Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

30




Joong đang ngủ liền đột nhiên tỉnh dậy, hắn cảm thấy một nỗi bất an đang mãnh liệt trào dâng trong lòng hắn. Mở mắt ra thấy người kia vẫn đang nằm im quay lưng về phía mình yên ổn ngủ, hắn không khỏi thở dài đầy nhẹ nhõm, tự trách bản thân mình đã quá nhạy cảm rồi.

Vừa định nằm xuống đi ngủ tiếp, hắn chợt nhận ra trong không khí có một mùi gì đó không đúng, một mùi tanh tanh...giống như là máu vậy.

Máu, Joong hoảng hốt bật đèn lên rồi xoay người Dunk lại, hắn tá hỏa khi thấy trên cánh tay trắng nõn của cậu hằn đầy những vết răng, có vết đã máu thịt lẫn lộn không thể nhìn ra nữa, vậy mà người kia vẫn đang tiếp tục tự cấu xé thân thể mình, nó như là một loại giải thoát đối với con người đang trên bờ vực tuyệt vọng kia.

"Dunk, bỏ ra đi." Joong hét lên rồi nhanh chóng gỡ tay cậu ra. Nhìn cánh tay chảy máu đầm đìa Joong như chết lặng đi, hắn sợ hãi chạy ra khỏi phòng đi tìm hộp y tế nhưng hơn thế nữa, hắn không dám đối mặt với Dunk trong tình trạng này. Sức khỏe tinh thần của cậu đang càng ngày chuyển biến nặng hơn.

Đứng trước cánh cửa gỗ to lớn, Joong không dám mở nó ra bởi vì trong đó đang có một Dunk Natachai bị hắn hành hạ đến mức sắp phát điên luôn rồi. Hắn khóc, những giọt nước mắt đầy đau đớn.

Joong nhẹ nhàng xử lí vết thương cho Dunk sau đó băng bó chúng thật cẩn thận, mỗi cử chỉ của hắn đều thật nhẹ nhàng như sợ đau đến cậu nhưng Joong không biết rằng, giờ Dunk đã chẳng thể cảm nhận được bất cứ cảm xúc gì nữa rồi. Cậu đã chịu thua, phó mặc thân mình cho số phận đầy nghiệt ngã.

"Lần sau nếu em muốn hãy cắn anh đi, đừng tự làm đau mình nữa được không. Anh thừa nhận nếu em muốn trả thù anh, muốn anh phải sống trong đau khổ thì em đã làm được rồi đấy, mỗi lần em tự cắn bản thân mình là anh lại cảm thấy như bản thân mình chết đi một lần vậy. Xin em, đừng tự hành hạ mình nữa."

Cầm lấy đôi bàn tay vừa được băng bó xong, Joong nâng niu mà hôn từng chút một lên đó. Nước mắt hắn không kìm được mà tuôn ra.

Ngày hôm sau khi Dunk tỉnh dậy, cậu bất ngờ khi phát hiện ra chiếc xích dưới chân đã được Joong tháo ra rồi. Niềm vui chưa được lâu thì Dunk lại trở lại với tâm thế trầm mặc như mọi ngày, vậy thì sao chứ chắc chắn ngoài kia hắn vẫn tìm ra một cách nào đó để cậu không thể rời đi được.

Đúng là như vậy, ngoài kia có rất nhiều vệ sĩ đã được hắn thuê về để canh giữ, từ cửa phòng của Dunk cho đến cổng biệt thự. Đây là căn nhà bí mật của Joong, hắn đã mua nó từ hai năm trước và có rất ít người biết được sự tồn tại của căn nhà này. Ngay cả Dunk đây cũng là lần đầu tiên biết đến nó.

Dunk lẫn Joong biến mất được năm ngày khiến mọi người bên kia lo lắng đến sốt ruột lên mà đi tìm, bọn họ chỉ có thể liên lạc với Joong còn Dunk thì không thể nào. Mochi lẫn Soju trong một thời gian dài không được gặp cả hai ba của mình cũng bắt đầu quấy lên, hai đứa nhỏ bình thường rất ngoan ngoãn nhưng hai ngày nay khóc lóc cả ngày, sữa cũng không chịu ăn.

Hôm nay bé Mochi còn bị sốt nữa dọa ba mẹ Joong một trận sợ hú hồn, dỗ mãi cũng không dỗ được bảo bối của mình hai ông bà cũng bất lực, ba nhỏ nó thì mất tích mấy người được giao đi tìm Dunk chẳng tìm được chút thông tin nào về cậu cả, còn Joong thì mấy ngày rồi chưa về nhà, lần nào gọi điện cũng chỉ dặn dò hai ông bà chăm sóc tốt cho hai bé.

Trước sự vô tâm của hắn, mẹ Joong không chịu được nữa đã gọi điện chửi cho hắn một trận.

"Mày làm ba rồi mà sao vô tâm thế hả, bây giờ một là mày về đây hai là mày đợi cho con mày ốm đến nhập viện đi."

Nghe xong Joong tá hỏa bỏ hết mọi việc chạy về bên nhà chính, cả căn nhà yên ắng giờ đây tràn ngập tiếng khóc của trẻ con, tiếng khóc ấy cứ kéo dài dai dẳng mọi người không ai có thể dỗ dành bé được. Mochi khóc nhiều đến nỗi giọng của bé giờ đã khàn cả đi, bé Soju thấy anh mình không khỏe cũng bắt đầu ậm ọe khóc thét làm hai ông bà cùng bảo mẫu bận đến điên đầu.

Joong chạy vào đến nơi thì thấy bé Mochi đang được mẹ hắn bế trên tay khóc lạc cả giọng đi, bà thấy hắn về liền sốt ruột giục, "Mày không lại đây bế nó đi."

Vừa vào vòng tay của Joong bé đã hết khóc hẳn, chỉ còn lại những tiếng nấc nhẹ. Thấy thằng bé cuối cùng cũng nín khóc khiến mọi người trong nhà không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

"Mẹ, chuyện gì đã xảy ra vậy hả?"

Mẹ hắn hai mắt rưng rưng oán trách, "Còn sao nữa hả? Dunk biến mất mấy ngày nay, cả mày cũng không về nhà, hai đứa tụi nó không được gần ba ruột nên mới khóc quấy như thế đến cả Mochi cũng bị bệnh luôn rồi."

Hắn thật sự cảm thấy có lỗi khi đã khiến mọi chuyện trở nên như này, có lẽ hắn đã thua rồi, hắn nên thả Dunk ra thôi.

"Dunk biến mất không tung tích khiến ba mẹ nó bên Canada khóc lóc không thôi, hai người họ vừa đáp xuống đã dáo dác đi tìm thằng bé mấy ngày hôm nay rồi. Đến cả nghỉ ngơi cũng không đủ, mày cũng bớt thiếu trách nhiệm lại đi, ở nhà mà chăm sóc cho Mochi với Soju, hai tụi nó đã không được gặp ba nhỏ rồi, giờ mày còn định không ngó ngàng gì tới nữa sao."

"Con xin lỗi."

Joong định rằng hôm nay sẽ về thả Dunk ra sau đó đưa cậu về đây nhưng hắn đâu ngờ được, chỉ một ngày rời đi hắn đã mất cậu mãi mãi rồi.

Hôm nay là một trong những ngày hiếm hoi Joong không có trong nhà, vừa sáng nay khi thấy hắn nhận điện thoại trong trạng thái hốt hoảng rồi chạy vội ra ngoài Dunk biết rằng thời cơ của mình đã tới. Mọi giấy tờ cùng điện thoại của cậu đã bị hắn lấy mất nhưng chắc chắn chỗ cất sẽ ở ngay trong nhà này thôi.

Nhân lúc vệ sĩ thay ca, Dunk lẻn đi tìm chỗ cất điện thoại rất may chỗ đó cũng rất dễ tìm. Dunk nhanh chóng lấy một vài giấy tờ cần thiết rồi lẻn xuống trốn trong phòng kho, đằng nào mấy vệ sĩ Joong thuê cũng không được đặt chân vào phòng của cậu nên tiệt nhiên bọn họ không biết cậu có ở trong đó hay không.

Dunk nhanh chóng vào danh bạ gọi điện nhờ người tới giúp, đầu óc cậu như trống rỗng rồi bấm vào một số, đầu dây bên kia rất nhanh vang lên tiếng của một chàng thanh niên, "Alo, bác sĩ Dunk."

"Sun, làm ơn đến cứu tôi."

Sau khi nói sơ qua tình hình cùng gửi định vị cho Sun, Dunk hồi hộp ngồi trong nhà kho chờ y tới.

Nhờ có sự giúp đỡ của Sun, Dunk đã dễ dàng trốn ra khỏi biệt thự từ cửa sau. Sun giả vờ là nhân viên đến giao hàng đánh lạc hướng của vệ sĩ, nhân cơ hội đó giúp Dunk chuồn ra ngoài thành công. Nhìn thấy người trước mắt gầy hẳn đi so với trước đây, Sun không khỏi bất ngờ, y đang định hỏi thì đã bị Dunk ngăn lại.

"Tôi sẽ nói cho cậu biết mọi chuyện sau còn bây giờ đưa tôi đi trước đã."

"Được."

Chiếc xe ô tô nhanh chóng nổ máy rồi rời đi, Dunk đã được tự do rồi.

"Bác sĩ Dunk, anh không sao chứ."

Nhìn đôi tay của người bên cạnh được băng đầy vải trắng, đôi lông mày thanh tú của Sun không khỏi nhíu lại đầy lo lắng.

"À, tôi không sao." Dunk khẽ co tay mình lại tránh khỏi ánh mắt của Sun.

Vừa nhìn là biết ngay cậu đang nói dối nhưng Sun cũng không muốn vạch trần cậu ngay lúc này.

"Giờ anh muốn đi đâu?"

Dunk bối rối trả lời, "Tôi, tôi không có nhà."

"Sao?"

"Nhà của ba mẹ tôi đã bị bán đi rồi, còn lại ngôi nhà kia là nhà chung của tôi với anh ta."

"Vậy bây giờ anh không biết đi đâu hả?"

"Gần như vậy, nhưng thôi cậu cứ để tôi ở tạm một khách sạn nào đó đi, sau đó tôi sẽ tự sắp xếp."

"Không được, nếu như anh ở ngoài tên người yêu cũ của anh tìm ra anh thì sao, quá nguy hiểm. Nếu anh không ngại thì có thể đến ở nhà tôi một thời gian."

"Ai lại thế chứ, như vậy rất phiền cậu."

"Không đâu, nhà tôi rất to mà cũng chỉ có mình tôi ở. Có anh ở chung chắc chắn căn nhà sẽ vui hơn."

"Vậy sao?"

"Đương nhiên."

"Vậy cho tôi ở nhờ một, hai ngày đợi tôi sắp xếp mọi việc xong sẽ rời đi."

"Anh đừng lo, anh ở đấy bao lâu cũng được hết."

Hai người vừa đi vừa nói chuyện rất nhanh đã đến nhà của Sun, nhà của y ở giữa trung tâm thành phố trong một khu nhà cao cấp, Dunk luôn biết nhà y có điều kiện nhưng không ngờ lại giàu tới vậy.

Đúng như những lời Sun nói nhà y rất rộng nhưng chỉ có mình y sống ở đây khiến căn nhà không khỏi trở nên lạnh lẽo, Dunk nhìn một vòng đánh giá căn nhà này rồi mới quay lại nhìn Sun. Thời gian lâu không gặp, y đã thay đổi rất nhiều, trở nên trưởng thành hơn.

"Anh vào phòng nghỉ ngơi trước đi, đợi tôi đi nấu đồ ăn cho anh ăn."

"Cậu biết nấu cơm sao?"

"Đương nhiên, từ bé đến giờ ba mẹ tôi bận việc nên chỉ toàn tôi tự nấu cho mình ăn. Tôi nấu ăn khá lắm đó."

Dunk vào trong phòng nằm nghỉ, mấy ngày qua ngủ nhiều rồi nên giờ cậu không cảm thấy buồn ngủ chút nào hết. Cẩn thận suy nghĩ lại những chuyện xảy ra gần đây đúng là quá sức chịu đựng của cậu, Dunk cũng tự biết rằng căn bệnh trầm cảm của mình đang ngày một nặng nề thêm.

"Bác sĩ Dunk, anh mau ra ăn cơm đi." Sun đứng ở cửa phòng khẽ giọng gọi cậu dậy.

Không để y chờ lâu cánh cửa trước mặt đã mở ra, Dunk đã thay ra một bộ quần áo thể thao ở nhà vừa nãy Sun đưa cho, cả người cậu tiêm gầy, nước da lại trắng nõn càng tạo nên sự đối lập với bộ quần áo màu đen.

"Đi thôi." Nhìn thấy Sun đang thất thần nhìn mình Dunk lên tiếng giục y.

Một bàn cơm vô cùng giản dị gồm ba món mặn, một món canh vô cùng thơm ngon. Tuy là vậy nhưng Dunk cũng không thèm ăn một chút nào hết, cậu chỉ đi ra ngồi cho đỡ xấu hổ. Ai lại có chuyện làm khách lại cứ ở lì trong phòng để cho chủ nhà ăn cơm một mình chứ.

"Anh ăn cơm đi." Sun lấy bát đơm cho Dunk một bát cơm, sau đó tự lấy cho mình một bát y chang nhưng y chờ mãi vẫn không thấy cậu động đũa.

"Bác sĩ Dunk? Bác sĩ Dunk, anh bị sao vậy?"

Dunk đang ngồi chống cằm thơ thẩn suy nghĩ gì đó, phải để Sun gọi đến lần thứ tư cậu mới tỉnh lại.

"Xin lỗi, tôi hơi mất tập trung."

Dunk nói rồi tay cầm đôi đũa khua qua khua lại trên bát cơm của mình.

"Anh không muốn ăn sao?"

"Nói thật với cậu tôi không muốn ăn cũng không có tâm trạng để ăn một chút nào hết." Dunk thở dài nói.

Dù chỉ vừa mới gặp Dunk chưa đầy sáu tiếng thôi nhưng với trực giác là một bác sĩ, Sun biết được rằng cậu đang mang tâm bệnh trong người.

"Tôi nghĩ rằng tình trạng của anh không ổn đâu, chúng ta nên đến bác sĩ tâm lý để xem xem."

Dunk cười nhạt một tiếng, "Không cần đâu, tôi biết bệnh của mình mà. Trầm cảm giai đoạn 2. Là một bác sĩ tôi đương nhiên biết bản thân mình mắc bệnh nhưng Sun à, tôi...tôi biết cách chữa nhưng tôi lại không thể tự mình chữa khỏi."

Những áp lực dồn nén bấy lâu nay đã khiến Dunk rơi lệ trước một người lạ, có lẽ người ta nói đúng, khi ở với người lạ bạn sẽ dễ dàng bày tỏ những tâm sự của mình hơn là những người thân quen.

Lần đầu tiên thấy vị bác sĩ mà mình luôn ngưỡng mộ bấy lâu suy sụp như vậy khiên Sun không khỏi sửng sốt, y nhanh chóng đứng dậy vòng sang bên bàn đối diện mà an ủi.

Sun tự nhận rằng y không giỏi bộc lộ cảm xúc cũng như an ủi người khác, y chỉ có thể trao cho cậu một cái ôm đầy sự cảm thông và chia sẻ.

"Nếu anh cảm thấy khó chịu, hãy cứ nói với tôi. Tôi luôn ở đây và lắng nghe anh mà."

Nghe y nói như vậy khiến Dunk càng khóc lớn hơn, từ lúc mang thai hai đứa bé đến bây giờ Joong chưa bao giờ quan tâm đến cảm xúc của cậu như vậy cả. Điều duy nhất hắn làm đó là tổn thương cậu sau đó lại nói xin lỗi, như vậy thì có ích gì chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com