23
Lại một năm gần trôi qua, giao thừa sắp tới người người nhà nhà đổ xô đi sắm sửa đồ đạc về trang trí nhà cửa, năm trước việc này là do một tay Dunk làm, từ nấu đồ ăn đến dọn dẹp chuẩn bị các thứ. Nhưng năm nay trọng trách ấy đã bị thay đổi rồi, với bệnh tình của Dunk cả nhà không ai vui vẻ để đón năm mới được, mặt ai cũng tràn đầy vẻ ủ rũ. Ngay cả Phuwin bình thường luôn vui tươi hoạt bát giờ đây cũng vậy.
Joong là người đầu tiên sốc lại tinh thần của mình, nếu cả nhà cứ như này thì làm sao Dunk có thể vui vẻ được chứ.
Một cuộc họp gia đình được tổ chức, cả bốn người bọn họ đều có mặt ngoại trừ Dunk.
"Ba, mẹ con nghĩ nhà mình không nên cứ buồn bã như này nữa, chẳng phải bác sĩ nói cần phải giữ cho không khí luôn vui vẻ như vậy bệnh tình của Dunk mới có thể cải thiện sao. Em ấy đã như vậy rồi giờ mọi người cũng buồn như em ấy, thì làm sao có thể giúp Dunk được."
Những lời của hắn đã đánh trúng vào lý trí của hai ông bà, đúng vậy nếu cả nhà cứ ủ rũ vậy cuối cùng ai sẽ là người giúp đỡ và chăm sóc cho Dunk.
"Con nói đúng, giờ mẹ sẽ sai người làm đi mua đồ trang trí về đây, nhà chúng ta năm nay vẫn sẽ đón tết."
"Không cần đâu mẹ, con định hôm nay sẽ dẫn em ấy ra ngoài mua chút đồ, Dunk từng nói rất muốn đi mua sắm với con biết đâu tiếp xúc với không khí ngoài kia giúp em ấy nói chuyện lại thì sao."
"Nhưng ở ngoài đấy đông người, thằng bé cũng sắp sinh rồi nguy hiểm lắm." Mẹ Joong không khỏi lo lắng.
"Mẹ đừng lo đích thân con sẽ lo cho em ấy mà, con cũng sẽ gọi thêm vệ sĩ nhà mình đi theo nữa."
"Vậy cũng được, hai đứa mau đi sớm rồi về sớm còn ăn cơm."
Joong hớn hở chạy lên trên phòng gọi Dunk, người kia đang ngồi im trên chiếc ghế ngoài ban công ngắm cảnh, nhìn từ cửa mới thấy bóng lưng nhỏ bé kia cô đơn biết nhường nào.
"Dunk sao em lại ra đây ngồi."
"Em mau vào phòng đi, ngồi ngoài đây mệt lắm. Nhanh nào, anh đưa em vào thay quần áo rồi chúng ta đi dạo phố có được không." Joong đi đến bên cạnh đỡ cậu dậy, Dunk vẫn im lặng như cũ nhưng khi nghe đến đi chơi ánh mắt vô hồn ấy trở nên có tiêu cự nhìn vào mặt Joong.
Đây là một biểu hiện hết sức đáng mừng, hắn như mở cờ trong bụng, hóa ra em ấy thích đi chơi nếu vậy thì hắn không ngại ngày nào cũng sẽ đưa cậu đi, chỉ cần khiến Dunk khỏi bệnh hắn có thể trả bằng bất kì giá nào.
'Em thích đi chơi hả? Được rồi chúng ta đi thay quần áo thật đẹp đã rồi cùng nhau đi mua đồ tết nhé." Mặc quần áo cho Dunk xong xuôi Joong không quên quỳ một gối xuống đối mặt với hai bé con trong bụng, "Còn hai đứa thích mua đồ mới không nè ba sẽ mua cho hai đứa."
Hai đứa nhỏ như nghe hiểu được tiếng của hắn, đạp liên tục vào bụng cậu, "Ai da các con cũng thích như ba nhỏ của con sao?"
Dunk hôm nay mặc một chiếc áo hoodie bigsize, vì bụng của cậu rất lớn nên chiếc áo này là thoải mái nhất rồi. Chiếc áo thu đông không quá nóng cũng không khiến Dunk cảm thấy quá lạnh phối với chiếc quần màu trắng, nhìn vừa đáng yêu lại vừa ngây thơ. Ai mà nghĩ rằng cậu đã sắp bước sang tuổi hai mươi lăm đâu chứ.
"Ba, mẹ chúng con đi một lát rồi sẽ về ngay nhé."
"Hai đứa nhớ cẩn thận đó, Dunk cảm thấy vui không con?"
Đáp lại câu hỏi của bà là nụ cười tươi trên môi cậu, hai ông bà đều cảm thấy ngạc nhiên, Joong nói đúng vừa được đi ra ngoài thái độ của Dunk đã trở nên tốt hơn rất nhiều. Hai ông bà thầm nhủ sau này phải dắt cậu ra ngoài nhiều hơn mới được.
Phố Siam luôn được mệnh danh là thiên đường mua sắm, vui chơi và giải trí bậc nhất Thái Lan, các gian hàng đồ tết được bầy bán khắp các nẻo đường. Không khí ở nơi đây cũng luôn tấp nập, người qua kẻ lại đông như kiến.
Joong từ lúc xuống xe đến giờ luôn kè kè bên người của Dunk và đương nhiên cả vệ sĩ cũng vậy, nhưng vì sợ gây ảnh hưởng đến mọi người xung quanh hắn ra lệnh cho vệ sĩ đi cách xa hai người bọn họ ra. Giờ phút này đối với Joong là một trong những khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong đời hắn, tay trong tay cùng người mình yêu đi dạo phố thật ấm áp biết nhường nào.
Tâm trạng của Dunk so với lúc ở nhà cũng vui vẻ hơn hẳn, không phải là cậu cười nhiều mà là mọi phản ứng của cậu với mọi người và sự vật xung quanh. Nhìn Dunk như vậy Joong cũng thầm mừng trong lòng, đây là lần đầu tiên hắn cùng cậu đi dạo phố như này.
Joong dường như đã quên mất rằng mình đang là một giám đốc đầy quyền lực của tập đoàn SA, giờ đây hắn như một đứa trẻ con kéo Dunk đi hết chỗ này đến chỗ khác vui chơi. Đương nhiên việc bảo vệ an toàn cho Dunk vẫn luôn được hắn đặt lên hàng đầu.
Đi qua một hàng bán bánh kem, Dunk bỗng lên tiếng, "Tôi muốn ăn bánh."
Giọng nói vô cùng nhẹ nhàng nhưng cũng đủ để Joong ngay lập tức quay lại mà chú ý, hắn mừng rỡ nhìn vào mặt cậu, "Em nói lại một lần nữa được không?"
"Tôi muốn ăn bánh, anh phiền quá đấy." Dunk tỏ vẻ ghét bỏ.
"Được, em đợi anh nhé, anh sẽ chạy vào mua cho em." Vì cửa tiệm rất đông Joong không muốn kéo theo Dunk len lỏi vào trong đám người ấy, không khí vừa ngột ngạt lại vừa nhiều người, lỡ xô phải người cậu thì làm sao. Hắn ra hiệu cho mấy vệ sĩ đi theo nãy giờ lên đứng bên cạnh cậu rồi mới an tâm bước vào.
Sau gần hai mươi phút xếp hàng, Joong cuối cùng cũng có được một phần bánh kem mang về cho bé mèo nhỏ nhà mình, hắn vui mừng cầm bánh chạy ra ngoài định bụng sẽ khoe với cậu nhưng mèo nhỏ của hắn đi đâu mất rồi.
Joong hoảng hốt chạy xung quanh tìm kiếm khắp nơi, vẫn không thấy cậu và bóng dáng của mấy vệ sĩ kia đâu. Có trời mới biết bây giờ Joong đang hoảng loạn biết nhường nào, hắn điên cuồng gọi điện thoại cho cậu nhưng không liện lạc được, số máy của bọn người kia cũng vậy. Toàn bộ lý trí của hắn như sợi dây đứt phựt đi, Dunk của hắn sao lại biến mất rồi, nhỡ em ấy xảy ra chuyện gì thì sao?
Sắc trời đã nhá nhem tối mà hai người họ vẫn chưa về khiến hai ông bà ở nhà lo lắng không thôi, sốt ruột gọi điện cho cả Joong lẫn Dunk nhưng không ai bắt máy. Mẹ Joong bắt đầu sốt ruột đứng lên đi đi lại lại.
"Ông à, sao tôi lại cảm thấy bất an quá, cả người cứ bồn chồn không yên, không biết hai đứa nhỏ có xảy ra chuyện gì không?"
"Bà đừng lo lắng quá, chắc bọn nhỏ ham chơi một chút thôi."
Cánh cửa nhà mở ra, Joong một thân tiều tụy một mỏi bước vào nhà, cả người hắn thơ thẩn, đầu tóc rối bù. Nhưng tại sao Dunk lại không đi bên cạnh hắn chứ, thằng bé đâu rồi.
Hai ông bà chạy vội đến hỏi Joong, "Sao con về một mình vậy, Dunk đâu?"
Nói đến đây Joong không kìm nén được nữa hắn suy sụp quỳ xuống sàn, "Ba mẹ, con không thấy Dunk đâu hết."
"Sao, con nói rõ đi xem nào, sao lại không thấy thằng bé."
Joong đem từng chuyện một kể lại cho ba mẹ hắn nghe, hai ông bà nghe xong cũng như người mất hồn thậm chí mẹ hắn còn suýt ngất đi.
"Mày đã hứa gì hả, mày sẽ luôn bảo vệ thằng bé cơ mà thế bây giờ nó đâu rồi. Dunk đang mang thai lại còn bị bệnh nữa, nó có thể một mình đi đâu chứ."
Cả nhà dáo dác đi tìm Dunk, ba Joong ngay lập tức liên hệ cho người của mình đi khắp thành phố này tìm cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com