Chap 26: Không rõ (pov)
Sau khi ăn sinh nhật Trang vào buổi sáng, tôi về nhà, lấy quần áo đồng phục, soạn sẵn sách vở rồi tắm rửa sạch sẽ, mặc một bộ quần áo vừa ấm vừa thoải mái, leo lên xe Ngọc và cả hai đứa đến nhà Kiên. Thành thật mà nói thì tôi không muốn đến lắm, vì Trang và Ngọc đã bảo là phải tránh xa ra rồi nhưng cũng chính hai đứa này cứ nằng nặc bảo rằng không đến thì không đủ người để tâm sự, đòi tôi đi cho bằng được. Thế nên bây giờ tôi mới có mặt ở trước cổng nhà Kiên.
"Mọi người cứ thoải mái như ở nhà nhé!" Kiên cười tươi, dẫn cả lũ đến phòng dành cho khách.
"Nhà tao có phòng đọc sách, có cả chỗ ban công riêng để có view ngắm trăng, ở tầng 3 ấy, nếu muốn thì chúng mày cứ lên nhé!"
Phòng đọc sách! Địa điểm quá lý tưởng để né mặt nhau là đây chứ đâu? Chờ mọi người bắt đầu tản ra, tôi chạy vội lên trên tầng.
"Mày lên đây ngắm trăng hả Vy?" Trang đi cùng tôi nãy giờ mà tôi không biết gì hết.
"À... tao lên đọc sách, mày cứ ngắm trăng đi."
Tôi đi vào trong phòng, ở đây nhiều sách thật, trông có khác gì cái thư viện đâu cơ chứ? Chọn bừa một quyển ngồi đọc, né Kiên được hết buổi tối này là ổn rồi.
"Vy này, tao mang đồ ăn vặt lên cho mày này."
Tiếng của Kiên phá vỡ bầu không khí im ắng trong phòng, tôi hơi bối rối một chút nhưng vẫn vẫn đi ra nhận bát hoa quả. Kiên cứ đứng yên tại chỗ, không ngồi ở lại mà cũng chẳng rời đi, cửa phòng thì để mở toang ra nữa chứ, lạnh quá đi mất.
"Mày định đọc sách hay đi xuống thế? Đóng cửa lại được không? Lạnh quá!"
"Tao cũng đang định đọc một số thứ, cho tao ngồi chung với!" Kiên đóng cửa phòng lại.
Gì đây? Đi ra kia chơi! Hổng có quen biết gì nhau hết á, hổng có ngồi chung gì hết.
"Đằng kia cũng có ghế mà?"
"Tao muốn ngồi cạnh mày."
"Không thích!" Thằng cha này lì mặt thật chứ. Cha nội này không nói gì, trực tiếp đi ra ngồi cạnh tôi luôn.
"Đã bảo là không thích rồi còn-"
"Nhưng mà tao lại thích mày quá rồi thì phải làm thế nào?"
Lại gì đây? Muốn ngồi chung quá nên sảng hay gì? Nhưng mà nhìn mặt trông cũng chân thành đấy... mặt Kiên đỏ hết lên làm tôi cũng ngại theo.
"C-cái gì cơ?"
"Tao bảo là tao thích mày."
"Thế còn mày nghĩ thế nào... về tao ấy?"
Hình như Kiên bị điên rồi, ăn nói xà lơ cái gì đó, tai tôi ù cả đi, giờ chạy nhanh chắc còn kịp, dù gì thì cũng có câu "Chạy ngay đi, trước khi, mọi điều dần tồi tệ hơn" mà.
Tôi chạy xuống nhà định kể lại cho Trang và Ngọc nghe, nào có ngờ chưa kịp mở miệng ra thì Ngọc đã hỏi trước.
"Ăn bát hoa quả Kiên mang lên chưa?"
"Sao mày biết Kiên mang bát hoa quả lên cho tao?"
"Tao bảo nó mang lên mà, tại tao thấy chúng mày né nhau, chơi chung một hội mà giận dỗi nhau thế thì khổ lắm."
Nếu không phải vì con Ngọc nói có lý thì chắc tôi sẽ đấm nó phù mỏ. Tôi nhìn sang Trang ngồi gần đấy, nó ngẩng đầu lên nhìn tôi, gật gù đồng tình với Ngọc. Mấy đứa này đang thông đồng với thằng Kiên đấy à?
"Chúng mày phải biết lý do rồi hẵng nói tao chứ?
"Rồi, lí do là gì?"
Tôi cứng họng, nói gì bây giờ? Bọn tao lỡ hôn nhau rồi? Chúng mày khuyên tao né nên tao né? Nói gì nghe cũng ngu hết! Động não đi nào Phương Vy, bình thường mày thông minh lắm cơ mà, sao tự nhiên lại ngu như thằng Khánh thế này.
"Kiên tỏ tình tao rồi, bình thường sao được?" Đúng rồi, chính là cái lý do này, quá đỗi hợp lý.
"Chứ không phải bởi vì chúng mày hôn nhau hôm đi Quảng Ninh à?"
Tôi sốc, sao con Ngọc biết được vụ này vậy? Chả lẽ nó nhìn nhìn thấy cảnh đấy rồi? Hôm đấy con bé Dương có hỏi tại sao son bị nhòe, chả có lẽ là nói kháy? Chắc chắn Kiên sẽ không kể đâu, chuyện này xấu hổ thế sao mà dám kể.
"Kiên kể tụi tao biết hết rồi, không cần phải sốc." Trang thản nhiên.
Lê Trung Kiên, bạn làm tôi bất ngờ quá.
"Kiên nói linh tinh đấy, không phải đâu!"
"Thế cái vụ em họ mày kể bọn tao là thế nào?"
Người ta nói rồi, đừng có lấy trứng chọi đá, thà bây giờ tự thú nhận luôn đi có khi còn được khoan hồng.
"Tao nói thật, tao né vì cái vụ chạm môi đấy, được chưa?"
"Nói thật từ đầu đi cho xong lại còn bịa ra cả vụ thằng Kiên tỏ tình làm chi cho cực vậy má?" Ngọc bĩu môi.
"Vừa tỏ tình thật mà, tao chạy xuống đây vì việc này mà." Tôi quơ tay quơ chân minh họa lại hình ảnh cho Trang và Ngọc, cả hai đứa tụi nó ngớ người ra nhìn tôi như nhìn người ngoài hành tinh.
"Thế là tỏ tình rồi?" Tôi gật đầu xác nhận với Trang.
"Xong mày nói gì?"
"Tao chạy ù xuống đây luôn à, có nói gì đâu."
"CON HÂM NÀY!" Cả hai đứa đồng thanh hét to.
"Sao bảo tao hâm? Ơ hay?"
"Mày làm thế rồi tổn thương trái tim người ta thì sao? Đã hôn nhau rồi thì đồng ý đi, sao lại bỏ đi như thế?" Trang cầm gối đập vào người tôi.
"Nhưng mà cái hôn đấy là vô tình mà!"
"Nếu là vô tình thì sao mày không tát vào mặt nó? Mày để yên như thế chứng tỏ là cũng có ý gì đấy với thằng Kiên rồi còn gì?"
Tôi đang định phản bác lại Ngọc thì ngẫm lại thấy nó nói cũng đúng... tôi cũng không chắc chắn về việc tôi có thích Kiên không, vì cũng có thể đây sẽ lại là một vết xe đổ giống như Lâm lúc trước. Tôi công nhận mình có hảo cảm với Kiên, nhưng để nói là rất thích, đến mức yêu thì chưa phải. Kiên hợp gu tôi đến lạ thường, học giỏi, cao ráo, ưa nhìn, chơi thể thao giỏi, tinh tế, vân vân và mây mây thứ khác mà tôi cảm thấy đúng gu. Còn về nụ hôn, tôi bị bất ngờ chưa kịp phản ứng lại thì cậu ấy đã dừng rồi.
"Tao nghĩ đấy có thể là một trò đùa, làm sao mà mày có thể thích một người tới mức mê đắm trong khoảng thời gian ngắn như thế được?"
Khi bạn bị ghép cặp với một ai đó quá nhiều, có thể bạn sẽ thích người được gán ghép cùng. Tôi nghĩ rằng Kiên đơn thuần bị ghép cặp nên mới thích tôi, giống như mối tình trước vậy.
"Sao mày không thử hỏi xem lời tỏ tình của Kiên là thật hay đùa? Nếu thật sự chỉ vì ghép cặp thì sớm muộn gì cũng hết thích thôi. Mày đang sợ mọi thứ sẽ giống như với thằng Lâm đúng không?"
Tôi khẽ gật đầu, điều Trang nói hoàn toàn trùng khớp với nỗi sợ của tôi.
"Nghe này, Lâm và Kiên không giống nhau đâu Vy, mày cảm nhận được điều đấy còn gì? Mày thử tự ngẫm nghĩ lại mà xem, tao dám cá đến cả cách hôn mày cũng khác." Ngọc dùng tông giọng nhẹ nhàng để nói với tôi, nó biết chuyện của thằng Lâm đã đem đến bao nhiêu rắc rối cho cả hội, nếu không phải vì Trang khéo léo cư xử thì có lẽ bây giờ nhóm đã bị cô lập trong lớp rồi.
Cách hôn?
Tôi nhớ lại khi vẫn còn hẹn hò với Lâm, cậu ta chưa bao giờ chủ động hôn tôi cả, trừ khi có mặt bạn bè ở đấy, Lâm sẽ bắt ép tôi phải cùng cậu ta thể hiện tình cảm để lũ con trai ồ lên khen ngợi trong khi tôi không hề muốn việc ấy. Lâm khiến tôi cảm thấy bản thân mình như trò mua vui cho cậu ta và hội bạn đấy vậy, không nhận được một chút tôn trọng nào.
Nhưng mà Kiên thì khác, tuy vẫn là một nụ hôn không tình nguyện, nhưng cậu đã xin lỗi tôi, không chỉ một lần mà rất nhiều lần. Vào cái đêm cô Thanh đến kiểm tra phòng, chỉ có tôi và Kiên ở ngoài ban công, cậu không ngừng lẩm bẩm xin lỗi về hành động đấy, cho đến khi tôi gật đầu bỏ qua. Nghe có vẻ hơi kỳ cục, nhưng điều đó khiến tôi cảm thấy mình được tôn trọng.
"Tao đi lấy nước đã, mày có uống không để tao rót vào bình to mang lên một thể?" Trang đụng vào người tôi, kéo tôi lại hiện thực.
"Để tao xuống lấy cho, chúng mày cứ ngồi đây đi." Tôi cầm lấy bình nước đi xuống nhà, dù gì tôi cũng cần vài phút thư giãn đầu óc.
Tiếng bước chân của ai đó ở phía cầu thang làm tôi hơi giật mình, ngẩng đầu lên nhìn, Kiên cũng xuống lấy nước thì phải.
"Tao lấy nước thôi rồi đi lên luôn."
"À... ừ..." Thấy Kiên chỉ cầm cốc nước nhỏ, tôi để cậu rót nước trước.
"Tao đi lên đây nhé."
"Này..." Tay tôi bất giác đưa ra túm lấy áo Kiên.
"Sao thế?"
"Cái mà mày vừa nói lúc tối ấy... là thật hay đùa thế?" Tôi thẫn thờ nghĩ về lời của Trang và Ngọc.
"Tao chưa từng nói đùa về tình cảm của mình." Kiên quay lại nhìn tôi, lại là ánh mắt ấy, dịu dàng vô cùng.
"Thế là thật à?"
"Thật, tao sẽ theo đuổi cho đến khi nào Vy có người yêu thì thôi."
"Tao đi ngủ trước đây, ngủ ngon nhé!"
Kiên nhẹ nhàng xoa đầu tôi, cả người tôi như có dòng điện chạy qua, tim đập nhanh đến mức có thể nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.
"Có thể đứng chờ tao một chút được không? Tao hơi sợ tối..." Chẳng biết tại sao tôi lại lấy lý do này nhưng tôi muốn ở cùng với Kiên thêm một chút nữa.
"Được."
"Cảm ơn nhé." Tôi lấy nước đầy bình rồi đi lên nhà trước, Kiên đi ngay sau.
"Không có gì đâu." Nét mặt cậu thoáng có chút buồn, lòng tôi bỗng có một cảm giác lâng lâng đến khó tả.
"À, hãy chờ nhé, tao sẽ trả lời lại sớm thôi, tao hứa đấy!" Tôi giơ ngón út ra.
"Ừ, hứa." Hai đứa chúng tôi ngoắc ngón út với nhau giống như cách mà bọn trẻ con hay làm. Tôi vui vẻ quay về phòng, nghĩ ngợi một chút về mấy câu bói toán.
"Ở rất gần nhưng không nhận ra..."
Lời hứa đêm Giáng sinh này, phải chờ mới biết được.
--------------------------------
Hạt: Vy có tình cảm với Kiên nhưng không chắc chắn là xuất phát từ bản thân hay do mọi người ghép đôi nên con nhỏ mới do dự đó nha, không phải Vy tồi đâu mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com