Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Lệ

_Thaomoc_

Nhớ lúc đó, nhận thấy trời như muốn mưa, Tạ Tất An liền dặn dò Tiểu Đệ, đứng ở chân cầu chờ y về lấy ô, Tiểu Đệ ấy, xưa nay chỉ nghe lời mỗi Ca Ca, liền răm rắp đứng im mà nhìn bóng hình y đi xa dần.

Y trở về lấy ô, đi được một đoạn, trời bỗng tối mù tối mịt, mây đen kéo đến che lắp cả ánh sáng kia, gió cuồn cuộn thổi đi từng chiếc lá, cành cây... thực trong lòng lúc ấy chỉ lo cho Tiểu Đệ ở dưới chân cầu vẫn nơi ấy, không ngừng nghỉ, y chạy tới chân cầu mặc cho dòng người đi ngược lại với bản thân.
.
.
.
Phạm Vô Cứu, đứng nơi chân cầu đợi Ca Ca, gió bắt đầu thổi, nước đã chảy xiết, bỗng, không để ý, hắn làm rơi mất chiếc chuông quý giá mà ca ca tặng xuống dòng nước.

Mạng hắn, hắn không coi bằng cái chuông ư?

Chỉ chưa đầy một phút, giữa dòng nước đã xuất hiện một nam nhân đang chơi vơi, trước mắt đã là chiếc chuông, cố với tay tới, nước lại càng đưa đi xa hơn. Cuối cùng, cánh tay đã không còn với tới chuông nữa, mà là cầu cứu người người ở trên cầu. Người đi qua, người thấy người không, nhưng cứ mặc kệ kẻ ở dưới nước, vô tâm lạnh lùng mà chạy nhanh đi.

Con người chơi vơi ấy, đã không còn thấy đâu.

Huynh à, kiếp sau, ta sẽ vẫn là đệ đệ của huynh...
.
.
.

Tạ Tất An tới chân cầu, lúc này, bão cũng qua đi đôi chút, nước chảy xiết ban nãy đã trở về trạng thái ôn hòa thường ngày. Nhìn xung quanh, Tiểu Đệ không còn thấy đâu, chỉ còn thứ đang trôi nổi trên mặt nước, là chiếc chuông y tặng hắn làm quà. Trong lòng hiện nỗi bất an, muốn nghĩ hắn bỏ về, cũng không nổi. Vô Cứu này, nhất định vô ý mà làm chuông rơi xuống sông, biết chiếc chuông, quan trọng như nào với hắn, chắc chắn là đã nhảy xuống sông mà tìm... nước sông khi ấy chảy xiết... không lẽ...

Lặng lẽ chờ đợi dưới chân cầu, ngày một ngày hai... không thấy hắn...

Tạ Tất An, y là biết, kiếp này có duyên, mà không có phận. Thôi thì... Đệ Đệ. Kiếp sau, ta và đệ, vẫn là huynh đệ nhé?

Sợi dây thắt trên cổ y, y không đau mà khóc. Y vì Đệ Đệ ra đi, mà rơi lệ.

Huynh tìm hắn dưới hoàng tuyền...

.
.
.

May thay, chẳng nhất thiết là phải kiếp sau. Sau khi chết đi. Chợt được mời tới trang viên nào đó. Trong thư, có ghi rõ cái tên :"Phạm Vô Cứu"

Không ngại không ngần, y đến ngay trang viên.

.
.
.

Chớ trêu thay... vẫn là Huynh Đệ thân thiết, chỉ là không thể gặp nhau... người này ở trong ô, say giấc nồng, người kia ở ngoài, tham gia trò chơi sinh tử đáng sợ.

Lúc nào thấy Bạch, là không thấy Hắc. Ngày Hắc ra ngoài, là Bạch ngụ trong ô mà khóc thầm.

Quằn quại, đau đớn cả hai.

Hai người, một trắng một đen, một ôn nhu một đáng sợ, lại hợp nhau đến lạ thường. Lúc chết còn muốn gặp lại người kia

Nửa Chủ trang viên nơi đây, mang tên Nightingale, có chút thương xót cho cặp Huynh Đệ này, thà đừng tới đây, để luân hồi chuyển kiếp, ông trời nhất định không phụ hai người, cho gặp lại nhau lần nữa. Tới đây rồi, mới biết đớn đau và cay đắng là như nào. Biết là luôn ở bên nhau, nhưng không thể chạm tới, không thể cười nói...

Cô bèn có ý hỏi Chủ Trang Viên, có cách nào thương tình mà cho cả hai được cười nói, được nhìn thấy nhau.

Chủ Trang Viên lạnh lùng gửi lá thư về, nội dung u ám :"Cái gì cũng có cái giá của nó"

Ý ở đây, muốn được gặp nhau, không phải tự nhiên mà có.

Nightingale lập tức gọi Tạ Tất An, người thường ở ngoài.

Tất An trang phục chỉnh tề, tới gặp Nửa chủ trang viên.

Căn phòng ám u chỉ riêng hai người.

Ngược lại với vẻ u ám của căn phòng và Nửa Chủ Trang Viên. Y lại nở cụ cười mà hỏi :"Vậy... gọi Tất An tới là có chuyện?"

"Ta muốn ngươi tham gia một trận đấu đặc biệt. Martha, Norton, Shaman và Mike. Giành được toàn thắng, hai ngươi được gặp nhau, ngày một ngày hai thì không biết. Muốn vĩnh viễn, chỉ mười phút trở xuống."

Y hiểu ý cô ta, hai ngươi ở đây, là y và hắn. Chỉ cần toàn thắng thôi sao, ha. Đơn giản với vị thợ săn mang danh Wuchang. Nhưng cái khó, là chỉ mình y - mình Tạ Tất An, khó hơn, là bốn kẻ kia. Người có súng, người thì nguyền rủa, người có nam châm, người khiến thân y như lửa đốt, hay như rơi vào băng tuyết...

Mặc kệ tất cả, chỉ cần gặp lại hắn, y sẽ làm mọi thứ...

Tiếng vỡ của mảnh thủy tinh nào đó.

Đằng sau không còn là lũ người sinh tồn, mà là một góc của Công Viên Ánh Trăng.

Thực sự là có lợi, mà cũng ngược lại. Y di chuyển nhanh, nhưng nơi này quá rộng. Được gặp hắn hay không, phụ thuộc vào trận đấu này.

Y hoàn toàn khác, với người khác, có lẽ đã sinh áp lực, còn y, càng thêm sinh lực mà săn đuổi.

Đầu tiên, là Norton Campbell, tên này như luôn bị săn đầu tiên, kiểu gì cũng có Shaman ở đây, nhìn xung quanh thật cẩn thận. Tốt nhất là nên giết Shaman trước. Không hổ danh là Tất An, nữ phù thủy ở một góc khó nhìn được, đang tích sọ, kẻ bị săn đầu tiên, là cô ta. Rồi đến Norton, tiếp đó là Mike, cuối cùng là Martha.

Y đã toàn thắng, kéo dài 9 phút 59 giây, có phải là may mắn hay toàn lực là chưa biết. Nhưng mà... được gặp hắn rồi...

Trận đó y lãnh không ít thương tích, bị tên Norton cho hẳn 10 viên nam châm. Bị nguyền rủa bao lần cũng không để ý, cả thân lúc như lửa đốt, lúc như đóng băng... phát súng cuối cùng... tất cả khiến y phải loạn choạng đến gặp Nửa chủ trang viên đây.

Nửa Chủ trang viên biến mất, y ngạc nhiên. Cô ta không lẽ là nói dối?

Chợt từ sau, bàn tay ai đó chạm vào vai y. Y quay mặt ra sau... là Vô Cứu, là đệ đệ y, hắn đang ở đây, ở ngay trước mắt y... hắn cũng không khỏi bất ngờ, vẻ mặt nửa vui nửa ngạc nhiên.

"Tạ Huynh?"

Giọng hắn cất lên, chất giọng y đã luôn muốn nghe bao lâu đây...

"Ừm, Huynh đây, Vô Cứu..."

Y chợt khựng lại, có gì đó... làm y không thể nói tiếp được. Lệ cứ trực chờ chảy ra khỏi khóe mắt, y lấy tay che đi đôi mắt tím huyền... nấc lên từng tiếng.

Y được gặp hắn rồi... cô ta không dối y...

Vô Cứu thấy Ca Ca như vậy mà khó xử, luống cuống ngồi cạnh Tất An.

"Huynh đừng khóc nữa... huynh buồn sao..."

Đứa trẻ này quả là ngốc, y không buồn.

"Không có... ta không buồn, chỉ là... ta được gặp đệ rồi..."

Y ngất liệm đi, dựa vào người Vô Cứu. Đôi mắt tím huyền nhắm lại.

Nụ cười hạnh phúc còn đọng lại trên môi, bên cạnh y, là đệ đệ sinh ra vào tử cùng y. Không còn gì để lo lắng nữa rồi, hắn ở bên cạnh, sẽ không xa y nữa...

__________________

1. Chuyên : Đam, Bách SE.

Không chuyên : Ngôn Tình, HE, H+, Kinh dị, phiêu lưu...

2. Viết lách giống như một nghệ thuật truyền tải cảm xúc... cũng như áp dụng môn Ngữ Văn một cách Có VẺ ThỰc Tế :v.

Viết lách vì đam mê

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com