Chap 71: Cột Sống Bất Ổn
"Yuzuha-chan, em hứa, một ngày nào đó, em sẽ đánh bại Taiju-kun!"
Trên đường tiễn Yuzuha đến trạm tàu điện, em đã nói với cô như thế, cùng với nụ cười tươi tắn trên môi.
"Ừ, chị tin em mà."
Cô gái tóc nâu rủ mắt, nhìn thân ảnh vẫn chẳng thay đổi gì so với lần cuối cô gặp em. Sáu năm trước, em cũng đã hứa như vậy… và Yuzuha đã tin như thế. Đến hiện tại, cô vẫn sẽ tin. Sẽ tin em luôn ở bên cạnh mình, tuyệt đối không xa rời.
"A, tàu đến rồi, chị về cẩn thận nhé."
Thoáng trông thấy tàu đã cập bến, Takemichi lập tức cất tiếng.
"Takemichi."
Trước khi tiến vào khoang tàu, Yuzuha luyến tiếc níu tay em, nhỏ giọng hỏi.
"Liệu... chị có thể gặp lại em lần nữa không?"
"Vâng ạ, bất cứ khi nào chị muốn…"
Thiếu nữ tóc vàng ôn hòa trả lời, dành tặng nụ cười xán lạn cho người lớn hơn.
"... Em sẽ luôn đến ngay."
"..."
A… quả thật là em rồi… thiên sứ!
Yuzuha bất ngờ bật cười sảng khoái, chồm đến ôm chặt em trong vòng tay. Vùi đầu vào hõm cổ thơm ngát hương thảo mộc ngọt thanh, cô gái tóc nâu cứ thế thả trôi biết bao nỗi niềm đang luẩn quẩn trong tâm trí vào hư không.
Yuzuha thoáng ngẩn người, chẳng hiểu sao bóng hình em ngày ấy lại hiện về trước mắt cô. Bé gái sở hữu mái tóc đen tuyền mềm mịn, vận trên người một bộ cánh trắng tinh khôi. Em nhìn cô đầy thương mến, trên môi nở nụ cười vô cùng mãn nguyện. Và rồi… cô bé ấy bất ngờ biến mất, chỉ để lại tàn dư là những chiếc lông vũ nhẹ hẫng, thanh thoát giữa không trung.
Chốc sau, Yuzuha buông lỏng tay, dần thẳng người dậy. Hạ xuống vầng trán mịn màng một nụ hôn dịu dàng, cô vẫy tay chào em rồi quay gót, cất bước vào khoang tàu. Khi ngắm nhìn thiên sứ qua khung cửa kính của tàu điện, ánh mắt thâm tình của cô dường như bừng sáng, cánh môi hồng cũng bất giác cong lên không tự chủ.
Đoàn tàu ngày càng khuất dạng khỏi tầm nhìn của Takemichi. Xung quanh dần thưa thớt người, khiến thân ảnh mảnh mai đứng giữa sảnh chờ sân ga càng thêm cô độc đến lạ. Thiếu nữ rủ mi mắt, vươn tay chạm nhẹ lên nơi vừa tiếp xúc với cánh môi mềm mại của Yuzuha, thơ thẩn tại chỗ một lúc lâu.
Mãi đến khi đã rời khỏi trạm tàu điện, thiếu nữ vẫn chưa thể thoát khỏi sự mông lung trong tâm trí. Takemichi dừng bước, vô định nhìn về phía xa xăm. Thiếu nữ bỗng chốc cảm thấy cô đơn, khi bản thân dường như bị nuốt chửng, bởi những ánh đèn chói loà trên đường phố khi chập tối.
Rốt cuộc thì, nụ hôn ấy là dành cho em... hay là cho "Takemichi"? Thật là một câu hỏi hóc búa. Thật là... mơ hồ! Mơ hồ như cái cách em xuất hiện và tồn tại ở nơi này vậy. Thiên sứ sao? Nhưng mà em chẳng phải cô ấy... thì liệu có ổn không? Trong phút chốc, Takemichi đã hoài nghi về sự có mặt của mình trên cõi đời này.
"Haizz... mình bị sao vậy nè?"
"Oi chuột nhắt, nhấc cái chân bẩn thỉu của mày ra khỏi đó nhanh lên!"
Tiếng chửi bới đầy ứa gan bất ngờ dội vào tai, thành công khiến em sực tỉnh khỏi những suy tư. Takemichi quay phắt sang, nhìn về phía chủ nhân câu nói vừa rồi. Quả nhiên... đó là một gương mặt rất đỗi thân quen. Quen đến mức muốn bỏ chạy.
"Sanzu-kun...!?"
"Cần gì, sủa!"
Thiếu niên cộc cằn đáp, khiến Mucho đi đằng sau cũng thoáng ngạc nhiên. Tuy đã biết đội phó vốn là một nhóc ranh có máu điên, nhưng hắn không ngờ, Sanzu lại láo chó đến mức này. Người trước mặt cả hai là tổng tham mưu đấy, thể hiện chút sự tôn trọng thì nó cắn lưỡi hay gì!?
"Kh-Không có..."
Takemichi nguầy nguậy lắc đầu, mồ hôi lạnh vô thức tuôn rơi đầy trán. Trong lòng thiếu nữ nhộn nhạo tới lui, không ngừng phát đi tín hiệu ét ô ét ngộp trời. Trời ơi, cứu! Gặp ai không gặp, lại gặp ngay ngũ phiên đội!! Em ăn cái gì mà nhọ dữ thần thế!?!
"Mắc đéo gì không có!?"
Sanzu bất ngờ gầm lên, làm cho Takemichi hoảng hồn giật thót. Giây tiếp đó, thiếu niên sấn đến, choàng qua cổ em chiếc khăn len, kèm theo tiếng chửi đổng.
"Bị đánh tới mức rớt não rồi à? Ra đường vào mùa đông còn chẳng thèm giữ ấm cơ thể, mày muốn chết hả?! Thèm chết tới vậy sao không nói, để tao chém chết mày luôn cho rồi!!!"
"..."
Quá đỗi hoài nghi nhân sinh, Takemichi đứng hình tại chỗ, nghệt mặt nghe chửi không sót chữ nào. Gì vậy? Cha nội này bị điên à?! Cái hình tượng gà mẹ nào đây!?!
Ở phía sau, Mucho cũng không khỏi sốc rớt hàm, trước những gì mình chứng kiến. Khoan đã, có gì đó sai sai, mà không biết sai chỗ nào! Sanzu… nó là tsundere hả ta?! Á đù, kiến thức mới!!!
Vì hành động của thiếu niên, mà chỉ trong một khắc ngắn ngủi, tam quan của Mucho đã được khai sáng. Ngay lập tức, đội trưởng ngũ phiên đội cởi áo khoác da, hùng hổ đi đến, trùm nó lên người em. Khi đã cuốn thiếu nữ lọt thỏm trong chiếc áo ấm, Mucho hài lòng gật đầu, điềm tĩnh cất giọng.
"Cởi ra là tao đấm lủng đầu mày."
"..."
Takemichi một phen câm nín, mặt mày tái xanh vì kinh hãi. Thiên sứ trợn tròn hai mắt, ngước nhìn Mucho, thâm tâm lén lút phán xét. Thật không ngờ, Mucho-kun cũng có thể làm ra kiểu hành động này đấy. Trông trẻ trâu chết đi được!
Thấy thiếu nữ đứng sững người ra, Sanzu cứ ngỡ em cảm động tới mức không nói nên lời. Che giấu nụ cười kiêu ngạo và thoả mãn đằng sau lớp khẩu trang đen, thiếu niên vươn tay, búng vào trán em một cái.
"Mày ngu ra đó làm gì? Cái mỏ đâu, không biết cảm ơn à?!"
"..."
Ai mướn ba làm đâu mà đòi!?
Nội tâm Takemichi dậy sóng. Suýt chút thì em giật luôn khăn choàng xuống, nhào đến siết cổ Sanzu. Nhưng nghĩ lại, Takemichi không muốn tìm chết nhanh thế, nên đành gượng gạo nặn ra một nụ cười. Thiếu nữ tóc vàng giật giật khoé môi, miễn cưỡng trả lời.
"Ca-Cảm ơn… Sanzu-kun… Mucho-kun."
Bắt nạt em thành công, Sanzu trở nên cao hứng hơn bao giờ hết. Thiếu niên hăng hái chồm đến, bế thiếu nữ trên tay, cộc lốc cất giọng.
"Ngậm mỏ lại, ý kiến là chết với tao."
"..."
Clm cứu! Là ai đã hất đổ hũ vitamin của Sanzu-kun vậy?? Nhanh trả lại cho tên nghiện này giùm cái!!!
Lúc thì bắt em mở miệng. Khi thì bảo em ngậm mỏ. Rốt cuộc là Sanzu-kun đang nghĩ cái quái gì vậy? Takemichi ức chế không thôi, nhưng tuyệt nhiên chẳng dám phản kháng. Thôi thì… tới đâu hay tới đó vậy.
Cuối cùng, Sanzu và Mucho đưa em về tới tận nhà!
Thiên sứ nhỏ ngồi ngu người trong vòng tay Sanzu, nội tâm có chút không thể tin nổi, việc đội phó ngũ phiên đội đã bế mình suốt quãng đường về nhà. Chẳng hiểu sao… tự dưng cảm động ngang!
"Sanzu-kun, cảm ơn vì đã-..."
"Trời má, mày ăn cái quỷ gì mà nặng vãi."
Bất ngờ, Sanzu cau mày nhặng xị lên, thành công khiến bao sự cảm kích của Takemichi bay mẹ hết ra chuồng gà. Thôi dẹp, cảm ơn cái quần. Cảm lạnh thì có!
Chưa dừng tại đó, thiếu niên đội phó lại tiếp tục gắt gỏng, quát vào mặt em.
"Lần sau mà sụt cân là mày chết với tao."
"..."
Takemichi chính thức câm nín, thầm từ chối hiểu tình huống hiện tại. Giờ mà em cảm cúm luôn có được không ta?
"Được rồi."
Bấy giờ, Mucho bảo Sanzu đặt em xuống. Sau đó, đội trưởng ngũ phiên đội mỉm cười, vươn tay xoa đầu thiếu nữ và nói.
"Mai gặp lại."
"M-Mai gặp."
Thiếu nữ ngúc ngắc đáp lại Mucho, rồi đợi đến khi hai người nọ khuất bóng, thì mới quyết định vào nhà. Uể oải ngã ập ra sofa trong phòng khách, Takemichi vươn tay xoa nhẹ mi tâm, thở hắt một hơi dài.
Ngày hôm nay trôi qua dài như một giấc mơ vậy. Từ quá khứ khuyết thiếu mơ hồ, cho đến hiện thực đủ đầy tường tận; tất cả, đều chỉ ập đến vỏn vẹn trong một hôm. Mọi người đã bao giờ quan tâm tới cột sống của em chưa? Nó cực kỳ daijoubun't luôn nhé!
Trong lúc bản thân còn đang bất ổn cột sống, điện thoại thiếu nữ lại đột ngột đổ chuông, thành công kéo em ra khỏi những suy nghĩ ngổn ngang trong đầu. Takemichi lừ đừ ngồi dậy, chậm chạp bắt máy trả lời.
"Alo?"
"Take-chan!"
Giọng nói dịu ngọt vang lên ở đầu dây bên kia, khiến thiếu nữ tóc vàng mở to mắt, thanh tỉnh chỉ trong chốc lát. Tựa như mũi tên của Cupid, vừa bắn cái bụp vào đầu em.
"Hina! Có chuyện gì sao?"
"Thật ra… ngày mai tớ không có lịch học thêm."
Hinata từ tốn trả lời. Thanh âm bay bổng dìu em đi trong dịu dàng, khiến Takemichi thả lỏng, trôi dạt tựa từng áng mây lững lờ.
"Nên là sau khi tan trường, liệu cậu có thể đi chơi với tớ chứ? Chỉ có… hai chúng ta thôi."
"Đương nhiên là được rồi."
Takemichi đáp ngay tắp lự, kèm theo tiếng khúc khích vui vẻ.
"Nếu là đi cùng Hina, thì lúc nào tớ cũng có thể."
"Vậy tốt quá."
Tiếng nói phấn khởi của nàng tựa một hồi chuông, giúp em lấy lại tỉnh táo, chỉ bằng vài lời thăm hỏi ngọt ngào.
"Hẹn gặp cậu ngày mai nhé."
"Tớ biết rồi."
Nói lời tạm biệt với Hinata, Takemichi vui sướng nhảy cẫng lên, lon ton chạy đi tắm rồi ngủ sớm. Gì chứ, đã gặp người thương rồi; thì cột sống đang cong vẹo cỡ nào cũng phải thẳng băng lại thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com