Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 2 - Loài hoa chân thật


Chương 1

Sự thật là nói dối nhiều lần.

1.

Đắm chìm trong gian dối...

"Có đôi khi điều gian dối mang tới lại chính là sự thật. Và cô ấy đã tự dối mình."

Những vỏ bọc vô hình...

"Tôi chưa bao giờ thừa nhận nó, nhưng đôi mắt đã vô số lần che đậy bản thân. "

Sự thật là...

"Liệu có bao giờ cần đến khi trái tim chỉ thấy điều mà mình muốn thấy."

Nhưng...

"Tới một thời khắc nào đó, khi tất cả vỡ òa trong ánh hoàng hôn."

Lưỡi dao sắc nhất không phải làm bằng kim loại, đó là giấc mơ...

"Bẻ gãy nó, chấm dứt nỗi đau này, một lần và mãi mãi."

Như gương...

Như ngọn nết.

"Phản chiếu nhưng không phải tất cả. Nó còn chẳng soi nổi chính mình."

Soi sáng tất cả nhưng chưa từng chạm được vào...

"Đã chạm được vào đấy."

Choang!

Tấm gương trên tay tôi vỡ nát. Âm thanh như vội vã tan vào cơn gió. Cô gái đứng kế bên nhìn ánh hoàng hôn nở nụ cười bí ẩn.

2.

Tsubaki - loài hoa sự thật. Cô gái mặc chiếc váy màu lục buông mình xuống giữa ánh nắng đã úa vàng. Cây vĩ cầm đã cũ nằm chỏng trơ, bàn tay mảnh dẻ nắm lấy vĩ nhưng chẳng đưa, cứ để mặc nó với cơn gió.

Gió đã ngừng và mây cũng ngừng, chẳng còn trôi báo hiệu cơn mưa sắp rơi.

Khi ánh nắng cuối cùng thu mình sau ngưỡng cửa, mấy áng mây sẫm màu giống như chực chờ rơi xuống. Rồi những âm thanh nhẹ nhàng, nhành non trên cây anh đào bỗng đung đưa, có cánh hoa nở muộn cũng run lên khe khẽ.

Cô gái thắt ruy băng màu hồng nhạt nói, giọng thầm thì. Những người bạn của cô bỗng nhiên đưa mắt về một góc gần cửa sổ. Cô gái mặc váy màu lục ngồi nhìn lên bầu trời, trong đôi mắt dường như có gì đó thoáng lấp lánh. Cuốn sách để mở ở một trang chỉ có tranh và thoại.

" Các cậu nghĩ Yuuki – chan giờ đang cảm thấy thế nào?"

" Hẳn là rất buồn. Cậu ấy đã ngồi như vậy suốt một tuần nay rồi."

Và không nói chuyện với ai cả.

Cậu ấy chỉ trả lời những câu hỏi của thầy mà thôi.

Cậu ấy còn chẳng nghe tớ nói về cuốn sách mới xuất bản.

Đó là vì cậu đâu có thích nó, Yuu-chan bình thường cũng vậy mà.

Xin lỗi...

Lẽ ra cậu nên tìm cái gì đó khác, người ấy chẳng phải cũng thích đọc sách sao, làm cậu ấy nhớ lại...

Tớ làm sao biết được. Cậu ấy có bao giờ kể đâu.

Cậu lúc nào cũng không nghe thấy.

Nhưng...

" Này. Hay cuối tuần này chúng ta đi đâu đó nhé, có một quán café mới mở ở gần nhà tớ, Yuu-chan rất thích uống café mà."

" Thế còn cuộc thi vào tháng tới."

" Không biết được. Người cậu ấy yêu vừa mất, thật khó để có thể chơi nhạc trong trạng thái như vậy."

Nếu là Yuu – chan, tớ không biết mình có thể chịu được bao lâu?

Gió vẫn thổi và mưa vẫn rơi. Chút lấp lánh vương vãi trên mắt bị lau đi vội vàng. Nghe như tiếng muộn phiền hòa lẫn vào gió, cô gái gục đầu xuống bàn, nhưng đôi mắt vẫn nhìn lên bầu trời. Cuốn sách trên bàn đã gấp lại tự bao giờ. Cái đánh dấu trang chẳng hề ở đó.

4.

...

5.

Mình đã mong chờ nhiều hơn thế, cuốn sách mình mới đọc rất khó hiểu và muốn có ai đó giải thích những điểm ấy.

Mình đã muốn đó không phải là một buổi gặp mặt thông thường, ở phố bên có một tiệm café vừa mới mở và nghĩ rằng sẽ thật vui nếu cùng nhau tới.

Khuôn mặt cậu ấy vẫn cười.

Cậu ấy đã cố làm cho mình cười.

Một bàn tay nhẹ đưa tất cả trở thành câu chuyện cũ.

Nằm ở giữa những ồn ào, bìa nhuộm đỏ và gáy thì rách một vệt dài.

6.

Bông hoa trên tay cô ấy vẫn tươi dù đã bị ngắt khá lâu. Chín cánh hoa phớt hồng như tô điểm thêm chút sắc màu trong căn phòng lạnh lẽo.

Tsubaki – loài hoa chân thật.

"Cái tên đó tớ chưa bao giờ nghe tới."

Tôi lắc đầu khi nhìn vào một tấm gương, nắng đã tàn bên bờ hồ đầy gió. Bia mộ bằng đá cẩm thạch trơ trọi, nét khắc nông, vô hồn.

Thực ra rất nhiều người không biết, chỉ bởi họ mải mê với cái bóng chính mình.

"Bông hoa ấy nói rằng mình xinh đẹp."

Cậu đã lắng nghe nó?

" Không. Tớ chỉ đoán vậy thôi."

Nếu không trực tiếp lắng nghe, có rất nhiều chuyện mãi mãi cậu không bao giờ biết.

" Tại sao lại là loài hoa ấy?"

Đơn giản thôi, cậu chẳng cần nghĩ cũng biết lý do.

Những bông trà không có mùi hương.

" Cậu có biết câu chuyện về loài Mao Địa Hoàng?"

Tớ dám chắc mình đã nghe ở đâu đó nhưng giờ thì không nhớ nữa.

" Loài hoa ấy... xinh đẹp."

Và...

" Tớ lại nghĩ đó mới là loài hoa chân thật. Đến mức chẳng có gì chạm tới."

" Nó rất độc."

Với vẻ ngoài như vậy, lẽ ra nó phải mang đến cảm giác giả dối mới phải.

" Không. Sai rồi. Bởi sự thật mà không đi kèm với đau đớn thì chẳng khác nào một lời nói dối tầm thường."

7.

Quãng đường tới gần cây Piano dài tới nỗi tôi phải mất mấy phút để có thể tới được đó. Nhưng không phải vì khán đài này quá rộng mà bởi đôi chân dường như yếu ớt không muốn bước. Tôi đã cảm thấy vậy ngay từ khi đứng ở bên ngoài. Có khá nhiều người như thế sau mỗi lượt biễu diễn, người nhạc công trẻ tuổi thường dựa vào tường rồi ngẩng đầu nhìn lên cao, không phải trần nhà mà một nơi xa hơn. Tôi không dám chắc lý do của họ và bản thân mình có giống nhau nhưng cái cách thể hiện ra bên ngoài thật không khác mấy.

Hôm nay là một ngày đặc biệt.

Tôi đã chọn bộ váy mình thích nhất, màu lục và có một bông đỗ quyên trên ngực áo. Tôi cũng cố gắng để bản thân trông thật khác thường ngày, búi tóc lên cao và để một ít rơi xuống vai, nở nụ cười mỗi khi trông thấy ai đó bắt chuyện với mình dù chẳng muốn chút nào. Tôi chỉ đơn giản đang làm điều gì đó để quên đi dù biết nó chỉ khiến mọi thứ thêm tồi tệ.

Cây violon hôm nay nặng hơn một chút, cảm giác như cánh tay tôi giữ được nó trên vai cũng đã là một điều thần kì và vĩ thì muốn kéo tất cả xuống.

Chống lại cảm giác đó bằng cách hít thở sâu rồi cúi đầu chào. Tôi bắt đầu phần thi của mình.

Bản nhạc tôi chọn là Hiyoku no Hane. Thực ra không phải là dòng nhạc cổ điển mà chỉ là cover lại từ phần mở đầu của một bộ anime. Tuy nhiên tôi lại rất thích vì giai điệu ấy nhanh nhưng da diết, có phần hợp với tâm trạng mình lúc này bởi cảm giác khó lòng bắt kịp thực tại.

Bản nhạc dành cho cậu ấy. Tôi đã định chơi nó vào lần gặp nhau kế tiếp. Chuyện tôi chơi violon ngoài đọc sách hẳn sẽ khiến cậu ấy rất vui, nếu có thể nhờ anh chủ quán đệm đàn thì còn tuyệt hơn nữa. Tôi đã nghĩ tới âm điệu ấy mỗi khi đặt mình vào giấc mơ và hi vọng vào nụ cười.

Đáng tiếc, cuối cùng tất cả lại tan vỡ nhanh hơn tôi nghĩ, khi nhận ra thì đã thấy bản thân chán ghét nó tự bao giờ. Tôi còn chẳng muốn chạm vào. Tôi còn chẳng muốn nghĩ tới. Cây vĩ như mũi dao sắc nhọn mà mỗi lần thấy nó đều sợ hãi chỉ muốn tránh xa.

Tôi cũng đã muốn bỏ luôn mấy cuốn sách. Nhưng lại nghĩ nếu giũ hết tất cả thì sẽ là gì đây, tôi biết mình dù có thể quên đi nhưng không thể ngừng đau đớn. Cuối cùng đành cất cuốn sách ấy vào nơi mà bản thân sẽ chẳng bao giờ tìm ra.

Đã qua một phần ba thời gian, chừng hơn một phút nhưng cũng giống quãng đường kia, dài tới mức đôi tay chỉ muốn ngừng.

" Cậu sẽ tham gia buổi biểu diễn chứ." Cô bạn thắt ruy băng màu hồng nhìn tôi với ánh mắt đầy hi vọng.

" Năm nay không có ai nổi bật cả. Nếu Yuu – chan không tham gia mình cũng chẳng muốn đi xem."

" Nhưng chẳng phải bạn trai cậu cũng biểu diễn đó sao."

" Không vấn đề gì. Tớ biết quá rõ anh ấy rồi, chỉ là một người đệm đàn chán ngắt thôi mà."

" Cậu đừng có khinh thường họ như vậy chứ."

" Không phải vậy, chỉ là nếu so với Yuuki thì chỉ đáng xếp xó mà thôi."

" Cậu đánh giá cao mình quá. Mình chỉ hay đàn lại mấy bản nhạc trong anime mà thôi, đâu có gì đặc biệt."

" Đó mới chính là đặc biệt đấy. Classic gì chứ, nghe chẳng đâu vào đâu với cái trình độ này. "

" Cậu thì hiểu thế nào được."

" Yuu – chan. Tớ biết là cậu rất buồn. Nhưng nếu âm nhạc có thể làm vơi nỗi buồn thì sao cậu không nên thử. Từ bỏ lúc này chẳng phải sớm quá sao."

Lúc ấy tôi chỉ biết gượng cười. Không có gì sao gọi là từ bỏ.

Một tiếng kêu thất thanh đưa tôi chìm vào giấc ngủ.

8.

Khi tỉnh dậy cũng là lúc buổi biểu diễn kết thúc, tôi mơ hồ nghe được tiếng vỗ tay của khán giả bên dưới. Những cảm xúc vỡ òa trong niềm vui. Nhưng tôi cũng biết mình chẳng còn gì nữa, ngay cả chút cố gắng ấy cũng chẳng thể giữ được nỗi buồn đang dần làm khô héo tháng ngày.

" Này. Cậu có nhớ tớ không?"

Hồi ức theo nắng xuyên qua rèm cửa xua tan đi chút lạnh lẽo rồi hóa thành dáng hình thân quen. Cậu ấy đứng đó, với nhành hoa tím trên tay – loài hoa gian dối.

" Mình đã nhớ cậu rất nhiều. Mỗi giờ mỗi phút đều không thể quên được."

" Xin lỗi nhé."

" Sao cậu lại nói vậy?"

" Xin lỗ vì đã đi mà chẳng kịp nói lời nào."

" Đúng. Cậu thật tệ. Lẽ ra phải tổ chức một bữa tiệc với pháo bông và nến, cùng hát karaoke rồi cuối cùng ôm mình và khóc mới phải."

" Tớ không phải đứa mít ướt như vậy."

" Thế thì mình sẽ khóc."

" Xin lỗi vì đã làm cậu buồn."

" Mình lúc nào cũng như vậy mà."

" Xin lỗi vì chưa nghe cậu đàn."

" Hồi nãy mình đã đàn đấy thôi. Dù mới được một nửa đã ngưng lại rồi."

" Tớ đã làm hỏng cuốn sách ấy."

" Mình sẽ rất vui nếu nó nguyên vẹn nhưng giờ thì không được nữa rồi."

" Thực sự mình mình mới là người có lỗi. Lẽ ra không nên hẹn gặp cậu khi mà biết Kaori cũng ở đó."

" Là lỗi của mình."

" Mình đã không ngăn lại khi biết cậu nói dối."

" Mình đã để tất cả như vậy chỉ bởi nghĩ mọi chuyện sẽ ổn thôi. Sẽ tốt hơn nếu mình không đọc cuốn sách ấy. Nếu mình không phải chỉ biết nói những lời chán ngắn và uống café mỗi lần gặp nhau."

" Xin lỗi."

" Xin lỗi..."

Nhưng không có ai đáp lại. Tôi trông thấy Hikaru nhìn ra cửa sổ, đôi mắt như chạm tới điểm cuối của ánh sáng.

Đừng đi!

Tôi muốn hét lên như vậy nhưng miệng thì khô khốc và ngực đau không thể nào thở được.

Chương 2

Tôi đã ước mình chỉ là một người bình thường nhưng để rồi nhận ra đó chỉ là vô nghĩa.

Tôi đã chọn lựa, rồi hối hận, và rồi quay ngược thời gian để chọn lại lần nữa, đáng tiếc những tấm gương ấy, nó chẳng thể phản chiếu chính mình.

1.

Bản tin buổi sáng phát tin về một vụ án mạng cách đây hai con phố, nạn nhân là một người đàn ông ba tư tuổi đã có vợ được cho là bị chính người tình của mình giết hại . Sau vụ tai nạn tháng trước, đây là lần thứ hai tôi cảm thấy mình bị những chuyện này ảnh hưởng quá nhiều, vội vã nhắm mắt tránh nhìn vào cái xác đã bị căt mất phần đầu nhưng hình ảnh ấy cứ hiện ra trước mắt. Tôi cuối cùng đã mất kiên nhẫn, quyết định chuyển qua kênh khác, đó là một chương trình nói về những điều huyền bí trong cuộc sống. Có một người phụ nữ trung tuổi với mái tóc dài tới ngang lưng, vài sợi phủ qua mắt trông khá là khác so với những người bình thường. Bà ấy đang nói về thứ sáu ngày mười ba, giọng nói trầm mang một vẻ mê hoặc mô tả về những ám hiệu trong ngày ấy.

« Những tấm gương mang một ý nghĩa đặc biệt. Khác với chuyện bạn thấy một con mèo đen hay đi qua dưới thang. Một tấm gương khi vỡ không hẳn là vận rủi, nó là điềm báo cho thấy bạn sẽ mất thứ gì đó. Và bởi cuộc sống luôn là cho và nhận, đôi khi mất mát sẽ mang lại hạnh phúc... »

Trước khi bà ta tiếp tục đưa ra những dẫn chứng, cô gái thắt ruy băng màu hồng đang ngồi cạnh tôi chán nản ấn vào cái điều khiển, màn hình tivi tối đen.

Cô ấy có vẻ giận.

« Bà ta chẳng biết gì về gương cả. »

Ngay cả khi cậu mới chỉ nghe người ta nói một câu sao ?

Nói rồi bàn tay nhỏ nhắn giống như vuốt thứ gì đó trong không khí, nơi ấy lập tức hiện ra một tấm gương nhỏ rồi lập tức vỡ tan.

Tôi giành lấy bộ điều khiển từ tay cô ấy, màn hình sáng trở lại nhưng chương trình đó đã đi đến hồi kết với một câu chuyện tiếu lâm chẳng có gì đáng cười và không hề liên quan đến gương. Người dẫn chương trình và phụ nữ nọ dường như đã quên mất ban đầu họ khi định nói gì cho tới lùi ra phía sau cánh gà.

Nhìn vẻ mặt của tôi, cô ấy mỉm cười.

« Này... »

Khi tôi vừa mở miệng thì bị một ngón tay đặt lên môi.

"Đó là bí mật."

Bí mật ư? Tớ tưởng sẽ chẳng ai nghe được chúng ta nói chứ?

Cô gái mang ruy băng màu hồng nâng chiếc cốc lên môi, một lần nữa hương café tràn ngập căn phòng, một lần nữa cái cốc vẫn trong vắt như pha lê.

" Làm gì để xóa bỏ kí ức khi không có phép màu nào cả."

Đập đầu vào tường sao. Hay tai nạn?

" Và cậu sẽ có một cô bạn gái thuở nhỏ luôn ở bên cạnh?"

" Cô ấy sẽ cố gắng tìm cách làm cậu vui vẻ mà chẳng cần quan tâm cậu thậm chí còn không nhớ nổi cái tên?"

Một cách khác thì sao nhỉ. Cô ấy sẽ giúp tớ tìm lại kí ức.

" và rồi..."

Choang!

Những mảnh vỡ lấp lánh rơi giữa không gian.

Cậu lại làm gì vậy?

" Mình chỉ đang thử xem những suy đoán ấy có đúng không." Nụ cười lém lỉnh ấy khiến tôi không hiểu nổi.

À. Nhân nhắc tới cái tên...

" Cậu vừa nhớ ra điều gì à?"

Không. Chỉ là tớ hình như còn biết tên cậu.

"Nếu cái tên chỉ để định hình kí ức thì mình không cần nó."

Giọng nói ấy bỗng nhiên nhỏ tới mức phải cố gắng mới có thể nghe thấy, giống lời thì thầm với chính bản thân hơn là đáp lại câu hỏi của tôi.

Bởi vì...

" Đối với mình chúng chưa từng tồn tại."

" Không như cậu, mình chẳng có mùa xuân nào cả."

Cậu đã mất đi cảm xúc rồi sao?

" Nếu một kẻ giết người sống trong xã hội không có luật pháp thì đó có phải là tội ác không?"

Hẳn là không, bởi khi ấy ai cũng giống nhau và chẳng có quyền gì để phán xét người khác khi chính bản thân cũng nhuốm máu.

" Yuki."

Hả.

" Nếu cậu cần một cái tên thì hãy gọi mình như thế."

Tuyết ư. Hợp với cậu lắm.

" Đó không phải là tên mình."

" Đó đơn giản chỉ là chút ấm áp còn lại trên thân thể này."

3.

Đó là một căn phòng nhỏ có cửa sổ mở ra vườn, trong vườn trồng khá nhiều hoa trà. Những bông trà nở muộn nhưng vẫn còn tươi sắc, lất phất cánh hồng xen lẫn trắng. Căn phòng đơn giản với những nét thiết kế Tây Âu, tuy nhiên lại thiếu đi những đồ vật huyền bí mà lẽ ra nên có bởi chủ nhân của nó.

Bỏ đi lớp trang điểm, vén tóc ra sau tai, người thiếu phụ ngồi lặng lẽ trong căn phòng ngập nỗi cô đơn, chẳng có gì ngoài bóng tối và giọng nói như vang lên từ một thời xa lắm.

Anh yêu em

Anh sẽ mãi yêu em...

Vậy mà tình yêu ấy giờ đã không còn, vội vã khuất xa, nhanh tới mức cô chẳng kịp đưa tay để níu lại, cũng không cho cô cơ hội để ôm anh lần cuối.

Vì cô còn yêu anh nhiều lắm.

Vì cô sẵn sàng tha thứ nếu anh quay đầu lại.

Vì kể cả khi anh chọn con đường không có cô bên cạnh, cô vẫn sẽ mỉm cười dù biết trong lòng sẽ vĩnh viễn không vui.

Nhưng...

Những đau khổ tràn ra trên khóe mắt. Cô gục ngã trên mảnh vỡ niềm tin. Trộn lẫn từ niềm vui và nỗi buồn, sự phân vân hóa thành muôn vết cắt, đau đớn.

" Gương vỡ có phải là điềm rủi không?"

Cô tự nói với mình.

4.

Tôi lạc bước giữa bầu trời xanh biếc. Những đóa hoa và những đóa đỗ quyên. Cô gái nhìn tôi chẳng nói gì, cứ thế để mặc đôi mắt ngẩn ngơ ngắm nhìn.

Lần đầu tiên biết đâu là sự thật, ngổn ngang gian dối trong lòng trước giờ tan biến. Bông đỗ quyên rơi trong cơn gió vỡ tan thành nhiều mảnh, sắc hồng lất phất giữa trời.

Thiếu phụ quỳ gối bên bia mộ đã lâu. Những giọt nước mắt dưới hoàng hôn cũng dần khô hết chỉ còn lại nỗi sầu muộn trong tim. Tôi không nhìn thấy cảm xúc ấy nhưng lại nghe như tiếng thở than vang vọng mãi quanh hồ.

Choang!

Tâm gương trên tay tôi vỡ nát, giống như đóa hoa ấy.

Bông trà trên tay cô gái biến đi đâu mất.

" Mình cứ nghĩ đó chỉ là kí ức."

Nếu là trước đây hẳn tớ sẽ không đập vỡ tấm gương ấy.

" Cậu đã thay đổi ư?"

Là vì thời gian đã ngừng trôi.

Cô gái thắt ruy băng màu hồng chạm chân vào mặt nước, cả hoàng hôn như bỗng chốc xôn xao. Mặt hồ lấp lánh, gió thêm chút lạnh lùng.

Tà dương sắc và rực rỡ, cắt đi vẻ xanh tươi. DƯới ánh nắng cùng với gian dối, nỗi buồn như tuyết tan đi.

" Sự thật là gì?"

Đâu cần thiết phải định nghĩa một điều như vậy.

" Sự thật là nói dối nhiều lần. Mình đã nghĩ thế."

Nhưng đổi khi chẳng cần nói ra đó sao.

"Cũng tương tự câu luôn ăn cơm bằng đũa mà chưa từng thắc mắc tại sao ấy."

Thực ra có nhiều nơi thậm chí còn dùng tay ấy chứ.

" Vậy café nhé. Luôn có kem và tạo thành hình một con vật dễ thương."

Vẫn có café đen dành cho ai đó thích vị đắng đấy.

" Cậu có vẻ rất vui khi bắt bẻ mình thì phải?"

Không phải mà.

Đấy chỉ là cái định nghĩa của cậu và tớ đang ủng hộ nó.

"Này. Cậu nghĩ gì về cô ấy?"

Ngồi giữa mặt nước, Yuki bỗng nhiên nhìn tôi thật lâu rồi hỏi.

Cậu muốn nói về chuyện gì?

"Điều gì làm cậu thấy ấn tượng?"

Chị ấy xinh đẹp. Như một bông hoa trà.

" Và..."

Cũng rất đáng thương.

Yuki nghe vậy liền đưa mắt nhìn xuống mặt nước. Hồ yên ả và không có sóng, mấy gợn nhỏ không đủ che đi vẻ tĩnh lặng hiếm hoi. Chân cô ấy đang để dưới mặt nước, cố tình khiến nó bị ướt.

" Mình đoán cô ấy rất đau khổ, có thể là tuyệt vọng muốn quên hết tất cả."

Dù bị người mình yêu thương phản bội để rồi mất hết chỉ trong một đêm? Ngay cả cơ hội níu giữ chút hạnh phúc cuối cùng cũng không còn.

" Mình muốn cậu nhìn xa hơn. Thực sự cô ấy đã đạt được chứ không phải mất đi và giờ bế tắc vì không thể thừa nhận."

Cậu luôn khiến tớ không thể hiểu.

" Còn nhớ chuyện về loài Mao địa hoàng chứ?"

Có.

" Chính thế."

Có phải cậu vẫn giận vì chị ấy đã nói về gương trên tivi?

" Mình không giận."

Nhưng cậu đã đập vỡ hết gương trong nhà còn gì.

" Có năm tấm thôi."

" Và chúng không vỡ. Chỉ là từ nay không phản chiếu được nữa."

Chuyện này khác nhau à?

Cô gái tháo cái ruy băng hồng giận dỗi ném nó xuống nước. Một tia nắng vội vã chiếu làm nó tan ra. Nước nơi ấy như xa xăm không thể nào chạm tới.

« Bởi vì cô ấy như một bông trà nên mới vậy. Mỏng manh và màu sắc mà thôi. »

Tôi nằm dài trên mặt nước. Nhắm mắt để nắng khỏi chiếu lên mình. Cảm nhận chút gió. Cô gái cười vui vẻ khi nắm lấy đuôi một con cá đi lạc. Có vẻ con cá sẽ có một ngày không được yên bình. Và nếu xui xẻo, nó có thể biến thành người cùng nên. Điều ấy hẳn rất tồi tệ.

Này. Tớ có nên giúp chị ấy không ?

« Cậu sẽ làm thế này đây khi chuyện đó quá dễ dàng ? »

5.

Bước đi thì không thể quay đầu lại

Nếu tất cả chỉ toàn là gian dối, tôi xin lỗi vì tôi không làm được.

Con đường hẹp và chứa đầy thù hận, từ bỏ hạnh phúc để đổi lấy chút nhân từ.

Thõa mãn khoảnh khắc này hay xoa dịu cả tháng năm.

Café và trà

Sandwich hay Yakisoba

Chân thật hay lừa dối.

Giữa hoàng hôn ngập màu u tối và bình minh tím nửa khung trời.

Những lựa chọn như vòng xoáy cuốn vào những nghĩ suy. Đôi lúc khiến mắt không còn thấy được gì nữa, cuối cùng tự sơn lên trái tim bằng chút mực không màu.

Một trang sách bị xé đi rất vội, sát vào gáy nhưng vẫn có vài chỗ bị rách toạc ra còn ở lại. Nơi ấy có những nốt nhạc quen mà chẳng quen.

Câu chuyện có lẽ sẽ dài hơn nữa nếu tôi không nhìn thấy những giọt nước mắt trên bờ mi ấy. Cô gái tôi yêu chạm vào ảo ảnh của chính mình, chuyện trò dưới nắng mai chỉ để che lấp tháng ngày mong nhớ.

Chạm được vào chưa?

Violon ấy giờ đi xa lắm, không còn dành cho tôi và ngay từ đầu đã chẳng để cho tôi.

Sự thật nếu không đi cùng với đau đớn thì chỉ là lời nói dối vô nghĩa, tôi thà để tất cả hóa thành gian dối mà mang tới nụ cười chưa một lần được hé trên môi.

Choang!.

Đoạn kết

4.

Tách café trên bàn đã nguội, lá trà cuối cùng không chịu nằm yên mà chìm xuống đáy. Hôm nay cô cảm thấy lòng mình yên bình quá. Mưa ngoài kia đã tạnh, nhưng không có nắng, chỉ là mấy áng mây đã nhạt dần đi.

" Yuuki – chan hôm nay không uống trà với bạn nữa sao?"

Anh chủ quán nhìn cô mỉm cười.

" Bạn em hôm nay không tới ạ."

" Vậy à."

" Cậu ấy chắc không bao giờ tới nữa."

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của anh, cô nhấp một ngụm cuối rồi đặt nó tới bên kia góc bàn. Chậm rãi gấp lại cuốn sách đang đọc dở. Cái đánh dấu trang nhiều màu sắc có gắn thêm một bông hoa trà ở cuối.

" Em đã suy nghĩ tới việc uống trà."

" Ế. Em không uống café nữa sao."

" Vâng. Gần đây em nghe nói uống nhiều café không được tốt."

" Café của tiệm anh rất ngon mà. Phải không?"

" Chỉ là đùa thôi ạ. Em muốn thử một hương vị mới."

" Đúng rồi. Anh đã muốn em uống trà từ lâu lắm. Ưm... Nói về hương vị có lẽ sẽ khác café."

" Có rất nhiều vị ở trong một chén trà phải không."

" Trà rất tốt. Anh nghĩ rằng sẽ thật lãng phí khi không ai gọi nó. Mọi người đã quên cái tên đó rồi."

" Họ không quên đâu."

" Nhưng..."

" Chỉ là những bông tuyết không muốn tan giữa một ngày mùa đông."

Cô nhấp một ngụm trà. Nó đắng hơn tất cả những tách café cô từng uống. Nhìn ra ngoài cửa sổ, cô bất giác nở nụ cười.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: