Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 53: Trách nhiệm

"Ôi Vy ơi mất giá quá con ạ! Thằng Kiên còn chưa qua đấy nổi 24 tiếng mà đã thế rồi!"

"Mày có yêu xa đâu, sao mà hiểu được!" Vy bĩu môi nhìn Trang đang cười khúc khích qua màn hình.

"Nói vậy thôi chứ nhớ kiểm soát bản thân, làm cái này lần 1 là có lần 2 đấy!"

"Gớm, khác gì nhau mà sao hay ra vẻ quá à!"

"Khác chứ, tao đẹp nên Trang mê tao là chuẩn bài rồi!" Thằng Khánh không biết từ đâu chui ra ôm chầm lấy Trang từ phía sau.

"Này, người yêu tao đẹp hơn mày gấp vạn lần!"

"Mà thằng Kiên đâu? Sao thấy một mình mày vậy?"

"Kiên đang đi mua đồ, tí về nấu đồ ăn trưa cho tao, người yêu tao bảo tự tra đường được, tao chỉ cần ngồi đợi thôi."

"Vãi, tao không thể thua được! Trang! Em cứ ra ngồi, à không, em nằm luôn đi, để anh nấu đồ ăn sáng cho!"

"Mình biết ngại hộ em với Khánh ơi..., mình ra kia mình ngồi để người biết nấu ăn còn làm việc." Trang lắc đầu bất lực.

"Eo ơi, em với cả mình cơ đấy! Eo ơi!" Vy ở đầu dây bên kia nhại lại giọng của Trang.

"Anh đi ra chỗ khác đi, chỗ con gái đang nói chuyện mà cứ đứng đây kì quá!" Khánh bị Trang đuổi thì lủi thủi đi ra bàn ăn chờ con bé.

"Thế là bao giờ chúng mày cưới?"

"Bọn tao gặp họ hàng các thứ xong xuôi hết rồi, thấy bố mẹ đang bàn định cuối năm nay ăn hỏi luôn."

"Chưa tốt nghiệp mà đã cưới rồi á?" Vy nghe xong ngơ người.

"Ừ, tại ông Khánh nhà tao chứ ai, nằng nặc đòi bố mẹ qua nói chuyện ngay sau hôm kỉ niệm." Nói đến đây, hai má Trang bất giác nóng lên.

"Bạn Khánh lớn rồi, biết chịu trách nhiệm rồi!" Vy gật gù như người mẹ thấy con trai mình trưởng thành.

"Tao sắp thành người đàn ông của gia đình rồi! Mày với Kiên cũng xem xét thế nào đi!" Khánh ngồi ở xa mà vẫn cố nói vọng vào.

"Ừ đúng rồi, chúng mày đã tính gì chưa?" Trang thấy vậy cũng hỏi lại Vy lần nữa.

"Thì..bọn tao đính hôn từ hai năm trước rồi đấy?"

"Không, đấy là chúng mày nói chuyện với nhau, còn phải đưa nhau ra mắt đàng hoàng nữa chớ!"

"Còn nhiều thời gian mà, tao cũng không vội lắm."

"Bọn tao chỉ khuyên vậy thôi, quyết định là ở mày, có gì cứ nói với bọn tao."

"Ừ, biết rồi, tao cúp trước đây."

Vy tắt máy, ngửa đầu ra sofa thở dài, không phải là nó không quan tâm đến việc sau này, thứ nó quan tâm là Kiên nghĩ gì về chuyện ấy cơ. Mẹ dạy rồi, con gái không được vồ vập quá, phải để con trai chủ động! Vy vẫn làm đúng tôn chỉ mẹ bảo từ xưa tới giờ, trừ tối hôm qua ra.

"Nghe chừng cũng khó khăn quá..." Vy lại tiếp tục thở dài.

"Thôi kệ đi, xem nốt bộ phim hôm qua đã."

Trong lúc người yêu đang nằm ở nhà, Kiên đang đi siêu thị thì nhận được cuộc gọi từ Khánh.

"Alo, sủa nhanh?"

"Mày không chào hỏi bạn một cách tử tế được à? Toàn học mấy kiểu chào mất dạy của con Vy."

"Người ta gọi đấy là tiếp thu tinh hoa tri thức."

"Thôi, đéo đùa nữa, tao vào chuyện chính luôn." Khánh cạn lời, thằng này càng ngày càng mất dạy (giống hệt con Vy).

"Nãy giờ có ai đùa đâu."

"Ngậm mồm vào và nghe bố mày nói! Nghe cho rõ đây, mình là đàn ông con trai, phải chịu trách nhiệm cho những việc mà mình đã làm, mày hiểu không? Mày có định chịu trách nhiệm với bạn tao không đấy? Để tao còn biết."

"Mày biết để làm gì?"

"Kiếm cho bạn tao thằng biết chịu trách nhiệm."

"Ê mất dạy nha mày? Mày chơi đủ lâu với tao để biết tao không phải cái loại đấy mà."

"Rồi là mày chịu trách nhiệm với bạn tao không?"

"Tất nhiên là có, nhưng mà, tao cũng là bạn mày mà thằng kia? Sao mày nỡ lòng nào giới thiệu người yêu của bạn mày cho thằng khác?" Kiên uất ức mà Kiên không nói.

"Lỡ mày không chịu trách nhiệm thì con Vy thiệt à? Nói gì thì nói chứ bọn tao chơi với nhau từ lâu rồi, đến tầm bây giờ cũng như anh em trong nhà, cũng lo chứ." Khánh thở dài.

"Tao biết rồi, bây giờ đang đi mua đồ về nhà nấu ăn đây, tí nữa nói chuyện với Vy xem sao, tao thì lúc nào cũng được, quan trọng là Vy thôi."

"À mà tao bảo."

"Gì nữa?"

"Chút nữa mà mày có nói chuyện với con Vy ấy, tao khuyên mày nên làm giống như cách tao nói chuyện với Trang."

"Cách gì cơ?"

"Khóc đòi chịu trách nhiệm." Giọng của Khánh nghe như nửa đùa nửa thật làm Kiên không tin vào tai mình.

"Gì cơ?"

"Không đùa, mày phải làm như tao, làm như thế này mới có thể giữ vững địa vị của mày khi về sau có nhân tố mới xuất hiện, tao nghe kinh nghiệm nhiều anh đi trước rồi, có nhân tố mới là mình dễ ra rìa lắm, phải làm cái gì đấy gây ấn tượng sâu đậm thì may ra mình giữ được địa vị. "

"Nói gì nghe thấy gớm." Kiên bĩu môi, làm gì tới cái mức đấy.

"Rồi, tùy mày, tao nói thế này với mày thôi, không nghe rồi mai sau đừng hỏi sao toàn ra sofa ngủ."

"Tao cúp trước đây." Kiên nhét điện thoại vào túi áo.

Sau khi thanh toán xong xuôi, Kiên lại mò đường về nhà, vừa mở cửa đi vào thì đập ngay vào mắt là cô người yêu nằm ngủ quên trên sofa, tay vẫn đang cầm điều khiển, tivi còn chưa tắt.

"Sao em có thể xem nốt nửa phần sau của cả phim mà không có anh hả Vy?"

"Ngủ không thèm đắp chăn thế này xong rồi tí nữa lại cóng chân cho mà xem."

Miệng thì làu bàu nhưng cậu lại đi lấy chăn đắp cho người yêu, vẫn để nguyên tivi chạy nốt phim vì sợ tắt phim thì Vy sẽ tỉnh ngủ. Sau đấy lại rón rén đặt đồ lên bàn bếp chuẩn bị nấu ăn. Vừa nấu ăn, Kiên vừa nghĩ ngợi xem bản thân mình nên cầu hôn một màn ra trò trước hay ra mắt bố mẹ trước.

"Anh vừa mắng vốn em đúng không?" Vy bất chợt lên tiếng.

"Eo, em làm anh giật cả mình." Kiên nổi cả da gà.

"Có tật thì giật mình!"

"Không hề, mà em dậy từ bao giờ thế?"

"Vốn dĩ em có ngủ đâu, em nằm suy nghĩ về cuộc đời thôi, tự nhiên anh bảo em ngủ đó chứ." Vy làm ra vẻ khuôn mặt đắc ý.

"Mà...em có mệt không?" Kiên cúi đầu, đưa tay lên sờ cổ, hai tai nóng ran.

"Em cũng...không mệt lắm..." Tự nhiên nhắc tới chủ đề này thành ra cả hai đứa ngại ngùng không dám nhìn vào mắt nhau.

"Anh sẽ chịu trách nhiệm, chắc chắn." Kiên cầm lấy tay Vy, khẽ hôn lên mu bàn tay.

"Em biết mà."

"Nhưng có một thứ anh cần phải nói trước."

"Hả?"

"Em cũng phải chịu trách nhiệm với anh."

"Cái gì?" Vy hoang mang.

"Anh giữ mình hơn hai chục năm cho em mà em nỡ lòng nào ăn xong bỏ đi. Em phải chịu trách nhiệm nữa chứ, anh là nguyên đai nguyên kiện cho em bóc đấy! Cái gì đầu cũng cho em thử đầu tiên luôn! Nắm tay, ôm, hôn, cả cái kia nữa!" Kiên vừa nói mà mắt vừa ngấn nước.

"Ơ cái gì đấy? Sao anh lại rơm rớm nước mắt?" Vy hốt hoảng, con nhỏ sợ tái mặt luôn rồi.

Thật ra Kiên cũng không ngờ bản thân lại có thể xuất thần đến mức rặn được cả nước mắt thế này, đúng hơn là không ngờ bản thân lại nghe theo kế của thằng Khánh mà làm thật. Hóa ra sâu trong thâm tâm cậu cũng sợ vị trí của bản thân bị lung lay khi có nhân tố mới xuất hiện.

"Em có chịu trách nhiệm không?"

"Ơ, em có, em chịu mà!" Vy vội vàng lau nước mắt cho Kiên.

"Thật không?" Cậu sụt sùi.

"Thật mà."

"Anh không tin!" Kiên gào to hơn cả lúc trước.

"Ơ??" Vy càng lúc càng hoang mang, con bé không biết bản thân phải nói gì nữa, đành hôn lên má Kiên, tới lúc này cậu mới im lặng không gào lên nữa.

"Anh yên tâm, em chịu trách nhiệm!"

-------------------------------- 

 Hạt: 1/6 vui vẻ ạ, tui sẽ quay lại sớm thui. 

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com