm thấy có chút không tin vào mắt mình.

"Ừm, tớ đây."

Hinata đáp lại em, sau đó vươn tay ôm lấy mặt Takemichi, xót xa hỏi.

"Ôi, cậu lại đánh nhau nữa sao Take-chan?"

"Ừ-Ừm... đu-đúng vậy..."

Takemichi máy móc gật đầu, sau đó não động 7749 cấp độ khác nhau, cố gắng suy nghĩ xem mình và Hina ở đây là loại quan hệ nào. Không lẽ nào... vẫn là người yêu sao?

"Hi-Hina, cậu... có còn thích tớ không?"

"Hả, hôm nay cậu làm sao vậy?"

Hinata hơi khó hiểu, nghiêng đầu nhìn cô bạn thân mà thắc mắc.

"Tớ không có làm sao hết. Chỉ là..."

Takemichi lắc đầu, cố gắng động não để nghĩ ra một lý do nào đó.

"Chỉ là...?"

"... Ý tớ là... tớ suốt ngày đi đánh nhau như thế, Hina có ghét tớ không...?"

Takemichi ấp úng, vô tình viện ra một lý do khá logic ở tình cảnh hiện tại.

"Take-chan ngốc, tớ làm sao mà ghét cậu được."

Hinata mỉm cười, dịu dàng vuốt nhẹ mái tóc màu nắng mềm mại của Takemichi.

"Bởi vì tớ là bạn thân của Take-chan mà."

Bởi vì tớ là bạn thân của Take-chan...

... Là bạn thân của Take-chan...

... Là bạn thân...

"Ô-..."

Ôi đệtttt!!!

Takemichi chết sững tại chỗ, hai tai lùng bùng hẳn đi, đôi mắt vô hồn nhìn về phía xa xăm. Tđn lại vô friendzone rồi? Chời đựu cuộc đời!! Cmn em chính thức mất vợ rồi!!!

"Take-chan, cậu sao vậy, có phải đau chỗ nào không?"

Hinata khều nhẹ vai em, cất giọng hỏi han.

"Haha... tớ không sao, chỉ là đang suy ngẫm về nhân sinh một chút thôi..."

Takemichi bần thần, gượng cười trả lời thiếu nữ tóc nâu nhạt. Mắt trông thấy Atsushi đứng trước lớp, em tạm biệt Hinata rồi vào lớp cùng thiếu niên.

"Akkun, chào buổi sáng."

"Takemichi!"

Atsushi thấy em liền hốt hoảng, túm chặt lấy em rồi xoay một vòng, kiểm tra cặn kẽ từ đầu đến chân.

"Vết thương hôm qua còn đau không? Đã sát trùng kĩ chưa? Còn có..."

"Akkun, tao vẫn ổn mà."

Takemichi buồn cười, pha chút nhẹ nhõm trong lòng, khi quan hệ của mình với Atsushi vẫn như cũ. Nhưng cảm thấy hơi thiếu vắng, em bỗng thắc mắc.

"Những đứa khác đâu rồi?"

"Haizz... đi với tao đến chỗ này chút."

Atsushi phiền muộn thở dài, nắm lấy tay thiếu nữ kéo đi.

"Ô, Takemichi đến rồi."

Takuya vừa nhìn thấy mái tóc màu nắng, đã lập tức lên tiếng. Tuy tình hình hiện tại đang căng thẳng, nhưng thủ lĩnh đã đến thì đương nhiên có chút an tâm nha.

"Có chuyện gì sao?"

Làm một người trưởng thành sống vài chục cái xuân, Takemichi đương nhiên cảm thấy bầu không khí tỏa ra mùi drama, lập tức cất tiếng hỏi. Đầu em ẩn ẩn đau, dần nhớ lại cuộc họp của bộ ngũ Mizo trong nhà vệ sinh nam ở kiếp trước. Phải rồi, có lẽ vì ở đây em là nữ, nên cả bọn đã thay đổi địa điểm gặp mặt chăng?

"Chúng ta sẽ lại đánh nhau cá cược, người đánh hôm nay... sẽ là Takuya."

Đó, cái kịch bản y chang luôn kìa!!!

Takemichi sầu não sau lời nói của Atsushi, không khỏi muốn đập đầu xuống đất cho xong.

"Takuya không làm được đâu!"

"Nó đâu có giỏi đánh nhau!"

Nghe tiếng phản đối kịch liệt của Makoto và Kazushi, tâm của Takemichi lạnh đi mấy phần. Em biết, Takuya cũng không giỏi đánh đấm như mình. Nhưng khóc ở chỗ, cậu ấy lại không đủ sức mạnh để lì đòn như em, nên điều đó khiến ruột gan Takemichi như đặt trên lửa.

"Đi mà nói với Kiyomasa ấy."

Atsushi gầm ghè nói, đôi mắt như bị bóng tối bao phủ, khi nhớ đến gương mặt khốn nạn của gã Kiyomasa.

---

Đã beta

-31.3.2022-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com