Chap 49: Du học sinh
Vy chào mọi người lần cuối rồi lên máy bay, mọi người tuy đã chuẩn bị sẵn tinh thần phải xa nhau rồi nhưng vẫn không nhịn được mà đứng rơm rớm nước mắt.
"Tao sẽ nhớ mày lắm Vy ạ." Trang sụt sùi.
"Sao em không nhớ anh mà nhớ nó?" Khánh đứng cạnh quay sang nhìn Trang đầy khó hiểu.
"Đang chia tay Vy nha, đừng có thả thính nhau ở đây." Ngọc nhăn mặt đầy đánh giá, nó muốn đấm thằng Khánh, nhưng đang trong lúc xúc động thế này không thể động thủ được.
"Sang bên đấy khó khăn gì thì kể tụi tao nha, tuy không giải quyết được nhưng mà nghe mày than khổ được." Ngọc vỗ vai Vy.
"Sang đấy xong khi nào về nhớ mang quà nhé, tao chờ mày."
"Chờ tao hay chờ đống quà?"
"Thì chờ cả hai, đi mạnh giỏi, kiếm nhiều tiền rồi đi mừng cưới tao với Trang mấy chỉ vàng vào cho tao."
"Vâng, cảm ơn lời chúc của bạn." Vy nhìn Khánh rồi liếc sang nhìn Trang đang bất lực đưa tay lên day thái dương.
"Vy, chuẩn bị đi thôi, người ta bắt đầu gọi loa rồi kìa."
"Vâng, con đi đây, tao đi nhé!" Con bé bắt đầu kéo hành lý cùng anh trai, vẫy tay chào mọi người.
Vy quay lại vẫy tay, tiễn nhìn mọi người thêm lần nữa, con bé liếc tới Kiên, cậu nhìn con bé cười rất tươi, nụ cười hệt như lúc Vy đồng ý lời tỏ tình của cậu. Kiên vẫy tay lại với Vy, nhưng con nhỏ đã nhận ra có điều lạ trên ngón tay người yêu mình. Một chiếc nhẫn màu bạc ở ngón áp út tay phải? Con bé đang ngỡ ngàng bất ngờ định quay đầu lại hỏi thì bị anh trai kéo đi.
Sau khi ổn định chỗ ngồi trên máy bay, Vy mới lôi chiếc hộp nhỏ mà Kiên để vào túi của mình lúc trước khi lên máy bay. Con bé mở hộp, bên trong là một chiếc nhẫn màu bạc và một tờ giấy note nhỏ của Kiên.
"Bạn bé sang Úc mạnh giỏi, anh đã đeo sẵn nhẫn chờ em rồi."
Vy bật cười, nó lấy chiếc nhẫn ra khỏi hộp rồi đeo vào ngón giữa tay phải.
"Vừa in luôn?" Con bé không khỏi cảm thán.
Ngồi ê mông trên máy bay gần 10 tiếng mới tới Úc, Vy vặn người vài cái rồi lại cùng ông anh trai đi bắt taxi tới ngôi nhà mà anh nó thuê cho.
Cuộc sống của du học sinh cũng không có gì đặc sắc, con bé không vật vã như ông anh Hoàng Anh của nó vì mọi thứ con nhỏ đều lấy anh mình có kinh nghiệm đi trước để học tập. Sống xa nhà và hội bạn có hơi buồn một chút nhưng Vy cũng nhanh chóng làm quen được nhiều người bạn mới hơn.
"Tết năm nay em sẽ về chơi lâu hơn một xíu, thế là tụi mình sẽ có thêm thời gian đi hẹn hò đó!" Vy hí hửng báo tin cho người yêu qua video call.
"Tết năm nay anh sợ mình hơi bận, anh phải chuẩn bị một số thứ ấy..."
"Không sao, có gì em giúp anh là được! Nhưng mà anh chuẩn bị gì thế?"
"Anh chuẩn bị hành lý ấy mà."
"Hả?" Vy ngơ ngác.
"Anh sang Úc với em, người yêu của em ở trong hội sinh viên trao đổi đó."
"Uôi! Người yêu em giỏi thế?"
"Anh phải cố để còn sang Úc với em chứ, nhưng mà có chuyện này anh đang băn khoăn."
"Sao thế?"
"Nếu mà sang sẽ có hai lựa chọn, một là ở kí túc, hai là thuê nhà, nếu ở kí túc phải sẽ có điểm danh mỗi tối, thế thì tụi mình không đi chơi được nhiều, nên là anh đang nghĩ thế này..., nó hơi khó nói chút..." Kiên ngập ngừng.
"Cứ nói đi, nếu mà anh không muốn ở kí túc thì em tìm nhà riêng cho anh ở là được chứ gì." Vy bĩu môi, yêu nhau gần 5 năm rồi mà cứ bẽn lẽn như mới yêu ấy.
"Anh muốn ở chung nhà với em." Người yêu đã nói vậy rồi, Lê Trung Kiên cũng đành thẳng thắn thôi.
"Anh bảo gì cơ?" Vy đơ người, không tin những gì mình vừa nghe thấy.
Kiên bặm môi, trông người yêu cậu sốc như vừa nghe tin động trời thế kia là biết khả năng cao phải ở kí túc xá rồi.
"T-tại vì anh thấy em thuê riêng một căn chuyên ở ghép để ở một mình...anh sẽ trả đủ tiền nhà, mấy việc nhà anh cũng làm luôn! Em cho anh ở nhờ hai năm thôi mà..."
"Từ từ nha...em sẽ gọi lại cho anh sau..."
Kiên thấy người yêu mình ngắt máy xong, cậu ngả lưng ra ghế, vò đầu bứt tai.
"Mình nói thô quá nên dọa em ấy rồi thì phải..."
"Muốn ở gần em thôi mà khó quá!"
Kiên lẩm bẩm vài câu rồi tiếp tục lên danh sách những đồ cần mua trước khi sang Úc.
Bên phía Vy, con nhỏ ngắt máy rồi quay ra nhìn lại cả cái nhà mình đang ở.
"Trông..không khác gì cái chuồng lợn..."
Áo khoác bị vứt lung tung trên sofa, chăn màn trong phòng ngủ chưa được gấp gọn, tủ lạnh thì trống rỗng do con nhỏ hay lười ăn trưa, mang luôn đồ từ căng tin trường về nhà ăn. Căn phòng trống còn lại thì như nhà kho, giờ mà Kiên muốn ở cùng sẽ phải dọn căn phòng này.
"Phòng này có sẵn giường nhưng mà bụi quá, đã thế còn chưa có chăn gối hay bàn làm việc..."
Vy mở lịch trên điện thoại lên xem, tầm ba ngày nữa nó sẽ về Việt Nam rồi nghỉ Tết, nghỉ Tết xong quay về Úc cùng với Kiên, có nghĩa là nó sẽ phải dọn cả cái nhà này trong hai ngày, vì con nhỏ cần một ngày để chuẩn bị đồ về Việt Nam nữa.
"Thôi được rồi! Mình sẽ đi mua chăn với gối rồi dọn phòng sau!"
Phía Kiên đang nghĩ cách xin người yêu cho ở chung nhà, còn phía người yêu Kiên đang cong mông lên dọn nhà.
Chẳng mấy chốc cũng tới ngày Vy về Việt Nam, trông con nhỏ phờ phạc thấy rõ, Kiên thấy vậy cũng rén không dám ho he câu nào. Mãi tới tận hôm ra sân bay về lại Úc cậu mới bẽn lẽn hỏi người yêu mình.
"Em bé ơi..."
"Em đây, sao thế?"
"Chuyện là anh có hỏi em về việc ở chung nhà thuê ấy...thì nếu mà em không đồng ý thì bảo anh nha...anh sẽ đăng ký với trường ở kí túc..nhưng mà anh mong em đồng ý hơn..."
"Em sẽ đồng ý, nếu anh giải trình được lý do tại sao anh lại muốn ở chung nhà với em." Vy hỏi vậy cho có giá thôi chứ trong thâm tâm con nhỏ đã chờ tới ngày quay lại Úc lâu rồi.
"Anh muốn ở gần em thôi..."
Kiên nói xong hai tai đỏ lên, Vy nghe xong thì đỏ mặt, trông hai đứa không thể nào mờ ám hơn. Trang đứng cách gần đấy thấy vậy liền quay sang hỏi Khánh.
"Sao nhìn hai đứa chúng nó lạ thế nhỉ?"
Khánh nhìn thoáng qua đã biết, có mùi gì không được trong sáng ở đây, cậu nhìn người yêu mình.
"Chuyện người lớn, em bé không nên biết đâu."
"Anh toàn giấu em thôi!"
"Chứ em muốn biết thật không?"
Trang nhìn thấy khuôn mặt đúng nghĩa có nét bỉ ổi của Khánh, con bé chợt hiểu ra chuyện Khánh nói là gì.
"Không, em không muốn biết!"
Sau khi chào tạm biệt mọi người và lên máy bay sang Úc, Kiên mới rụt rè hỏi Vy.
"Lý do của anh có được phê duyệt không?"
"Nói chung là em cũng dễ tính nên em sẽ duyệt lý do này." Vy hắng giọng.
"Anh cảm ơn ạ."
Sau mười tiếng, hai đứa đã đến khu nhà Vy ở, con nhỏ lục trong túi xách của mình ra một cái chìa khóa rồi đưa cho Kiên.
"Đây là chìa khóa dự phòng trong nhà, với cả chìa khóa nhà luôn, anh cầm lấy đi."
Hai đứa đi vào nhà, Kiên cởi giày, treo áo khoác lên giá rồi giúp Vy mang nốt vali vào.
"Phòng của anh sẽ ở bên trái, phòng em bên phải, ở giữa này là phòng khách với phòng bếp dùng chung nhé."
"Thế anh về phòng trước nhé?"
"Anh cứ về phòng trước đi, em lôi bớt đồ mẹ để vào vali ra đã."
Kiên mở cửa phòng mình, vô cùng sạch sẽ và gọn gàng, cậu vội vàng nằm ngay xuống giường để nghỉ. Đang nhắm nghiền mắt thư giãn, Kiên có cảm giác lạ, cậu hé mắt một chút thấy Vy đang đứng ở phía ngoài nhìn lén vào trong. Vy đang nhìn lén xem người yêu con bé có cảm thấy thoải mái hay không.
"Phương Vy đang làm gì thế?" Cậu nói vọng từ trong ra làm Vy giật mình.
"Em đang xem anh làm gì thôi!"
"Em vào đây đi, đứng ngoài làm gì." Thấy người yêu mình đỏ mặt, Kiên không trêu thêm nữa.
Vy đi vào phòng, ngồi ở chỗ mép giường rồi nhìn mọi thứ xung quanh, không uổng công con nhỏ cố gắng dọn dẹp.
"Anh có thích phòng này không?"
"Anh thích lắm."
"Nhưng mà anh thích em hơn."
Vy giật mình quay sang khi thấy hơi nóng phả vào tai mình, Kiên dựa đầu vào vai Vy, tay vòng qua eo ôm trọn người yêu trong lòng.
"Em tưởng anh phải thích em nhất? Sao anh lại chỉ thích em hơn cái phòng này thôi?" Vy giả vờ hờn dỗi.
Kiên không nói gì, chỉ đưa tay lên sau cổ Vy rồi đẩy nhẹ một chút làm khoảng cách giữa cả hai ngày càng ngắn hơn.
"Anh không hôn à?" Con nhỏ nhìn thẳng vào mắt người yêu.
Kiên đơ ra ngay tại trận, cậu hơi nhếch môi lên một chút rồi thở nhẹ.
"Anh phát điên với em mất thôi."
Không để Vy kịp nói thêm gì nữa, Kiên dùng môi mình chặn luôn. Vy hơi ngả người qua, dựa lên người Kiên, cậu cũng nghiêng đầu hơn một chút, tay không để yên một chỗ mà cứ liên tục sờ quanh eo, cuối cùng đặt ở ngay ở trên ngực người yêu. Nụ hôn chỉ kết thúc khi Vy khẽ đánh vào cánh tay Kiên, hai đứa mới buông nhau ra rồi nhìn đối phương.
"Bạn bé nhà mình giờ lớn rồi..." Kiên nhìn mắt Vy rồi nhìn chỗ mà tay cậu đang đặt lên.
"Anh có biết, người lớn làm gì không?"
--------------------------------
Hạt: Mọi người bình tĩnh, họ mới chỉ hỏi nhau thôi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com