2
Canteen bệnh viện ở một khu riêng nên tốn khá nhiều thời gian để di chuyển tới đó, cả quãng đường đi Sun và Dunk đều nói chuyện với nhau rất vui vẻ, có trời mới biết để được đi cạnh bác sĩ Dunk như bây giờ Sun đã phải gom hết sự dũng cảm của mình để mời cậu.
Không sai, ngày từ ngày đầu gặp Dunk y đã bị cảm nắng mất rồi, một người con trai vừa dịu dàng lại ôn nhu như cậu rất dễ dàng có thể chiếm được cảm tình của mọi người xung quanh. Sun mặc dù rất thích cậu nhưng y không dám thổ lộ ra quá rõ sợ sẽ khiến cậu không thoải mái. Nhưng y không biết được rằng đôi mắt của kẻ si tình là thứ duy nhất không thể nào che đậy cũng như giấu giếm được.
Mỗi lần nhìn thấy Dunk ánh mắt ấy như chứa đựng cả một bầu trời đầy sao vậy, mà Dunk chính là ngôi sao đẹp nhất và sáng nhất trong đó.
"Cậu muốn ăn gì, tôi mời." Dunk quay ra hỏi Sun
"Anh không cần vậy đâu, sao lại để bác sĩ hướng dẫn mời sinh viên thực tập như này được."
"Vậy cậu định cãi lời bác sĩ của cậu đúng không?"
"Ý tôi không phải như vậy mà."
"Thôi được rồi không tranh cãi nhiều nữa, lần này tôi mời cậu lần sau cậu mời tôi có được không?"
Nhìn nụ cười rạng rỡ trên môi Dunk khiến Sun đứng hình, bác sĩ Dunk lúc cười lên trông đẹp thật. Mải ngắm cậu mà y quên mất Dunk đang gọi y để chọn món, phải đến khi cậu lay người y mới tỉnh.
"Sun, cậu có sao không?"
"À không, tôi không sao."
"Tôi gọi cậu nãy giờ mà cậu không trả lời, cậu muốn ăn món gì?"
"Cho tôi một phần gà sốt phô mai với cơm rang thập cẩm đi. Còn bác sĩ anh ăn gì?"
"Tôi ăn mì."
Hai người nhanh chóng nhận lấy đồ ăn của mình rồi quay về bàn, so với phần ăn của Sun thì của Dunk chả đáng là bao nhiêu cả, cậu chỉ coi việc ăn như để duy trì sự sống thôi còn việc thưởng thức nó từ lâu cậu đã không cần rồi
"Sao anh ăn ít quá vậy bác sĩ?" Nhìn Dunk vừa ăn được năm đũa mì đã buông xuống khiến Sun không khỏi ngạc nhiên, cậu thậm chí còn chưa ăn được một nửa nữa.
"Tôi ăn thế là no rồi."
"Anh ăn ít như thế thì làm sao có sức để làm việc chứ bác sĩ?"
"Tôi ổn mà."
"Không được, anh phải ăn thêm nhiều nữa lên, hay anh ăn thử một phần đùi gà giúp tôi đi ha."
"Không được đâu Sun, tôi no lắm rồi."
"Bác sĩ cứ ăn thử đi ngon lắm, nếu anh không ăn thì tôi cũng sẽ không ăn nữa."
Nãy giờ Sun chìm trong cảm giác ở cạnh crush mà đã động đến miếng cơm nào đâu, toàn bộ phần đồ ăn của y đều còn nguyên nếu giờ mà y không ăn thì chả nhẽ bỏ đi hết. Dunk đành nghe theo lời cậu ta thử ăn một cái đùi gà.
Ừm, cũng ngon thật.
Vừa ăn Sun vừa hỏi cậu rất nhiều những kiến thức chuyên sâu, cậu cũng rất sẵn lòng truyền đạt hết những kinh nghiệm cùng kiến thức của mình cho một người tài giỏi như y.
Giờ ăn trưa kết thúc, hai người bắt đầu trở về với công việc của riêng mình. Y tá báo cho Dunk rằng có một bệnh nhân mới tới vừa nhập viện trưa nay, anh ta bị chấn thương nặng do tai nạn.
"Đã có ai xử lý vết thương cho anh ta chưa?" Dunk vừa xem sổ bệnh án vừa hỏi cô y tá đi cùng.
"Y tá Cake và bác sĩ Ming đã sơ cứu cho anh ta rồi, giờ cần bác sĩ đến để kiểm tra xem tình hình của anh ta thôi."
Dunk đứng trước cánh cửa phòng VIP gõ ba cái rồi mới mở cửa bước vào, trên giường bệnh là cậu thanh niên mới tầm 19-20 tuổi, đầu và chân tay cậu ta bị bọc kín bởi băng vải trắng, vừa nhìn đã biết là bị thương không hề nhẹ. Ngồi bên cạnh giường bệnh là người đàn ông mặc vest đen vô cùng quen thuộc, là Joong.
"A, sao anh lại ở đây." Dunk mất mấy giây vì bất ngờ sau đó quay lại trạng thái bình thường.
Joong nhìn thấy người đến là Dunk thì rất không vui, hắn lên tiếng, "Tôi nói là tìm người giỏi nhất trong bệnh viện này đến xem em trai tôi cơ mà, sao mấy người gọi cậu ta tới."
Thái độ này của hắn cậu đã quá quen rồi.
Cô y tá đứng bên cạnh thấy Joong lớn tiếng liền lắp bắp nói, "Các bác sĩ khác hiện không có ở đây, trong những bác sĩ đang trực thì bác sĩ Dunk là giỏi nhất rồi ạ."
"Vậy sao? Tôi không cần biết mấy người thay người khác ngay cho tôi, tôi không cần cậu ta tới khám."
Cậu con trai đang nằm trên giường lúc này mới tức giận nói, "Anh bị sao vậy, anh Dunk khám cho em thì có sao đâu, anh ấy là người thân thì chẳng phải càng an tâm hơn sao."
"Phuwin đừng nhiều lời, chuyện của em đi đua xe anh còn chưa nói cho ba mẹ biết đâu đấy. Để cậu ta khám cho em như cái cách mà chị cậu ta đã làm với Bell sao." Hắn nói một cách đầy khinh bỉ.
"Đủ rồi Joong, nếu anh không muốn vậy thì em sẽ đi nhưng anh không được phép xúc phạm đến chị gái em ngay trong bệnh viện này."
"Tôi nói thế thì như nào, chị của cậu chính là kẻ giết người đấy. Cậu có làm cách nào thì cũng không thể chối bỏ được việc này đâu, nghe chưa."
"Hai người đừng vậy nữa, sao anh lúc nào cũng cãi anh Dunk hết vậy, anh muốn cãi nhau thì để sau đi." Nói rồi Phuwin dùng khuôn mặt nũng nịu của mình hướng về phía Dunk, "P'Dunk đến khám cho em đi, em thấy đau đầu quá à."
"Được rồi, em đợi anh kiểm tra cho em."
Joong không thể làm được gì khác ngoài hậm hực bỏ ra bên ngoài, nếu hắn tiếp tục ở trong căn phòng kia chắc chắn hắn với cậu sẽ cãi nhau to mất.
Kết quả kiểm tra được đưa ra, Phuwin bị gãy xương chân và trệch khớp khuỷu tay, trên trán bị rách phải khâu mất 8 mũi. Đây hoàn toàn là chiến tích do cậu út nhà Aydin gây ra sau vụ cá cược đua xe trên núi với đám bạn của mình.
Xế chiều, ba mẹ Joong sau khi nhận được tin liền tức tốc chạy qua bệnh viện xem con trai út nhà mình. Nhìn viên ngọc mà mình nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa đang bị băng bó khắp người, mẹ Joong không khỏi đau lòng. Sau khi đau lòng cho con trai cưng xong hai người hai bên mắng cậu té tát vì tội đi đua xe, mà đã vậy lại còn đua xe trên núi.
"Sao mà con khờ thế hả Phuwin, con có biết trên núi nguy hiểm biết bao nhiêu không, nếu con xảy ra mệnh hệ gì thì làm sao mẹ con sống nổi đây hả?"
Người vừa bị bệnh lại vừa bị ăn mắng kia im bặt không dám hó hé câu nào, tại vì chính bản thân cậu là người đã làm sai mà.
Cũng may là Dunk kịp thời tới nơi giúp Phuwin thoát khỏi tình cảnh bị nghe chửi này.
"Cháu chào hai bác ạ, cháu đến để thay thuốc cho Phuwin."
Thấy Dunk đến, ba mẹ Joong vui mừng chào đón cậu, hai người thừa biết những chuyện đã xảy ra giữa Joong và Dunk, họ cũng đã hết lòng khuyên nhủ rồi nhưng cũng không thể nào xóa bỏ đi hận thù của hắn đối với cậu. Cả hai người thực sự không biết tại sao đứa con trai của họ lại mù quáng vì một người phụ nữ không đáng như vậy.
"Dunk đến hả con, lại đây, sao dạo này nhìn con lại tiều tụy thế này?" Mẹ Joong lên tiếng hỏi trước.
"Dạ, là do con trực ở bệnh viện nhiều nên chưa có thời gian chăm sóc bản thân thôi ạ." Dunk cười đáp, trái ngược với Joong ba mẹ hắn đối xử với cậu vô cùng tốt, cậu cũng rất yêu thương hai người.
Trung tâm của câu chuyện bắt đầu chuyển từ Phuwin sang Dunk, rõ ràng người bị bệnh mới là người cần quan tâm chăm sóc cơ mà ba mẹ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com