Extra 3: Mồi Nhỏ Ngốc Ngếch
---R16---
Sanzu hiện tại khá cay cú, vì bản thân đã để mất dấu tiểu thiên sứ rồi. Nhưng trời cao quả nhiên còn độ anh, khi cho Sanzu nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ mạnh, cùng tiếng bước chân tán loạn.
Vừa đến gần ngã rẽ, Sanzu đã thấy hàng tá tên biến thái ban nãy bị dọa cho mất mật, thi nhau chạy trối chết về hướng ngược lại. Không chần chừ, anh lập tức tăng tốc độ chân, tìm kiếm bóng dáng con mồi của mình.
Và rồi, thân ảnh nhỏ nhắn ngồi bệt dưới đất đã lọt vào tầm mắt của Sanzu. Có điều, bên cạnh mồi nhỏ lại xuất hiện thêm hai động vật ăn thịt khác. Là anh em Haitani!
Sanzu dừng bước, nép vào góc khuất, nghe lén cuộc trò chuyện của hai bên. Thiếu nữ này có quen biết với anh em Haitani sao? Vậy động cơ cô ta tiếp cận với Toman là gì?!
Nhưng càng nghe, bao nhiêu giả thuyết của Sanzu đều bay sạch. "Cực kỳ vô hại", anh chỉ có thể hình dung về thiếu nữ như vậy thôi! Đã vậy, mồi nhỏ còn không biết, bản thân đã bị hai động vật săn mồi kia nhìn trúng rồi.
Và rồi, thiếu nữ đột ngột ngất xỉu, khiến Sanzu không khỏi thở dài. Anh lẳng lặng xuất hiện, bế em trên tay rồi nhanh chân đi mất, để lại hai con người không rõ tâm tư ở đằng sau.
---
Trên đường trở về, Sanzu thấy em rúc sâu vào lòng mình ngủ ngon lành. Trông thấy thiếu nữ say giấc như thế, lòng anh lại dâng lên một cỗ ngứa ngáy khó tả. Vô tư đến mức ngu ngốc như vậy, thật là làm người ta cảm thấy chán ghét!
Nhưng đâu đó trong trái tim khô cứng của Sanzu, chảy qua một dòng nước mềm mại bình yên, tạo cho anh thứ cảm xúc kì lạ. Mà thứ cảm xúc này, thường được nhân sinh truyền tai nhau bằng một chiếc tên vô cùng thân thương, chính là "conditinhyeu"!
"Ưm..."
Takemichi rên khẽ một tiếng, sau đó dần hé mắt. Giữa chừng vì mệt nên em ngất đi lúc nào không hay. Nhưng hình như có gì đó rất ấm, bỗng nhiên phủ lấy em, khiến Takemichi càng thêm tham luyến giấc ngủ.
"Tỉnh rồi?"
Giọng nói đều đều vang lên bên tai, khiến thiếu nữ tóc vàng kinh ngạc ngước mắt. Mái tóc hồng phấn suôn mượt dài qua vai, cùng chiếc khẩu trang đen che đi nhan sắc cực phẩm. Không lầm vào đâu được, là Sanzu! Nhưng sao cậu ta lại ở đây vậy?
"Sanzu-kun...?"
"Tao đây."
Sanzu hạ mi mắt, ngắm nhìn dáng vẻ ngơ ngác của con mồi nhỏ. Mái tóc bông xù nhè nhẹ phất phơ theo gió, gương mặt vẫn còn vẻ ngái ngủ, đôi mắt xanh biếc tròn xoe mờ hơi sương. Nhất là đôi môi hồng nho nhỏ đang mấp máy muốn nói lại thôi, khiến Sanzu càng thêm muốn ngấu nghiến nó.
"Cái đó... Sanzu-kun sao lại tìm được tao vậy?"
Takemichi nửa vui nửa sợ, ngửa đầu nhìn thiếu niên. Vui vì ở đây em có thể nói chuyện bình thường với Sanzu-kun. Còn sợ... vì lo lắng việc Sanzu sẽ đem mình đi giết người diệt khẩu. Hy vọng nó không phải vế sau...
"Vô tình đi ngang, thấy mày nằm ngất nên tao đưa về."
San - lươn chúa - zu mắt không chớp, tay không run, tim không rơi nhịp nào, thản nhiên nói dối trắng trợn.
"Oa, cảm ơn mày nhiều, Sanzu-kun."
Mà đối tượng bị lừa của Sanzu, chính là một cái tiểu thiên sứ IQ lẫn EQ đều âm vô cực. Dĩ nhiên, em sẽ chẳng hoài nghi gì mà tin lời Sanzu ngay tắp lự rồi.
"Ừ..."
Sanzu lúc này có chút chột dạ, khi bắt gặp đôi mắt trong veo đầy biết ơn của Takemichi.
Tên stalker vừa nãy méo phải mình! Tên stalker vừa nãy méo phải mình!! Tên stalker vừa nãy méo phải mình!!! Điều quan trọng cần phải nhắc lại ba lần.
Sau đó, Takemichi lẫn Sanzu đều không nói thêm lời nào nữa. Thiếu niên vẫn giữ em trên tay, không hề có ý định buông ra. Mãi một lúc sau, cuối cùng cũng đã về đến nhà Takemichi.
"Sanzu-kun này..."
Được Sanzu cẩn thận thả xuống, Takemichi ngước đôi mắt tròn xoe nhìn anh, níu nhẹ ống tay áo của người nọ, em khe khẽ cất giọng.
"Trời cũng trễ rồi, mày có muốn ngủ một đêm ở đây không?"
"..."
Khoé mắt Sanzu co giật liên hồi, như không thể tin nổi thiếu nữ trước mặt. Ắt hẳn phải có âm mưu gì đó, chứ người bình thường không thể nào ngốc đến mức độ này được.
"À... đừng lo, đêm nay tao ở nhà một mình."
Trông thấy biểu hiện trầm mặc của Sanzu, Takemichi vô tư nói. Em nghĩ có lẽ người nọ vì ngại ba mẹ em ở nhà, nên mới không dám vào đây mà. Không, hoàn toàn sai lầm nhé em ơi!
"Đ-Được..."
Sanzu cứng ngắc gật đầu, máy móc đáp. Ủa? Anh chỉ muốn âm thầm điều tra thôi mà!? Từ bao giờ lại chuyển sang qua đêm cùng nhau rồi???
Nhưng kệ đi, mồi nhỏ ngốc nghếch như vậy, sẽ dễ dàng hành động hơn. Nghĩ thế, Sanzu lập tức khôi phục tinh thần, thản nhiên mở cửa bước vào, ung dung ngồi xuống sofa cứ như nhà mình.
Về phía Takemichi, em cũng mặc kệ sự tùy tiện của Sanzu, lẳng lặng vào bếp úp mì gói. Còn chưa kịp ăn tối em đã bị Mikey vác đi họp bang, tiếp đó lại phải chơi rượt đuổi với lũ biến thái mất não. Đến giờ này em vẫn còn sống nhăn răng thì quả là kì tích.
"Sanzu-kun, ăn mì không?"
Bê tô mì nóng hổi ra phòng khách, em ngồi phịch xuống bên cạnh Sanzu.
"Ừ..."
Sanzu dự định từ chối, nhưng chẳng biết vì sao khi thiếu nữ này chìa tô mì nóng hổi đến trước mắt, anh liền không nhịn được mà đồng ý. Nghị lực lên anh trai, mặc dù tôi biết anh thèm thuồng lắm rồi!
"..."
"..."
Takemichi hoang mang nhìn anh. Sanzu cũng khó hiểu nhìn em. Hai bên cứ ngồi nhìn nhau, chẳng nói lấy một lời. Cuối cùng không nhịn được nghi vấn trong lòng, Takemichi liền cất tiếng.
"Cái đó... mày muốn ăn mà không tháo khẩu trang... thì ăn kiểu gì?"
"..."
Lần đầu tiên trong đời, Sanzu cảm thấy bản thân phải đấu tranh tâm lý thật dữ dội. So với việc bỏ nhà đi bụi, hay cả việc chém gió rằng mình là con một, thì điều này khó khăn hơn anh tưởng. Nếu mồi nhỏ trông thấy gương mặt này, liệu em có còn dịu dàng với anh không? Hay em sẽ sợ hãi, ghê tởm nó?!
"Sanzu-kun? Sanzu-kun!? Sanzu Haruchiyo-kun!!!"
Takemichi cau mày, cật lực tăng âm lượng để người bên cạnh nghe thấy. Tự dưng lại thừ người ra vậy, mì nguội hết thì làm sao!?
"Nghe rồi, đừng có lải nhải nữa."
Sanzu nheo mắt, vươn tay bóp lấy hai chiếc má bầu bĩnh, gầm gừ cất giọng.
"Mày tốt nhất nên im miệng, chuột nhắt ngu ngốc!"
"Âng... ạ..." (Vâng... ạ...)
Takemichi bị người nào đó bóp chặt hai má, môi không tự chủ chu lên, ngọng nghịu đáp.
"..."
Sanzu toát mồ hôi lạnh, do dự đưa tay lên chiếc khẩu trang đen, chậm rãi gỡ xuống. Anh rũ mắt, cố gắng để không đối diện với thiếu nữ. Lúc này... mồi nhỏ đang bày ra vẻ mặt gì đây? Hoang mang, kinh hãi, hay là... ghê tởm?!
"Mày định để cho tô mì đóng băng luôn à, sao còn ngồi đó?"
Takemichi ngước đôi mắt biếc tròn xoe nhìn Sanzu, khó hiểu hỏi người trước mặt.
"Hả...?"
Sanzu ngớ người, trừng mắt nhìn thiếu nữ tóc vàng vẫn tỉnh bơ nói chuyện với anh. Quá mức khó hiểu, thiếu niên liền thắc mắc.
"Mày không sợ?"
"Sợ gì cơ?"
Takemichi mờ mịt nhìn lại Sanzu. Nhưng khi trông thấy hai vết sẹo cân đối bên khoé miệng của người nọ, em liền hiểu Sanzu đang nói về điều gì.
"À... vết sẹo hả, trông ổn mà."
"..."
Sanzu chấn động, nhìn thiếu nữ hướng thẳng đến mình với nụ cười xán lạn. Cả cơ thể anh căng cứng, đón nhận một trận cồn cào mãnh liệt, mà chính chủ nhân của nó cũng không biết. Vui? Hạnh phúc?? Anh mà cũng có được thứ cảm xúc xa xỉ đó sao???
"À phải rồi, nhìn nè, Sanzu-kun!"
Takemichi vươn bàn tay trái đến trước mắt anh, khúc khích cười. Sanzu có thể thấy, một vết sẹo đang hiện hữu trên bàn tay nhỏ bé ấy.
"Tao với Sanzu-kun cũng giống nhau đó nha."
Sanzu không biết vì sao lại cầm lấy tay trái của em, kề lên miệng rồi hôn vào vết sẹo. Takemichi có chút bất ngờ với hành động tự phát của anh, nhưng cũng ngồi yên cho Sanzu làm những gì mình muốn. Thấy em không hề phản kháng, Sanzu liền được nước lấn tới.
Kéo thiếu nữ ngã vào lòng, anh mân mê bàn tay nhỏ của em, và hạ xuống môi thiếu nữ một nụ hôn. Cả cơ thể Takemichi căng cứng, như bị đả kích về hành động của Sanzu, nhưng vẫn ngoan ngoãn yên vị tại chỗ. Thật kì lạ, em không cảm thấy bài xích khi bị anh cưỡng hôn.
Sanzu luồn tay còn lại qua sau lưng em vỗ về. Lưỡi anh đã bắt đầu xâm nhập vào khoang miệng nho nhỏ, cướp lấy mật ngọt cùng dưỡng khí của em. Và tô mì, nhân tố quan trọng trong chuyện này, đã hoàn toàn bị lãng quên.
"Ưm..."
Cảm nhận có gì đó đang dần luồn vào trong áo, Takemichi khẽ rên nhỏ một tiếng, nước mắt sinh lý cũng dần lăn dài. Nhưng Sanzu chẳng hề để tâm, cứ thế tiếp tục công việc của bản thân. Mãi đến khi hơi thở của em chẳng thể duy trì được nữa, anh mới luyến tiếc buông ra, đôi tay rục rịch tiến thêm một nấc.
"Này, làm đi."
Nhìn xuống gương mặt bầu bĩnh phủ một tầng sương mờ, Sanzu không nhịn được cất tiếng. Chưa để thiếu nữ kịp tiêu hoá thông tin, anh đã luồn tay vào trong áo, chạm đến bầu ngực đầy đặn của em.
"A... không... Sanzu-kun..."
"Gọi tên tao."
"Ha... Haru... Haruchiyo-kun..."
Takemichi run rẩy trước xúc cảm kì lạ hệt như lần em cùng với Hanma. Em muốn dừng nó... nhưng em không cưỡng lại được...
Đôi tay thô ráp mơn trớn trên bầu ngực mềm mịn của em, khiến Sanzu như chìm sâu trong khoái cảm, càn quấy càng thêm thô bạo. Nhưng rồi, giữa khung cảnh ám muội ấy, đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại, làm thanh tỉnh hai con người trên ghế sofa.
Takemichi giật mình, cả gương mặt bạo hồng, ẩn hiện một làn khói trắng trên đỉnh đầu. Trời ơi cái tình huống kiểu gì vậy nè? Em đang làm cái quái gì thế?!
"Tch..."
Sanzu bực dọc tặc lưỡi, liền thả ra để em đi nghe điện thoại. Nếu giữ em lâu hơn nữa, anh không biết mình sẽ làm gì với gương mặt dụ hoặc ấy đâu.
"Alo, mẹ ạ?"
Takemichi nhẹ nhõm thở phào một hơi, thầm biết ơn người ở đầu dây bên kia. Chậm một giây thôi là em ăn cám rồi!
"Vâng... vâng... con hiểu rồi."
"Sụp..."
Sanzu ngồi trên sofa bất mãn ăn mì, cơ thể không ngừng ngứa ngáy khi nhớ lại khung cảnh ám muội vừa rồi. Chó má thật, thế mà lại cương rồi!
"A... Sanzu-kun... mày đi đâu vậy?"
Takemichi nghe điện thoại của mẹ xong, trở ra đã thấy Sanzu đứng dậy định đi đâu đó.
"Tao muốn đi tắm."
Nghe Sanzu nói vậy, Takemichi liền chỉ điểm phòng tắm cho anh, còn bản thân thì đi lục lọi tủ đồ của ba. Mà Sanzu, có thật sự đi tắm hay không, thì không một ai biết.
Sau sự việc xấu hổ vừa rồi, Takemichi đành phải lết đi ngủ với chiếc bụng đói. Còn tên thủ phạm đã vét sạch tô mì, lại đang ngang nhiên ăn đậu hũ của em ở trên giường. Mắ, ta nói nó tức!!!
---
Đã beta
-1.4.2022-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com