Một mùa ta đã thương nhau
Một chiều tháng Chín, Helsinki bước vào mùa đông, người đi qua đạp lên nước trên gạch, bẩn và lạnh. Tôi đến cảng vào giờ tan tầm, đại lộ đông như mắc cửi, tram chật kín người; người già ngồi nói chuyện, người trẻ đứng cười đùa, người cần tránh mưa, người thì thơ thẩn; đời thì xám xịt, nhưng ai cũng tự giữ một sự vui. Tàu dừng trước cửa khu thương mại, tôi kéo vali băng qua vạch kẻ đường, nước tạt ướt giày, tóc tai tán loạn, kẹp tóc bị gió thổi rớt mất rồi, cây dù cũng bị đánh gãy một, hai khung làm ướt một bên vai; tôi cứ thế lao vào lòng đường để hạt mưa bé con con rơi đầy vào mặt. Bước vào tòa nhà thương mại, tôi liền trông thấy một nhóm ba người quen thuộc. Quăng dù xuống đất, tôi lao vào lòng chúng nó, bụng kêu rột rột. Cả lũ cười phì.
Bốn người ôm nhau thật chặt. Tôi phải dang rộng tay và nhón chân lên cao để hai đứa thấp hơn không bị ngộp thở. Một hội bảy đứa có gần nửa là exchange từ Cộng hòa Séc, Tây Ban Nha, Nga, còn lại chúng tôi ba Việt, một Nga là sinh viên chính quy. Chúng tôi gặp nhau ở Kouvola, uống bia ở Kouvola, đánh nhau ở Kouvola, và chia tay vào một ngày ngắn ngủi.
Sau chuyến du lịch vào đầu tháng Năm, hội exchange tan rã, đứa nào phải về nước thì về nước, đứa nào về thăm nhà thì về thăm nhà. Chúng tôi mỗi đứa vài vali bay một ngả. Ba tháng hè cứ thế trôi qua, tin nhắn của hội vẫn xuất hiện trên Messenger đều đặn. Chúng tôi nói về tất thảy mọi chuyện linh tinh, như là có một quán Việt mới mở ở Brno; đêm nay tao nhớ chúng mày lại mất ngủ; mày xem bài báo này chưa; mày có nhớ chuyện này chuyện này chuyện kia không; ừ, hồi đấy vui thật; thằng này còn made out với nàng kia trong bar nhé; một hôm thằng kia uống say còn dọa bọn con nít nữa nhé; nó còn khẳng định chắc nịch là "Mày thích tao" cơ; mày trả tao mấy chục nhát dao găm tim còn gì; này! Cả nhóm đều ngà ngà say nhưng mày cứ tụt lại đằng sau rồi dọa trẻ con thì sao mà tao không bực; haha, lũ trẻ trâu... Sau đó, tin nhắn từ các quốc gia vẫn liên tục được gửi, chỉ có tôi đứng ngoài lắng nghe. Cả mùa hè, ban ngày tôi lao vào làm việc, ban đêm trằn trọc muốn bay ngay về Phần. Ngày tôi sắp sang, Valter viết lên tường của tôi trên Facebook: "bạn không gọi và không viết, tôi nhận được khó chịu."
- Mày nói cái khỉ gì đấy. Chẳng có nghĩa gì cả. It's wrong.
- I don't care.
Tháng Tám, tôi lên làm sinh vên năm ba liền xách vali đi Tallinn thực tập, tháng Mười hai về lại Phần, tháng Hai đi Brno trao đổi. Mai lên năm hai, Lê năm ba, hai đứa vẫn ở Kouvola. Eres, Varg, Bon đã dọn luôn đồ về nước. Valter chuyển về Kouvola vào tháng Chín, nó tốt nghiệp vào tháng Mười hai, nhập ngũ vào tháng Sáu. Nó tự nguyện nhập ngũ một năm, nó muốn dành thời gian suy nghĩ và tìm hiểu bản thân, còn vì ông nó từng là hải quân nữa. Rồi nó sẽ quay trở lại. Nhưng đó là chuyện sau này. Vì lúc tôi viết những dòng này, nó còn chưa trở lại.
Tôi bảo với hội cuối tháng Chín sẽ về Kouvola một tuần làm báo cáo thực tập. Mai, Lê và Valter xung phong lái xe của mẹ nó đi đón tôi. Hội bảy người thiếu ba người vẫn háo hức như điên, tôi cũng chộn rộn suốt hai tiếng rưỡi trên tàu vượt biển. Nửa năm rồi chúng tôi không gặp nhau. Tôi ôm lấy chúng nó thật chặt.
Trong một tuần ngắn ngủi đó, tôi với Mai ôm nhau nằm trên thảm, Valter đắp tấm chăn mỏng úp sấp trên giường đơn cạnh cửa sổ. Đêm tối đèn ba đứa nằm thủ thỉ rồi thiếp đi, tôi cũng không bị mất ngủ. Mùa đông âm 20 độ, chúng tôi chen nhau trong phòng của Mai ở Kuusi, con bé chăn nuôi hai đứa vô gia cư chúng tôi hết một tuần International Week. Còn vì sao Valter không ở nhà Lê, tôi chỉ biết Lê đang ở gần trường, tôi với Mai ở xa cần Valter và cái xe của nó đưa đón. Mỗi buổi sáng, Mai kéo tôi đi chiếm nhà vệ sinh, xong xuôi mới gọi Valter dậy. Ngày đầu tiên khiến nó chờ hơn 20 phút ba đứa mới vội vàng ra được cửa, mấy ngày sau nó kiên quyết đợi chúng tôi ăn sáng xong mới dậy chuẩn bị lên trường.
Lê và Mai phải lên lớp đều đặn, chúng tôi hằng ngày đưa Mai đến trường rồi đi dự thính. Lần đầu tiên sau hai năm, chúng tôi cùng nhau ngồi trong một phòng học, nghe thuyết giảng, thảo luận, và ôn chuyện cũ. Valter bằng tuổi tôi, nhưng ở Nga không có lớp 12 nên nó vẫn hơn tôi một khóa, là tiền bối một thời từng có chuyện tình đẹp đẽ với cô nàng cùng lớp ai gặp cũng yêu. Nhưng chia tay rồi. Chia tay hơn nửa năm sau thì gặp gỡ mấy đứa bọn tôi.
Vào ngày hội thảo thứ năm, cả lũ dậy muộn đi trễ, vào lớp không có máy cạnh nhau, vậy là đứa trên đứa dưới. Được hơn nửa tiết, cô bạn ngồi cạnh Valter vác cặp bỏ đi, anh chàng liền ngoắc tôi bảo xuống. Tôi mặc kệ. Nó lạnh mặt. Cả ngày hai đứa ngó lơ nhau. Cuối chiều lúc bắt đầu tiệc Potluck, chúng tôi tách nhau ra, đường ai nấy đi ăn ở các quầy hàng khác nhau để nuốt dần cục tức. Nó chụp hình với các em gái của nó. Tôi xã giao với các anh bạn cũ của tôi. Mai thay vào bộ áo dài truyền thống Việt Nam, ít lần nào tôi thấy con bé duyên dáng, dịu dàng, đáng yêu đến thế. Lê thì mải chụp ảnh, phỏng vấn cho tờ báo trường. Tối về nhà Mai, bốn đứa ngồi quanh cái bàn tròn uống rượu. Valter ngà ngà say vẫn nhất quyết lái xe chở Lê về nhà. Hai đứa con gái cản, nhưng nó bảo nó biết chừng mực, đưa Lê về rồi nó quay lại thật. Chúng tôi nghĩ, phải chi có Varg, có Eres, có Bon ở đây như hồi trước. Chỉ có điều, chuyện yêu xa của Mai và Varg chẳng mấy tốt đẹp. Thành ra tôi càng chắc mẩm với bản thân, người yêu có thể không cần nhưng bạn thì không thể thiếu.
Sau ngày hôm đó, tôi để Mai nằm cạnh giường, tôi ôm chăn lăn vào góc. Tôi cũng không ngồi trên ghế phụ nữa, đợi Mai lên trước, rồi chui vào ghế sau, xem Valter như lái xe thuê. Chúng tôi cứ lặp lại cái điệp khúc đi lạc của chàng hôm lên đón tôi ở Helsinki. Đi ô tô từ Helsinki đến Kouvola chỉ mất hai tiếng rưỡi, chúng tôi lên xe lúc bảy giờ tối mà mười một giờ hơn mới về đến trung tâm. Mệt rũ người chỉ vì lên nhầm cao tốc. Nhưng vui. Nó bị chọc quê cũng không thèm chấp. Từ dạo đấy, tối đối xử với nó sao, nó cũng đối xử với tôi như thế. Chúng tôi bắt đầu kiếm những mảnh tình riêng.
Tháng mười Hai hết đợt thực tập, tôi về Phần và ở cùng phòng với Mai. Valter chuyển vào căn nhà tầng một. Ngày 22 cuối năm Mai đi du lịch, Lê đi chơi, tôi quyết định đi thăm em gái. Sau đợt International Week, Valter quen bạn gái mới, nhưng không về Nga nghỉ lễ với con bé. Ngày 23, tôi gõ cửa nhà Valter bảo tao đi du lịch đón năm mới đây. Nó ngạc nhiên, sao mày bảo mày đón năm mới ở đây? Tôi ừ, thì tao lên chỗ em gái đón năm mới chứ có ra nước ngoài đâu. Nó xụi lơ, bảo thế mà không nói rõ. Tôi bảo, tao tưởng mày về Nga chứ. Rồi nó giục tôi ra bus.
Đêm Noel, Valter nhắn tin lên hội bày tỏ sự cô đơn, trách móc rằng cả khu nhà chẳng có con ma nào cả. Hội an ủi chọc ghẹo nó một hồi rồi xếp hàng đi ngủ. Tối ngày 30, tôi vừa nấu ăn với em gái vừa xem tin nhắn trên hội. Nó nói, chúng mày không biết đêm giao thừa ngồi một mình trong nhà coi phim, ăn gà nướng cô đơn biết bao nhiêu đâu, rồi đi xem phim. Tôi ở lại đón năm mới với em gái. Vừa tàn tiệc đêm 31 thì tình cờ gặp anh bạn khóa trên, vậy là hai đứa hẹn chiều hôm sau đi trả chầu cà phê hứa hẹn từ hồi tôi còn ở Tallinn thực tập. Tôi ừ vui vẻ. Đi đốt pháo bông với gia đình xong, hội nhắn tin chúc mừng năm mới. Đợi mọi người chào nhau đi ngủ cả rồi, nó vẫn liến thoắng một mình trên hội. Nghĩ một hồi, tôi liền đặt vé tàu về Kouvola, để lại một cái tin nhắn: "Mùng 1 em phải về Kouvola có chuyện gấp, thật xin lỗi phải hủy hẹn."
Tôi về đến Kuusi là sáu giờ tối. Sau khi gõ cửa nhà Valter đòi nó làm bữa tối, tôi đói rã rời lết lên nhà Mai cất hành lý. Tối đó và cả một tuần sau, tôi với Valter, hai con người cô đơn ở Kouvola mỗi tối đều nướng gà làm bánh, gác chân lên bàn cùng xem phim. Nó xem tôi như hầu gái. Tôi xem nó như con trai. Hễ mở miệng là đánh cãi chửi nhau, không đứa chịu thua đứa nào cả. Thứ hai nó bảo muốn ăn tiramisu, tôi không làm. Hai giờ sáng người ta gọi nó đi làm thêm, trước khi đi nó bảo tao luôn nhớ vị tiramisu lúc cả hội cùng ăn ngày trước. Mùi vị đó là tuyệt nhất rồi, sau này không tìm đâu ra được. Tôi mủi lòng, sáng thứ ba đi chợ về làm bánh. Tối thứ ba nó bảo nó muốn ăn salad, tôi bảo ừ, thế trưa mày ngủ dậy thì lên nhà tao ăn. Nó gật gù, hai đứa vừa ăn tối vừa xem phim, ăn tối xong vẫn tiếp tục xem phim, mà còn là phim kể về xã hội đen của Nga vài chục năm về trước, màu sắc cũng cổ hết mức quá đáng rồi, không hiểu nó kiếm đâu ra nguồn để tải. Xem hết phim, nó lại mở hài kịch thời Xô Viết, toàn hình trắng hình đen để giới thiệu với tôi về văn hóa nước nó. Bởi bộ phim trước quá mức chịu đựng của tôi rồi, tôi phải gật gù công nhận rằng các trò hề non-sense, vô nghĩa, cũ kỹ này thú vị hơn hẳn. Khi điện thoại của nó báo hai giờ sáng, tôi mới biết hai đứa đã ngồi hihi haha suốt sáu tiếng, tuyết ngoài trời đang rơi, cánh tay nó đang vắt qua ghế sofa, còn tôi thì đang tựa đầu vào đấy.
Hai mắt nhìn nhau, nó trầm giọng bắt chước ông mafia trong phim, "We should have sex." Tôi cười ầm lên bảo, "Yeah, have sex with yourself. I'll leave you and you alone," rồi đứng dậy đi rửa chén. Nó vào phòng mặc quần áo đi làm, tôi ở ngoài hét lên, "Khẽ thôi Valter, tao không nghe thấy gì đâu! Á á! Ha ha ha." Nó tựa vào tường bếp nhìn tôi cười cười, bảo, sao nãy bắt tao rửa cơ mà. Tôi không quay đầu nói với nó, mày bẩn quá tao chịu không nổi. Nó cười phá lên, thế mày tiện tay rửa hết đống chén bên cạnh đi nhé. Tôi quay đầu bảo nó, "Cút!" Nó haha nhét chìa khóa vào túi, nói, "Mày cứ vào phòng tao ngủ, nhà Mai chẳng có ai đừng lãng phí điện nước. Mấy hôm nay tao đều ngủ ở sofa," rồi nó chỉ vào hai tấm chăn mỏng và ba cái gối kê đầu trên ghế. Tôi bảo không, bạn gái mày hiểu lầm thì bỏ xừ mày nhé. Nó nhét khóa vào túi, đùa dai, "Tao cầm khóa nhà mày rồi mày phải ngủ ở đây thôi," rồi nghênh ngang rời đi. Tôi chạy ra chặn cửa lạnh mặt đòi chìa khóa, nó đưa tay ra rồi nói, "Đi làm về nhà cửa lạnh lẽo lắm." Tôi đi vào bật công suất tấm sưởi cao nhất, nghĩ thầm, nhà sinh viên ai bắt mày trả tiền điện nước. Nó mở cửa đi, trước khi ra ngoài còn trưng cho tôi bộ mặt nịnh nọt. Tôi ném cái gối về phía cửa, ngồi xem phim, hết phim đã là năm giờ sáng. Tôi vào phòng nó lấy thêm chăn bỏ ra ngoài ghế rồi đi ngủ. Lúc mơ màng nghe tiếng chìa khóa lạch cạnh, tôi biết nó về rồi, còn nghe nó giũ tuyết khe khẽ. Nó đẩy cửa vào phòng, cười khì, ngồi xổm trước giường, tôi vẫn quay mặt vào tường giả vờ ngủ. Nó lầm bầm nói hai một câu. Tôi chỉ loáng thoáng nghe được một câu nó nói. Sau đó, nó dém chăn dưới chân tôi rồi đóng cửa. Trời tối đen, tuyết rơi trắng cả trăng, đường bị bão lấp đầy. Tôi nghĩ, trong nhà ấm áp biết bao.
Những ngày sau đó chúng tôi làm ổ ở nhà Valter với lịch trình bất dịch. Trưa dậy tôi lên nhà làm vệ sinh cá nhân, đi chợ về liền lôi nó dậy chí chóe, ăn tối, chọn phim, cãi nhau, gửi tin nhắn cho hội, xem phim; rồi nó đi làm, tôi rửa chén, đi ngủ, trưa tỉnh giấc thấy nó đã lăn vật ra sofa kệ thây cả thế giới rồi. Một hôm, tôi vùng lên đòi xem phim chiếu rạp, nó chịu thua liền không xem phim Nga cũ nữa. Tôi không chịu xem khoa học viễn tưởng, nó liền tìm phim miền viễn Tây, tôi lăn vật ra đòi xem phim Disney, hồi đấy Maleficent còn đang nổi tiếng. Nhưng tôi nhấn nhá sai, nó ngồi nửa buổi hiểu tôi muốn xem cái gì, lúc sau thì à một tiếng, sửa miệng tôi, tôi dỗi. Nó lại giương cờ tải phim về nịnh nọt. Những lần sau đó nó chọn toàn phim hoạt hình, phim trinh thám, tâm lý xã hội, Hank Palmer, vân vân, nhưng tuyệt đối không dám mở phim kinh dị.
Mai đi du lịch về, chúng tôi ăn tối ba người rồi mỗi đứa ôm một laptop, ngồi gác chân lên bàn, uống bia, lại khoe khoang với hội. Trước hôm Mai về, tôi hỏi nó lúc hai đứa đang làm cơm tối, tốt nghiệp rồi sao còn ở Kouvola? Nó bảo tìm việc, tôi nghĩ tìm việc thì tìm ở Helsinki, ở Saint Petersburg, ở Moscow, về cái tỉnh sinh viên này làm gì, nhưng tôi im lặng. Nó lại bảo nó muốn nhập ngũ, rồi hỏi tôi cá ngừ trong salad này là gì thế, ngon ghê. Tôi bảo đồ hộp, nó ừ, bảo, "Ý tao là hiệu gì, chứ đời nào mày làm được sốt ngon vậy." Sau đó ba đứa chúng tôi làm gì cũng có nhau, kể cả hôm bạn gái Valter cãi nhau với nó, tôi với Mai cũng ngồi ngoài cửa nhà dỏng tai hóng hớt. Chuyện xảy ra ngay trước khi kỳ nghỉ lễ kết thúc, lúc bạn gái Valter vừa về từ Nga.
Hôm bạn gái nó đến nhà, tôi với Mai đang ngồi ăn bánh, xem Võ Tắc Thiên. Nó đang bỏ gà vào lò thì chuông reo tới tấp. Tôi với Mai cứ dán mắt vào màn hình, nó đành ra mở cửa. Lúc bạn gái nó bước vào nhìn thấy chúng tôi, Mai đánh mắt ra hiệu, may mà có tao ở đây nhé. Còn tôi thì nghĩ, may mà mới có bảy giờ tối, trễ tý nữa thì không kịp nướng thêm gà rồi. Ăn xong bữa cơm, hai bọn tôi chuồn lẹ. Hai ngày sau, tôi với Mai ngồi cả nửa buổi ngoài cửa chỉ nghe thấy bạn gái nó hét lên một câu, "He said you cheated on me!" Rồi chúng tôi ra hiệu cho nhau lặng lẽ rời đi. Tối muộn, nó nói với hội nó chia tay rồi, hội nhẹ nhõm thay cho nó. Ai cũng biết chúng nó sớm muộn cũng hỏng vì mối tình bốn năm với nàng thơ. Tôi thì biết vì câu nói của nó đêm hôm đó mà biết được. Nó bảo, "...I don't like her that much." Sau này Mai nghe ngóng ở đâu mới bảo tôi, có một buổi anh hàng xóm thấy tôi xách túi đi chợ vào nhà Valter. Đó là hiểu lầm, nhưng Valter không giải thích, tôi cũng không cần làm chị Thanh Tâm. Nhưng bởi vì chuyện đó, tôi càng quyết tâm treo cho nó tấm bảng "friendzone" to đùng đùng.
Đợt exchange mùa xuân tháng Hai đến, anh hàng xóm mới từ Brno hay mời cả hội sang ăn bánh. Biết tôi cuối tháng cũng đến Brno exchange, chàng vui như mở cờ, ăn uống gì cũng gọi nhà tôi sang. Một hôm ngồi uống bia, nói chuyện tâm tình rồi trót dại chơi Truth or Dare, tôi với Valter liên tục bị chọn trúng, Mai liền quyết tâm đào hết tâm tư người trong cuộc. Valter bị chọn trước, nó bảo thích tôi từ cái hồi tháng Tư tháng Năm nào đấy, giờ nghĩ lại thấy vui vui. Tôi đi từ ngạc nhiên đến bàng hoàng, nửa thật nửa đùa nói ra tao cũng thinh thích mày đấy, "body chuẩn thế mà," rồi cho qua. Mai gật gù cảm thán, "Ai cũng hiểu, chỉ hai người không hiểu." Đến lượt mình, tôi hỏi:
Thế mày còn thích tao không?"Không." Tôi đập bàn, "May quá, tao cũng thế!"
Sau đó, tôi hẹn hò với anh Brno, được hai tuần liền phủi mông sang Séc. Trước ngày bay, tôi phải sang Stockholm để làm giấy phép cư trú ở Séc. Tôi bay qua bay lại cả ngày, gần 11 giờ đêm mới về đến Kuusi. Đêm hôm đó cả lũ nhậu đến sáng. Tiệc tàn, tôi với anh Brno ngồi lại nói chuyện. Tôi bảo, em không muốn yêu xa, mình đừng hẹn hò nữa. Anh cũng ừ, sau này hãy gặp lại. Hai đứa mệt quá liền thiếp đi. Chiều ra ga tàu đi sân bay, chỉ có Mai, một bạn người Phần đang theo đuổi nàng và anh Brno đi tiễn. Lúc xách hành lý của tôi lên tàu, anh kéo tôi lại, hai đứa hôn tạm biệt, tàu đóng cửa, tôi thấy Mai khóc, tôi cũng khóc ầm ầm. Chẳng nhớ vì sao Valter không ở đấy, có thể là nó đã về Nga, có thể là nó kiệt sức ngất đi sau bữa tiệc, tôi quên mất rồi. Có thể là vì tôi không hỏi.
Tôi đi exchange trở về, thì nó đã nhập ngũ. Ngày đó thời tiết vào hè, tôi bất chợt nhớ đến nó lúc đi ăn, lúc ngắm bầu trời, lúc nhìn người đi bộ, lúc được một chàng bắt chuyện trên đường. Ngày hạ chí, ngày càng dài, lòng người càng rộng. Ngửa mặt nhìn trời, tôi nghĩ: Mày Tiêu Rồi.
Brno là thành phố lớn thứ hai của Séc, từng là thủ đô của vùng Moravia. So với Prague hay láng giềng Budapest, Brno không đẹp. Nó giống như một thành phố không tên không tuổi, không cần được ghi nhớ cũng chẳng cần phải nhớ đến ai. Tôi chuyển đến Brno, gặp lại Varg. Kuusi gang chỉ còn hai đứa cũng vẫn tốt. Ở Brno, tôi là đứa châu Á duy nhất không tiệc nào không thấy mặt. Hằng ngày, tôi lên trường buổi sáng; trưa dùng bữa với Varg; tối thì đi pub, uống bia, hội hè với bè bạn, hội ký túc xá, hội exchange. Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ luôn thèm được trò chuyện với các anh chàng người Croatia, Bỉ, Brazil, Slovenia và Phần về một ngày của họ, hay quên ôm hôn các cô gái Bồ Đào Nha, Hy Lạp, Mỹ, Ý và Hungary xinh đẹp. Nhưng tôi ghét cay ghét đắng Brno vào những ngày trời lạnh. Người Séc không có văn hóa sauna. Kể cả có tôi cũng không muốn đi. Tôi nhớ những ngày đại hàn ở Kouvola, chúng tôi hò hẹn nhau đến giờ xuống sauna, chạy chân trần ra ngoài ném tuyết, ngâm nga thư giãn lên đến nhà là gà vừa chín, kịp ăn. Những ngày đến tháng, tôi với Mai đứng trên ban công to tiếng với Valter, mắng nó đã được thoải mái sauna thì chớ có chọc vào người đang ngứa ngáy. Nó ngoạc miệng cười, vừa cười vừa ném tuyết vào nhà chúng tôi, còn tiện tay ném một cục vào thằng bên cạnh.
Đến mùa hè, tôi đã thích nghi với nếp sống mới, mối quan hệ mới, và con người mới. Hội exchange 65 đứa, suốt bốn tháng trời, làm gì cũng quấn lấy nhau đã thành quen. Lúc thì hẹn hò đá bóng nướng thịt, chật vật lăn lộn trong bùn đất dưới cơn mưa đầu mùa, khi thì dạo hồ theo từng nhóm nhỏ, thưởng thức cái an yên trên bãi cỏ hậu xuân. Cuối ngày mùa hạ, tôi bị hoàng hôn Brno quyến rũ, thèm thuồng được vắt chân trên cái cửa sổ to đùng trông ra thành phố từ tầng mười hai, canh chừng mặt trăng cho đến khi anh chàng phải e thẹn. Tôi kể cho hội nghe, chúng nó vẫn nhiệt tình sỉ nhục. Chỉ có Valter là đã biến mất tăm. Nó chuẩn bị nhập ngũ. Tháng trước nó bảo nó có bạn gái mới rồi. Tôi với Mai thở phào, miễn là không giống cô nàng vô duyên trước kia là được. Ít ra thì tôi thấy, lần này nó thật lòng rung động.
Một hôm, anh bạn Fabri người Ý hỏi tôi rằng, "Trang, ước mơ của mày là gì, để tao biến nó thành hiện thực." Tôi cười cười, "Tao muốn làm máy bay để bay cao hơn chim, mày làm được không?" Anh chàng chán nản ôm vai hỏi Valentina, nó có high không vậy. Tôi haha, like ảnh Valter chụp bạn gái lúc thăm quân, còn có tấm hình nó mặc áo ba lỗ, quần rằn ri đang nhắm mắt nghỉ ngơi. "Người đâu mà đẹp trai body chuẩn thế kia," hời cho bạn gái nó quá. Sau đó, tôi dần bị Brno dầm dề quyến rũ. Tôi vứt Valter ra sau đầu để thưởng thức sự quyến rũ chậm chạp của Brno. Rồi tôi lại hẹn hò.
Cuối tháng Năm, hội exchange về nước quá nửa, chỉ còn chúng tôi dề dà chưa muốn đi ngay. Ngày tiễn thêm hai anh bạn, Lu thủ thỉ với tôi, "Hình như tao thích cái anh Bỉ rồi, mội tội trước đây tao từ chối ảnh hai ba lần. Hôm qua tao gửi ảnh một cái tin, ảnh cũng uyển chuyển gọi tao xuống đi club cùng mọi người chứ không có lên phòng gặp. Rồi mày biết tao gặp ai ở pub không?" "Cindy," tôi nói. "Ừa, rồi mày biết sáng nay tao gặp ai trong nhà bếp không?" "Cindy," khỏi nghĩ cũng biết. Con bé buồn rầu gục mặt xuống đầu gối. Trước giờ Lu vẫn coi anh Bỉ như anh trai, hồi trước anh Bỉ cũng theo đuổi Lu dữ lắm, đêm nào đi club cũng thấy anh Bỉ mời nhảy với Lu. Khổ nỗi Lu lúc đó đang đổ và đang khổ vì anh Tunisia. Nàng từng chui vào cái hốc cửa sổ của pub bên ngoài đường rồi khóc ngon ơ vì ảnh ôm hôn bạn gái khác. Tôi lại ngồi cạnh con bé, con bé bảo "Take me to church." Tôi ừ, vì tên của anh Tunisia là Aymen.
Hẳn ai cũng có cái kiểu thích một người khác giới theo kiểu bạn bè, khác với kiểu thích làm bạn với một người cùng giới, ở cạnh nó tôi thoải mái phô bày khuyết điểm mà không lo bị "đá". Lúc buồn có thể thản nhiên chạy lại ôm nó kêu tao buồn, nó ôm lại mình an ủi hỏi lý do, thích thì nói, không thì bịa đại một chuyện vui vui chọc nó cười. Chứ mà chạy lại chỗ người mình thích thầm kêu tao buồn, mày an ủi tao đi, chẳng ai làm thế. Tôi nghĩ, đúng là tôi luôn thẳng thắn với Valter như một người bạn thân vì không muốn có sự bối rối đó. Nên lúc nó nhìn vào mắt tôi khẳng định rằng, "You like me." Tôi đáp trả, "Of course, that's why I'm your friend. Nothing more." Lúc quay lưng đi, tim tôi đập thình thịch. Còn nó thì sắp sửa bị người khác dẫn đi rồi.
Trên đời có rất nhiều loại người, tôi là loại sợ in relationship. Nó và tôi cứ đưa đẩy nhau mãi rồi bỏ lỡ nhau. Mối quan hệ song phương trở thành đơn phương. Đều là tôi tự làm tự chịu. Mười chín tuổi, tôi chưa biết tôi là ai, tôi thích gì, tôi ghét gì, tôi cần làm gì, tôi sắp bỏ lỡ những gì, nhưng tôi chưa bao giờ do dự. Tôi tự hỏi mình cả ngàn lần, mày thích nó không; rồi luôn chắc mẩm bảo là không. Hai mươi hai tuổi thì tôi biết rồi. Tôi có yêu nó chứ, như một thằng bạn thân. Có lẽ sau khi tốt nghiệp, Kuusi gang chỉ còn là trực tuyến, hoặc là khi gặp lại ai ai cũng đã cưới vợ gả chồng, có gia đình, thậm chí là con cháu. Nhưng trước đó, tôi phải làm một điều mà trước đây tôi không dám. Chúng tôi từng khoác tay, bá vai, ôm cổ, đấm đá nhau rất nhiều lần, nhưng tôi không dám nhớ mùi của nó. Phải đến lúc chia tay những mối tình ngắn ngủi, tôi mới vật vã nhận ra điều tôi muốn là gì, chứ không phải cần gì.
Bầu trời càng cao, tiếng chim kêu càng rộng. Ai mà chẳng có lúc cô đơn.
Tháng Sáu khi tôi trở về Phần, nó đã từ tiểu đội phó lên trung đội trưởng, chuyển đơn vị đến Georgia. Thỉnh thoảng nó mới online nói chuyện vài trăm câu rồi lại lặn mất mấy tuần liền. Nhưng nó chưa bao giờ quên hội, chúng tôi cũng mong nó từng ngày. Sau đó không nhớ đứa nào nói về chuyện sau tốt nghiệp đi đâu, làm gì; tôi mới sợ không còn được gặp hội. Tôi liền bảo, mình tụ họp đi. Mấy đứa khác bảo, đợi bọn tao tiết kiệm. Nó bảo, hè năm sau giải ngũ.
Gặp nhau ở đâu? Brno, Valencia, Helsinki hay Saint Petersburg? Hay cùng nhau đi du lịch lần cuối cùng đi, Croatia chẳng hạn. Đi đâu mà hội chưa đến ấy.Đi Nga đi, về quê tao, vừa đỡ tốn kém, rượu còn rẻ, cây nhà là vườn thứ gì cũng đủ, còn có thằng Bon ở đây.Cũng được.
Sau đấy mỗi người một việc, thỉnh thoảng báo cáo tình hình, nói nhảm, mỗi tháng ngóng của nó một tấm hình, nghe nó kể chuyện rèn luyện. Tôi biết nó thích quân đội lắm rồi. Như hồi trước khi ở với Mai, nhà tôi ở tầng một, nó với Bon chẳng bao giờ đi cửa chính, cứ trèo vào ban công gõ cửa. Hù nhà tôi rớt sạch tim gan mấy lần. Thư sinh Varg không có lưng rộng vai to như chúng nó, chỉ cười haha nhìn trò khỉ rồi chờ tôi ra mở cửa. Cuối tháng Năm, tôi trả nhà để năm sau đi thực tập, exchange. Nó một tay bê hai thùng giấy to bự, một tay xách vali hai mươi cân giúp tôi vác xuống kho, rồi lại trèo ban công vào phòng khách mà chẳng thở dốc lấy một hơi. Tôi cảm thán, ai lấy mày về nhà đỡ ghê, có lao động tay chân chỉ tốn cơm không tốn tiền. Nó vênh mặt thả người xuống sofa đòi uống trà. Nhà dọn hết rồi trà đâu mà uống. Tôi pha cho nó cốc nước sôi. Nó bảo mày dở hơi à, trời thì nóng tan cả mỡ, mày xem người tao không còn tý mỡ nào này. Rồi nhảy ban công bỏ đi. Tao gọi với, mày đòi uống trà nóng còn gì. Từ đó, nhà tôi không cài cửa ban công nữa.
Hôm đó dọn nhà xong, tôi với Mai sang nhà nó với Varg, khi đó nó với Varg một nhà, Mai với Varg thì còn đang thắm thiết. Hội bàn nhau hay làm BBQ ngoài công cho cả khu ghen tức, con trai đi chợ, con gái dọn nhà, Valter vừa chuẩn bị lò, vừa trông con mèo của bạn gái cũ. Ngày hôm đó nắng rất đẹp, trời rất trong, tâm trạng ai cũng vui vẻ, mở miệng cười đùa. Tôi rửa chén, nó đứng bên uống nước, rồi tạt nước vào tóc tôi. Tôi tiện tay chặn vòi cho nước bắn vào người nó, nó với tay tắt vòi nước, tôi thừa cơ ụp nồi nước tráng cuối cùng lên đầu, nó ướt như chuột lột. Tôi với Mai nhìn nó cười đắc ý, áo ướt trên người nó lộ hết cả cơ bắp, haha. Trận này nó thua, tôi liền hí hửng đi đổ rác. Lúc đổ rác quay về, Mai ra hiệu lắc đầu, tôi chưa hiểu gì thì Valter núp sau cửa đã trả cho tôi một xô nước mát. Lúc đó tôi đang mặc sơ mi trắng, jeans xanh. Nó bảo, hóa ra đây gọi là tự mình gây họa. Mai lăn ra sàn cười nắc nẻ, cuối cùng Varg đi chợ về lại phải lau sạch nhà. Một lúc sau bạn gái cũ nó đến rước mèo, tôi mới nhận ra đây là nàng thơ ngày trước liền vỗ vai Varg cảm thán, không ngờ chia tay rồi vẫn còn thân thiết vậy.
Sau khi trở về từ Brno, tôi tiếp tục làm exchange tutor hết kỳ thu. Khi dọn nhà cho học sinh mới, tôi mới nhận ra phòng của Varg đang bị chất đầy đệm, cái lò nướng BBQ của chúng tôi không còn ở ngoài ban công. Nắng chiếu vào không gian trống trải đầy những mảnh bụi vàng. Cây cối xanh tươi, trời thì cao còn lòng người thì rộng. Tôi cầm danh sách học sinh mới lên, không có tên Varg và Valter trong đó nữa.
Hôm nay ngày tháng Năm, Helsinki tổ chức lễ hội ẩm thực. Tôi lang thang khắp các sạp hàng ăn no nê đến chiều muộn mới về, mặt trời chưa kịp lặn. Mùi cỏ quyện với mùi thịt nướng theo xiên xộc vào mũi tôi giống như cái ngày mùa hè năm ấy. Tôi tựa vào ban công chờ chiều tắt nắng. Tôi nghĩ, hè này có gặp hội được không, ai cũng bận rộn. Nếu gặp lại thì sẽ thế nào, chúng tôi đâu còn giống đám người mặc sơ mi trắng, thun xám, jeans xanh trước kia mà chọc phá nhau. Mười một tháng trôi qua, Lê đã ra trường, tôi chuẩn bị tốt nghiệp, Mai đi trao đổi ở Brno rồi ở lại thực tập, thỉnh thoảng cùng ăn trưa với vài người bạn cũ của chúng tôi, không phải Varg, mà là anh chàng Brno hẹn hò với tôi năm ngoái. Eres đã có việc làm, Bon vừa khoe bạn gái mới. Tôi từng hỏi sau khi giải ngũ nó làm gì? Nó bảo nó học tiến sĩ ở Helsinki. Tôi không biết phải nói gì, vì có khi tôi lại về Việt Nam làm việc. Chúng tôi cứ chơi trò cút bắt mãi cũng mệt rồi. Nó có bầu trời của nó, tôi có mặt trời của tôi. Chúng tôi bảy người bảy cuộc đời đã may mắn gặp ngỡ, may mắn tồn tại trong ký ức của nhau. Sau này, cái gì cũng không còn như lúc trước.
Lúc trăng treo đèn, lá cọ vào nhau lạo xạo. Bầu trời càng cao, nỗi buồn càng rộng, nhưng đời chẳng có ai cao bằng để buồn hơn nó cả. Lúc chia tay cùng nói với nhau, sau này gặp lại, cũng có khi sẽ chẳng gặp bao giờ. Chỉ hy vọng bầu trời luôn trong xanh như thế, để chúng tôi còn nhớ đến nhau, để tôi nhớ phải ôm siết thắt lưng từng đứa, dựa vào lòng chúng nó, một chốc thôi. Trong tim tôi có một mùa hè và bảy người luôn ở đó – thuộc về nhau, nhưng chẳng thuộc về nhau. Ngửa mặt lên trời. Tôi đưa tay che mắt.
Ngày mai bầu trời sẽ lại cao xanh vời vợi.
"Giá gom được nỗi buồn như lá rụng
Tôi sẽ đốt đi cho khói lên trời"
Thiên Nha
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com